• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này của cô ta thanh âm không lớn không nhỏ, Lục Vĩ Đình cũng vừa lúc nghe thấy được, anh ta nhíu nhíu mày, chưa nói cái gì cả.



Giang Vãn đành phải quay về.



"Giang Vãn, ở trước mặt tôi, cô tốt nhất đừng có bày ra vẻ mặt đó!" Tô Ni hiện tại thấy sắc mặt Giang Vãn, trong lòng liền nghẹn một cơn lửa giận.



Giang Vãn đương nhiên biết.. Tô Ni vẫn là ở bởi vì sự việc ngày hôm qua mà ghi hận mình.



Cô nhận thấy được Lục Vĩ Đình hình như muốn nói cái gì đó, cô vội vàng đáp: "Tôi đã biết."



Giây tiếp theo, cửa phòng họp bị đẩy ra, dáng người đàn ông hoàn mỹ đi đến, một thân tây trang thủ công cao cấp, hợp quy tắc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là ưu nhã quý khí.



"Lệ tổng." Tô Ni vội đứng lên, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào.



Lục Vĩ Đình ngồi ở ghế trên, đối Lệ Mạc Sâm hơi hơi gật đầu.



Lệ Mạc Sâm ở ghế chủ tọa ngồi xuống. Bọn họ ba người là từ nhỏ đã biết nhau, chỉ là Lệ Mạc Sâm từ nhỏ tính cách trầm ổn, lời nói không nhiều lắm, mà Tô Ni cùng Lục Vĩ Đình cũng so với anh nhỏ tuổi rất nhiều, cho nên chỉ có thể xem như sơ giao, đặc biệt là hiện tại, Lệ Mạc Sâm lại là tổng tài tập đoàn Thịnh Kinh, mà bọn họ còn lại là nghệ sĩ đã kí hợp đồng với Thịnh Kinh.



Thân phận càng là kéo ra khoảng cách.



"Mau mang cho Lệ tổng chén nước, còn sững sờ ở nơi đó làm cái gì?"



Tô Ni nhìn thoáng qua Giang Vãn, tuy rằng ngữ khí ôn nhu, nhưng là ánh mắt cũng lộ ra một tia cảnh cáo.



"À được.."



Giang Vãn không nghĩ tới ở nơi này gặp được Lệ Mạc Sâm, lúc cô cúi đầu, hình như có thể cảm giác được một đôi sáng quắc nhìn cô chằm chằm..



Giang Vãn đi tới bên cạnh rót một ly nước ấm, lúc đem ly pha lê đặt ở trên bàn, Lệ Mạc Sâm lại đột nhiên vươn tay đón cái ly.



Tay anh ấm áp khô ráo, lúc đụng vào, hình như có một chút tê tê dại dại cảm giác xuyên qua nơi hai người chạm vào nhau mà truyền tới.



Giang Vãn trong lòng lập tức hoảng hốt, muốn buông tay, kết quả cái ly lắc lư một chút, có chút nước bắn ra, bắn tung tóe trên áo sơ mi của Lệ Mạc Sâm.



"Thật xin lỗi."



Giang Vãn sợ hãi, thật ra càng sợ hãi lại càng luống cuống!



Cô vội vội vàng vàng rút một cái khăn giấy mà cha lau áo sơmi ướt nhẹp của Lệ Mạc Sâm.



"Không đáng ngại." Giọng Lệ Mạc Sâm trầm thấp từ tính, anh vươn tay lấy khăn giấy trong tay cô.



Lúc Giang Vãn ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt đen láy của Lệ Mạc Sâm đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia, có một loại thâm trầm..



Cô sửng sốt một chút, mới phản ứng lại được.



Bởi vì hôm trước phát sinh sự việc kia, dấu hôn còn chưa biến mất hoàn toàn, vẫn là có chút dấu vết xanh tím nhàn nhạt, hôm nay lại nóng như vậy cô cũng không có khả năng dựng cao cổ áo lông, đành phải buộc một cái khăn lụa.



Mà không biết từ lúc nào, khăn lụa hình như lại lỏng ra một chút.



Lệ Mạc Sâm thấy được một chút dấu vết màu xanh lá.



Giang Vãn ý thức được cái gì đó vội duỗi tay che đi dải lụa, mà mắt Tô Ni lại tia rất nhanh, cô ta thấy được phía dưới khăn lụa trắng như trân trâu là dấu vết ái muội nhàn nhạt!



Tô Ni tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là đã cùng Lục Vĩ Đình thân thiết quá vô số lần, cô ta đương nhiên biết đó là cái gì!



Tô Ni cố ý lớn tiếng nói: "Vãn Vãn, khăn lụa này của cô thật xinh đẹp, ta có thể xem chút không? Cô mua ở đâu vậy, cái màu này rất tôn da!"



Giang Vãn vừa nghe Tô Ni nói, có chút hoảng loạn, vội che đi khăn lụa.



Nhưng mà Tô Ni đã đi lên, cô ta trực tiếp duỗi tay kéo khăn lụa trên cổ Giang Vãn xuống!



Lục Vĩ Đình cũng đã nhận ra Tô Ni khẩu có chút quái dị, đang muốn đi ngăn lại, nhưng mà Tô Ni tay mắt lanh lẹ, kia khăn lụa vốn dĩ đã không cột chắc, nhẹ nhàng một cái liền rớt xuống dưới..



Trong phút chốc..



