-Tâm nhi ngoan! Qua phía bên kia ngồi đợi một chút, lát nữa tôi qua với em. Ngoan. Đi đi.
Nam nhân ngồi xuống trước mặt Khiết Tâm, khuôn mặt bé bỏng với má phấn ửng hồng phụng phịu đáng yêu vạn phần. Khả Phong đưa tay vẹo vào má Khiết Tâm, rồi năn nỉ cô bé tránh đi một chút. Cuối cùng năn nỉ gãy cả lưỡi cô bé cũng chịu đi. Cả đám hậu cần bên cạnh cũng ngao ngán lắc đầu dùm Lão Đại của mình.
-Bây giờ nói đi, ông đến đây gặp tôi có việc gì?
Khả Phong ngồi xuống ghế bành tựa người ra sau, mắt hướng ra phía bờ hồ có cô bé nhỏ nhắn đang ngồi đó mà vọc nước.
-Tôi..tôi....tôi muốn thiếu gia...có thể cho tôi vay thêm một ít không?
Người đàn ông trung niên giọng run run, mắt không dám ngước lên nhìn vào người đối diện.
Khả Phong nghe đến đây liền di chuyển ánh nhìn về phía ông, hai tay đan lại với nhau, giọng điệu trầm mặc đầy uy lực
-Ông Tử, số tiền lần trước tôi cho ông vay ông vẫn chưa trả đủ. Nay ông lại cả gan muốn vay thêm của tôi. Ông nghĩ tiền của Tô Mặc Khả Phong tôi đây là từ trên trời rơi xuống sao?
Người đàn ông kia đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hai tay ông nắm chặt lại nhau.
-Tôi...tôi hứa lần này sẽ là lần cuối cùng. Tôi sẽ trả đủ mà thiếu gia
Khả Phong xoay người sang một bên, rồi đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ
-Làm sao tôi tin được một con nghiện cờ bạc như ông đây? Ông lấy gì mà trả đủ cho tôi?
-Tôi có thứ để trả đủ cho thiếu gia cả vốn lẫn lời....
Khả Phong nghe đến đây liền cảm thấy có chút hiếu kỳ, anh quay lại nhìn người đàn ông đang co rúm cả người kia với ánh mắt đầy dò xét
-Tôi không thấy ông có thứ gì quý giá để trả đủ số nợ của ông cả.
-Thế nếu tôi bán con gái của tôi cho thiếu gia, như vậy có đủ không?
Khả Phong vừa nghe hết câu liền có phần bị sốc. Anh không ngờ trên đời có loại cha như vậy, nhẫn tâm bán bỏ con gái mình vì nghiện ngập cờ bạc nợ nần. Anh đi đến gần ông ta, hai mắt tối lại
-Ông có biết ông đang nói gì không?
Người đàn ông kia run rẩy cả người, nhưng vẫn cố gắng nói với giọng điệu không liền mạch
-Tôi.tôi biết chứ....gia tài..tôi chỉ có cô con gái đó. Nên...
-Nếu gia tài chỉ có một thì sao ông nỡ bán con bé?
Khả Phong hơi to tiếng, có vẻ đã khó chịu thật sự. Anh đưa mắt nhìn ra phía Khiết Tâm đang ngồi
-Con bé chỉ mới lên mười, có bán cũng không đủ trả nợ cho ông. Về đi.
Khả Phong quay mặt tính đi khoi phòng thì bị câu nói của người đàn ông kia làm chùn bước
-Vậy...vậy đợi đến lúc nó lớn thì thế nào. Lúc nó trưởng thành thì giá sẽ đủ trả nợ chứ?
Khả Phong thoáng nhắm mắt, khẽ chau mày.
-Để xem đến khi ấy cô con gái bé bỏng của ông như thế nào đi rồi hãy định giá. Còn bây giờ hãy lo mà trả nợ cho tôi.
Dứt lời Khả Phong nhanh chóng đi khỏi, lòng có chút bực dọc vì loại người đốn mạc đến vậy. Anh đi ra cửa, nhìn cô bé nhỏ nhắn vẫn đang vui đùa hồn nhiên mà không hề biết rằng mình đã bị cha ruột bán đi cho kẻ khác.
Nếuđượcxinbạnhãychotácgiả1bìnhchọnnhé!Cảmơnbạnrấtnhiều.