Tút tút.
Cuộc gọi kết thúc.
Cô không thể tin nổi, quay sang hỏi Klaus, người đàn ông tóc vàng mắt xanh với vẻ ngoài điển hình của người Đức, "Anh biết tiếng Trung à?"
Klaus khiêm tốn đáp, "Chỉ biết chút ít."
Thôi xong.
Chỉ cần nghe anh ta phát âm chính xác bốn từ này, Cảnh Ngọc gần như chắc chắn:
Anh ta hiểu được.
Hiểu hết mọi thứ.
Bao gồm cả những lời cô vừa mắng Đồng Trân khi nãy.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang cà phê lên một cách lịch sự.
Klaus còn gọi thêm một phần bánh crepe và phô mai dê.
"Cô có thể cho tôi biết tên tiếng Trung của cô không?" Klaus hỏi với vẻ thân thiện. "Nếu không phiền."
Phát âm tiếng Trung của anh rất chuẩn, giọng nói lại trầm và ấm, dễ nghe.
Cách phát âm rõ ràng, không pha chút phương ngữ "r" vô tội vạ. Nếu không nhìn vào gương mặt anh, Cảnh Ngọc suýt chút nữa tin rằng mình đang trò chuyện với một người Trung Quốc chính gốc.
Cô trả lời, "Cảnh Ngọc."
Đối phương lịch sự đưa điện thoại qua, phát âm cực kỳ chính xác, ""Cá voi"? "Tĩnh lặng"? Hai chữ nào vậy? Cô có thể gõ cho tôi xem không?"
Cảnh Ngọc có hơi ngạc nhiên. Điện thoại của người nước ngoài mà cũng cài bàn phím tiếng Trung sao?
Tuy vậy, cô vẫn ngoan ngoãn gõ tên mình.
景玉
Đưa cho anh xem, cô nói, "Đây."
"Đúng là một cái tên hay." Klaus khen ngợi, rồi tự nhiên nói tiếp, "Cô Cảnh Ngọc, có thể cho tôi xin cách liên lạc với cô được không?"
Cảnh Ngọc: "...."
Anh lại hỏi, "Chỗ tiếp theo, cô có thể điền số mà tôi có thể liên lạc được không?"
Cảnh Ngọc: "...."
Được rồi.
Cô dần nhận ra, hình như mình vừa bị anh chàng người nước ngoài này gài bẫy.
Nhìn mái tóc vàng như ánh mặt trời của anh, rồi lại nhìn gương mặt ấy.
Cô nghĩ đến tài sản phía sau lưng anh.
"Được thôi," Cảnh Ngọc mỉm cười ngọt ngào, cúi đầu nhập số điện thoại của mình, "Anh có dùng WeChat không? Tôi thường dùng WeChat hơn."
"Không," Klaus ngừng lại một chút, "Nhưng tôi có tài khoản IG, được không?"
Cảnh Ngọc lướt điện thoại, nhanh chóng trao đổi tài khoản với anh.
Cô vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.
Quán cà phê này mang phong cách trang trí thanh lịch của Trung Âu. Buổi trưa không có ban nhạc biểu diễn, nhưng đĩa nhạc cổ điển vẫn phát ra những giai điệu êm ái.
Cảnh Ngọc cầm tách cà phê, nhấp một ngụm, nghe anh hỏi, "Cô vẫn còn đi học à?"
"Đúng vậy," Cô trả lời, nói ra tên trường mình, "Mới bắt đầu thôi."
Mới bắt đầu.
Klaus nhạy bén nắm bắt được từ khóa.
Anh ngồi thẳng người, chăm chú quan sát Cảnh Ngọc, dường như đang cân nhắc điều gì đó, "Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu hơi thất lễ được không. Cô Cảnh Ngọc, cô đã đủ tuổi trưởng thành chưa?"
Cảnh Ngọc gật đầu.
Câu trả lời này khiến đối phương như trút được gánh nặng.
"Thành thật xin lỗi," Klaus lại xin lỗi một lần nữa, "Tôi khó mà phán đoán tuổi của một quý cô Trung Quốc qua vẻ ngoài."
"Tôi hiểu," Cảnh Ngọc nhìn hàng mi dài của anh, "Tôi cũng khó đoán được tuổi của người châu Âu."
Như Klaus bây giờ, cô chẳng thể chắc chắn anh bao nhiêu tuổi.
Anh trông vừa đẹp trai, vừa tràn đầy sức sống.
Hai người trò chuyện trong quán cà phê xinh đẹp và sạch sẽ này khá lâu. Cảnh Ngọc che giấu một số thông tin về mình, nhưng vẫn tiết lộ một chút, giống như bí mật hé lộ, để một vài con bướm nhỏ bay ra khỏi chiếc túi kín, chẳng hạn như hiện tại cô rất cần một công việc. Nếu có thể, cô sẽ biết ơn nếu đối phương có thể giới thiệu một vị trí nào đó.
Nhưng Klaus không đưa ra phản hồi mà Cảnh Ngọc mong muốn, dường như không nghe thấy ẩn ý của cô. Anh chỉ mỉm cười và tiếp tục trò chuyện.
Khi mặt trời dần lặn xuống, những tia nắng chiếu qua cửa kính, rọi xuống mép đĩa, Klaus thanh toán tiền bữa trà.
Họ chào tạm biệt nhau.
Cảnh Ngọc không chắc mình có gặp lại anh không.
Ngày Đông chí tồi tệ này, điều duy nhất không tồi tệ là cô vẫn còn nhân bánh để làm bánh chẻo.
Trong căn hộ cũ kỹ, chật hẹp và bí bức, Cảnh Ngọc cẩn thận nhào bột, cán thành từng lớp vỏ bánh tròn trịa, gói thành những chiếc bánh chẻo xinh xắn với mép viền khéo léo.
Sau khi luộc chín trong nồi điện nhỏ, cô múc một bát nhỏ đặt lên bàn.
Trên bàn là bức ảnh của ông ngoại và mẹ cô. Khi ấy, mẹ cô chưa lấy chồng, dựa sát vào ông ngoại, cả hai đều cười rạng rỡ.
"Ông ngoại, mẹ," Cảnh Ngọc khẽ nói, "Chúc mừng Đông chí."
*
Một trận bão tuyết lớn đổ xuống vào hôm sau. Cảnh Ngọc nhận được thông báo vì tuyết rơi quá dày, nhà hàng chay tạm thời đóng cửa.
Cô có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Cô gái Gypsy sống ở căn hộ bên cạnh vẫn chưa trở về, có lẽ lang thang và phiêu bạt vốn là định mệnh của người Gypsy.
Sau trận bão tuyết, cả Munich như biến thành một cảnh trong truyện cổ Grimm. Trên đường phố, trên xe cộ, trên mái nhà... tất cả đều phủ một lớp tuyết dày trắng tinh, mềm mại như những chiếc bánh bao, hoặc như lớp kem bông xốp của một chiếc bánh gato.
Cảnh Ngọc đến Munich chưa đầy một năm, chưa từng trải qua mùa đông, lại càng không có kinh nghiệm đối phó với bão tuyết. Mặc dù đã được nhắc nhở trong nhóm du học sinh, cô vẫn không ngờ ảnh hưởng của bão tuyết lại lớn đến thế. Thực phẩm và nước trong nhà chẳng còn nhiều. Đợi tuyết ngớt, Cảnh Ngọc suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định đi siêu thị gần nhà để mua đồ.
Mới 5 giờ chiều, bầu trời đã tối đen. Không khó hiểu vì sao những người sống lâu ở châu Âu dễ mắc chứng trầm cảm, bởi nơi đây thực sự thiếu ánh mặt trời. Không đủ ánh sáng, thời tiết khắc nghiệt dễ khiến người ta mất đi động lực sống.
Cảnh Ngọc đeo khẩu trang, gió lạnh làm mắt cô đau rát. Cô kéo thấp mũ xuống, hơi thở hòa lẫn với mùi tuyết băng, vô tình bị sặc khiến trong miệng có vị máu nhàn nhạt.
Đường phố vắng lặng, không có bóng dáng của sự sống.
Tuyết dày phủ trên mặt đất, dưới ánh đêm ánh lên sắc xanh thẫm. Bão tuyết khiến nhiều cửa hàng phải đóng cửa. Cảnh Ngọc đi bộ qua một dãy phố, cuối cùng mới tìm thấy một siêu thị còn mở cửa.
Nhà nhà sáng đèn, hàng ngàn ánh đèn, không một ngọn đèn nào vì cô mà thắp sáng.
Ở nơi đất khách quê người, Cảnh Ngọc bất chợt cảm thấy cô đơn.
Đồ trong siêu thị nhỏ vô cùng đắt đỏ. Cô vừa chọn vừa tính toán giá từng món, cuối cùng mua được chút thức ăn và nước, xách theo một cách nặng trĩu.
Dù đeo găng tay dày, quai xách của những chai nước nặng vẫn để lại vết hằn đau nhói trên tay. Xách lâu, cả cánh tay cô cũng mỏi nhừ và đau nhức.
Màn đêm rơi xuống như tấm màn nhung nặng trĩu, băng tuyết chất đầy tạo nên một thế giới cổ tích đẹp đẽ nhưng hiu quạnh. Bước trên tuyết, âm thanh vang lên khe khẽ: kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh còn mở cửa, Cảnh Ngọc đặt túi đồ nặng nề xuống đất để nghỉ một chút.
Túi đồ đè lên lớp tuyết phát ra âm thanh "cạch" rất nhẹ.
Cô đổi tay xách, nhân tiện thở dốc.
Gió thổi làm lớp tuyết bay lả tả, cùng với đó là mùi bơ, mật ong và bánh ngọt nướng thơm nức, lan tỏa trong không gian. Tuyết rơi chạm vào mặt cô, giống như những vũ điệu nhỏ bé trong không trung.
Cô bất giác nhớ đến bộ phim cuối cùng mình xem ở rạp: Frozen.
Chỉ là, cô không phải là nữ hoàng vội vàng rời bỏ cung điện, mà chỉ là một cô du học sinh nghèo túng.
Khi vừa đứng thẳng dậy, qua bức tường kính của tiệm bánh, Cảnh Ngọc nhìn thấy hình ảnh mình: nhợt nhạt, gầy gò, khắc khổ.
Và cả Klaus, người đang đứng phía sau cô.
Cảnh Ngọc xoay người.
Klaus khoác chiếc áo dạ màu đen tuyền kiểu Chesterfield với khuy đơn và cổ bẻ. Hai má anh trắng như tuyết, đôi mắt xanh lục trong màn đêm càng trở nên sâu thẳm hơn ban ngày. Anh đứng đó, trông như đã đợi cô từ rất lâu.
"Cảnh Ngọc," Klaus phát âm chuẩn từng chữ, kiên nhẫn hỏi bằng tiếng Trung, "Trong thời tiết lạnh thế này, cô có muốn một phần bánh crepe phủ đầy trái cây không? Hoặc một cốc chocolate nóng?"
Cảnh Ngọc thở ra một làn hơi trắng, chậm rãi nói, "Có, tất nhiên."
Klaus mời cô vào tiệm bánh còn đang mở cửa, nơi cô đã đứng ngoài nhìn rất lâu, ngập ngừng không dám vào vì trong túi chẳng dư dả. Đối phương hào phóng nói muốn mời cô ăn tối.
Cảm ơn trời đất, Cảnh Ngọc nghĩ, anh đúng là một người tốt.
Trong tiệm bánh ấm áp, chiếc đồng hồ cúc cu trên tường phát ra âm thanh vui tai.
Cảnh Ngọc khuấy cốc chocolate nóng bằng chiếc thìa bạc, lắng nghe Klaus giới thiệu về bản thân. Anh không khoe khoang danh phận, cũng chẳng nói những điều khiếm nhã.
Đúng như cô đoán, lần này anh ra ngoài là để tìm cô.
Giống như lần trước.
"Như cô thấy, tôi có một chút tài sản nhỏ bé," Klaus khiêm tốn nói, "Mặc dù không phải là nhiều, nhưng đủ để trả cho cô mức lương hợp lý."
Tóc Cảnh Ngọc còn hơi ướt.
Đi trong đêm đông, hơi thở của cô làm tóc ẩm rồi đóng thành một lớp băng mỏng, giờ đây lớp băng ấy đang từ từ tan chảy.
Cô mơ hồ đoán được ý của anh.
Dừng lại động tác khuấy, cô hỏi:
"Chú chân dài?"
"Không, tôi có vài ý định tham vọng hơn," Klaus nhìn cô chăm chú, hỏi, "Liệu tôi có thể thuê cô làm việc cho tôi không?"
Cảnh Ngọc hỏi lại, "Thuê tôi?"
Klaus đáp, "Phải, công việc này có chút đặc thù, có thể cần cô sống cùng tôi."
Cảnh Ngọc im lặng.
Cô buông chiếc thìa bạc, mở tay ra, cúi đầu nhìn những vết hằn đỏ do quai túi ni lông để lại trên lòng bàn tay.
Cô nghĩ đến những bài viết mình từng đọc vài hôm trước.
Những câu chuyện về các cô gái nghèo và những chàng trai giàu có. Những câu chuyện cổ tích chỉ để lộ ra sự thật khi bị bóc tách qua những chi tiết đau đớn.
Trong căn phòng ấm áp, người đàn ông tóc vàng mắt xanh lịch sự nhã nhặn đang đưa ra một lời đề nghị.
"Tôi rất cần một bạn đồng hành, để hỗ trợ trong quá trình điều trị tâm lý."
"Tôi không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân, nhưng... cô hiểu đấy, ai rồi cũng có những khó khăn."
"Tôi có thể thuê cô làm bạn đồng hành của tôi không? Tôi sẵn sàng chi trả xứng đáng cho thời gian của cô."
"Công việc này sẽ chiếm phần lớn thời gian của cô, tôi rất vui lòng cung cấp cho cô một nơi ở thoải mái. Cụ thể là một căn hộ gần Bảo tàng Lenbachhaus, hoặc một căn khác ở quận Neuhausen, rộng rãi hơn một chút. Ngoài ra, tôi còn một căn nhà ở phía Tây thành phố. Nếu cô muốn ở đó, tôi sẽ chuẩn bị phương tiện và tài xế để cô tiện đi lại."
"Nếu cô cần, tôi có thể cung cấp cho cô một thẻ tín dụng không giới hạn."
Nghe anh liệt kê xong tất cả các điều kiện, Cảnh Ngọc không chút biểu cảm, tu ừng ực một hơi cạn sạch cốc nước.
Klaus nhẹ nhàng hỏi, "Xin lỗi, tôi có mạo phạm đến cô không?"
"Không phải," Cảnh Ngọc đáp, "Đến mơ tôi cũng không dám mơ lớn thế này."