Lục Vĩ Đình ngây ngẩn cả người.



Không phải bởi vì cái cổ đẹp thon dài của Giang Vãn, mà là kia trên cổ trắng nõn kia, tất cả đều là những dấu hôn lớn chưa tan hết!



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lục Vĩ Đình không khó suy đoán. "A, trách không được Vãn Vãn cô sao lại phải quấn khăn lụa thế, nguyên nhân là đây sao!" Tô Ni cố ý làm kinh ngạc, cô ta một bên có chút hờn dỗi nói, một bên lại hỏi về khăn lụa của Giang Vãn: "Vãn Vãn, Cô có bạn trai sao không cho tôi biết? Tôi còn tưởng rằng cô độc thân, lần trước có một nhiếp ảnh gia nói rất thích cô.."



Giang Vãn không dấu vết lùi một bước, cô đã nhận ra sắc mặt Lục Vĩ Đình hơi có chút biến hóa, cô hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng vậy, tôi có bạn trai."



Cô cần phải nói như vậy.



"Buổi tối hôm đó thật kịch liệt đi? Các cô cũng không biết khắc chế chút sao, nhưng đừng bởi vì loại chuyện này chậm trễ công việc, tôi nói gần đây có chút thất thần.."



Tô Ni quả thực muốn ở trong lòng nhạc nở hoa, không nghĩ tới Giang Vãn có bạn trai, cô ta cố ý nói như vậy, còn lén lút dùng mắt nhìn thoáng qua mà ngồi ở bên cạnh Lục Vĩ Đình.



Mà Lục Vĩ Đình nhìn chằm chằm vào cổ Giang Vãn, giống như có chút như đi vào cõi thần tiên, anh ta nhìn Giang Vãn hơi hơi cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ có vài phần ửng đỏ..



Lập tức sắc mặt Lục Vĩ Đình có chút khó coi.



Kịch bản ở trong tay.. Cũng không tự giác mà dùng sức siết chặt.



Lục Vĩ Đình đột nhiên cảm thấy hô hấp giống bị một đôi tay vô hình nắm lấy.



Giang Vãn đứng ở một bên, bình phục tâm tình, gật đầu nói: "Đã biết, về sau tôi sẽ chú ý, sẽ không để chuyện bạn trai chậm trễ đến công việc."



Nhưng mà Tô Ni cũng không dễ dàng mà kết thúc cái đề tài này, cô ta lại truy vấn: "Vãn Vãn, cô cùng bạn trai ở bên nhau bao lâu rồi? Hắn đối với cô như thế nào?"



"Đối xử với tôi khá tốt, chúng tôi đã xác định lâu dài, anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy." Giang Vãn bình tĩnh nói.



"Anh ta yêu cô?" Lục Vĩ Đình càng nghe, trong lòng càng là có một một cơn lửa giận vô danh, anh ta cưỡng chế áp xuống, cố gắng dùng ngữ khí bình thản nói: "Tôi nghe nói, một người đàn ông khi yêu sẽ tự khắc chế."



"Loại chuyện này nhất định phải trước mặt người khác nói tới sao?" Giang Vãn cũng không biết bạn trai trong miệng cô ở hiện trường, ngày đó cô bị hạ dược, căn bản là không biết dấu hôn trên cổ cô người khởi xướng là Lệ Mạc Sâm đang ở bên cạnh, cô lớn tiếng phản bác nói.



"Anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, tôi đương nhiên nguyện ý tận lực thỏa mãn yêu cầu của anh ấy, sao vậy, Lục ảnh đế rất tò mò về cuộc sống sinh hoạt thường ngày của chúng tôi sao?"



Lục Vĩ Đình ngây ngẩn cả người.



Anh ta không nghĩ tới Giang Vãn sẽ phản bác anh ta như vậy..



Lục Vĩ Đình nhất thời không biết nên nói cái gì, mắt nhìn chằm chằm Giang Vãn, chỉ thấy sắc mặt Giang Vãn rất là bình tĩnh, cặp mắt kia có chút hơi hơi hài hước..



Từ bao giờ Giang Vãn lại như vậy?



Ở trong trí nhớ của anh ta, Giang Vãn trước sau đều là nói chuyện kia đều sẽ dễ dàng đỏ mặt, đã từng nói đó là những chuyện không biết xấu hổ!



Mà Lệ Mạc Sâm ngồi ở ghế chủ tọa, nhìn như là đang nhìn chằm chằm phía bên ngoài cửa sổ, bên ngoài là mấy người chỉ đạo đang kiểm tra đạo cụ, kỳ thật cuộc đối thoại của bọn họ anh một chữ cũng không bỏ sót.



Nghe được Giang Vãn nói những lời đó..



Lệ Mạc Sâm khóe miệng không tự giác vãn nổi lên một ý cười.



"Tôi cũng cảm thấy Vãn Vãn nói đúng, hai người yêu nhau thì tốt rồi, đừng khuôn sáo," Tô Ni nhìn trên mặt Lục Vĩ Đình có chút thất bại, trong lòng tức khắc vừa lòng, giọng nói đều không tự giác có ý giễu cợt nhiễm: "Vãn Vãn, cô hạnh phúc thì tốt rồi."



"Cảm ơn."



Giang Vãn biết Tô Ni là cố ý. Cô thấp giọng nói cảm ơn, liền lấy cớ kiểm tra đồ đạc mà đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK