-Tớ thấy...hay chúng ta đi về...
Khiết Tâm lúng túng khi trông thấy quang cảnh trước mặt mình. Biết bao nhiêu là con người ở đây, các cô gái thì ăn vận mát mẻ lộ trên hở dưới, còn các cánh đàn ông thì tay ôm một lúc tận hai ba cô. Họ ăn uống, nhảy nhót dưới ánh đèn và tiếng nhạc xập xình chát cả lỗ tai
-Về gì chứ. Đã bảo hôm nay sanh thần tớ cậu làm ơn chiều tớ một lần được không?
Triệu Bân năn nỉ, rồi không đợi Khiết Tâm trả lời thì cô đã nhanh tay kéo thẳng cô ấy đi vào chọn một góc ngồi ngay gần quầy bar
-Nè, từ lúc nào mà cậu thích đến ba cái nơi như này chứ?
Khiết Tâm khẽ cau có, còn Triệu Bân thì như bỏ ngoài tai những lời bạn mình nói. Cô chỉ lo đưa mắt nhìn hết xung quanh với vẻ mặt vô cùng thích thú.
-Ê, uống chút rượu nha!
Triệu Bân ghé vào tai Khiết Tâm nói nhỏ, phút chốc Khiết Tâm như muốn hét lên
-Cái gì, cậu...mình còn là học sinh mà con nhỏ này...
Triệu Bân xị mặt ra, tạo vẻ giận hờn
-Thử một lần thôi cũng không được sao?
Khiết Tâm trông thấy điệu bộ đó của Triệu Bân phút chốc lại bị mềm lòng
-Ok ok! Thử thì thử. Mệt cậu thật đấy!
Triệu Bân mắt sáng rỡ, vui mừng ra mặt liền một lúc gọi ngay hai ly rượu để thưởng thức. Nhưng mà tửu lượng của Khiết Tâm quả là rất kém, chỉ mới một ly thôi mà có vẻ đầu óc cô đã cảm thấy hơi nặng
-Ê nè, cậu gọi cái loại rượu quỷ gì thế hả?
Khiết Tâm mặt gục xuống bàn, giọng có phần lạc đi một chút
-Phải không vậy, mới vậy đã muốn say?
Triệu Bân cười vô tư trêu chọc cô bạn của mình, rồi vội gọi một ly thức uống thanh mát để giải rượu cho Khiết Tâm, chứ không cứ đà này cô gái kia sẽ gục lăn quay tại đây mất.
Nếuđượcbạnhãychotácgiả1bìnhchọnđểlàmđộnglựcviếttiếpnhé.Cảmơnbạnrấtnhiều!