Lý do bà mang chai rượu này đến là để chúc mừng việc mình vừa được thăng chức.
Có lẽ do tính cách vốn có, bạn bè của bà Gretchen không nhiều, bà chỉ mời đúng sáu người. Hôm nay tâm trạng của bà rất tốt, đặc biệt nấu món "súp nông dân" gồm bắp cải cuộn và xúc xích, ngoài ra còn có cá trích hun khói, giò heo giòn kiểu Bavaria và bánh khoai tây.
Một người bạn khác của bà đến từ rất sớm, buổi chiều đã bắt đầu chuẩn bị và làm một chiếc bánh bông lan kỳ công. Ngoài bơ, anh đào và kem, người bạn này còn thêm một chút rượu rum vào trong bánh.
Cảnh Ngọc cũng chuẩn bị một số nguyên liệu khác cho bữa tối. Mặc dù người Đức rất thích thịt heo, nhưng thịt heo ở đây thường không được chọc tiết đúng cách và phần lớn là heo chưa thiến, hương vị không ngon bằng ở quê nhà. Cô đặc biệt đến một cửa hàng của người Hoa, mua nhiều loại gia vị và chọn thêm các nguyên liệu như lươn, tôm càng, cá hồi và thịt vịt để chuẩn bị một bữa tiệc nướng cho mọi người.
Hilger ban đầu chỉ định mang bia đến, nhưng khi chuẩn bị rời đi, bà Gretchen đã mời anh ở lại ăn tối. Anh vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Cảnh Ngọc nhận ra Hilger là kiểu người rất đơn giản, nếu phải so sánh với một loài vật, thì anh hẳn là một chú chó Golden Retriever ngây thơ.
Loại chó Golden Retriever thích lăn lộn trong cát ấy.
Dù chuyện chia tiền từng khiến Cảnh Ngọc suy nghĩ xem liệu mình có làm sai gì không, nhưng sau đó cô nhanh chóng phát hiện hóa ra chỉ là Hilger hiểu nhầm.
Không biết là tên người nước ngoài đáng ghét nào lại bảo Hilger rằng: "Các cô gái châu Á rất thích chia tiền, nếu không chia, họ sẽ nghĩ mình không được tôn trọng."
Một quan niệm sai lầm!
Cảnh Ngọc buộc phải giải thích với anh rằng, ở châu Á, giữa bạn bè thân thiết đôi khi không quá chú trọng đến chuyện chia tiền sòng phẳng.
Sau khi trò chuyện thận trọng với Cảnh Ngọc một lúc lâu và xác nhận suy nghĩ thực sự của cô, cuối cùng Hilger cũng từ bỏ ý định này.
Anh có rất nhiều điểm dễ thương, chẳng hạn như tối nay, khi biết sẽ ăn tiệc nướng, Hilger đã âm thầm chạy đến siêu thị DR Hanke gần đó mua một túi lớn rau củ quả, sau đó tự làm một món salad đơn giản.
Giữa bữa tiệc nướng, Cảnh Ngọc nhận được tin nhắn từ Klaus.
Cô thành thật trả lời anh.
Cô tiện thể còn gửi một lời mời đầy lịch sự, chỉ là khách sáo mà thôi.
Cảnh Ngọc: "Anh có muốn đến không?"
Vì đây là buổi gặp gỡ riêng tư, hôm nay đa phần đều là phụ nữ, chỉ có hai người đàn ông và một... chàng trai trẻ thơ ngây là Hilger.
Cảnh Ngọc ăn mặc rất thoải mái, không trang điểm, vì biết mình sẽ là người chính phụ trách nướng, phết sốt và thêm gia vị. Trang điểm trong trường hợp này thật không phù hợp. Cô không bận tâm đến việc để Klaus thấy mình trong bộ dạng này. Dù sao thì trong thời gian quen nhau, Klaus đã từng thấy cô ở tình trạng còn tệ hơn thế này.
Chẳng có gì phải ngại thêm cả.
Klaus: "Không cần đâu."
Klaus: "Chúc mọi người ăn vui vẻ."
Một câu trả lời hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Ngài Klaus đáng kính vẫn luôn lạnh lùng và kiệm lời như vậy.
Trừ khi Klaus phát điên, nếu không anh không đời nào lái xe từ Frankfurt đến Mannheim vào giờ này.
Hilger cao giọng gọi tên Cảnh Ngọc để hỏi ý kiến: "Jemma, cậu có muốn thêm sốt mayonnaise vào salad rau của cậu không?"
"Không cần, cảm ơn." Cảnh Ngọc trả lời.
Nhiệt độ gần bếp nướng rất cao, khiến Cảnh Ngọc đổ một lớp mồ hôi mỏng. Bà Gretchen đi tới hỏi cô, "Cưng à, cần tôi giúp gì không?"
Cảnh Ngọc lịch sự từ chối.
Bà Gretchen tiện tay lấy một khăn ướt, ân cần giúp cô lau mồ hôi trên sống mũi.
Điện thoại Cảnh Ngọc lại rung lên. Cô mở ra xem. Dù chưa kịp trả lời, Klaus đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
Klaus: "Dù anh biết mình nên tôn trọng đối tượng hẹn hò của mình."
Klaus: "Nhưng anh vẫn muốn hỏi, tại sao em lại ăn tiệc nướng cùng gã Hilger đó?"
Ồ, xem kìa.
Thậm chí từ "gã đó" cũng đã xuất hiện.
Bà Gretchen tò mò hỏi, "Cưng à, cô đang nhắn tin với bạn mình sao?"
Cảnh Ngọc vui vẻ trả lời, "Đúng vậy!"
Bà Gretchen cười hỏi tiếp, "Bạn trai à?"
Cảnh Ngọc thoáng khựng lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt của ngài Klaus.
Nhiệt độ bếp nướng quá nóng, đến mức khiến mặt cô cũng đỏ ửng, như bị bỏng nhẹ.
Cô đáp, "... Là một người thầy, nhưng thân thiết hơn bạn bình thường một chút."
Sau khi trò chuyện với bà Gretchen vài câu, tốc độ trả lời tin nhắn của Cảnh Ngọc chậm hẳn. Cô vừa mở điện thoại, chưa kịp gõ chữ đầu tiên, Klaus đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
Klaus: "Tất nhiên, anh hiểu. Việc ăn tối với ai là tự do của em."
Klaus: "Tuy nhiên, anh nghĩ mình có trách nhiệm nhắc nhở em rằng, buổi hẹn hò của chúng ta được xây dựng trên cơ sở cả hai không có đối tượng hẹn hò khác."
Klaus: "Nếu em muốn có nhiều đối tượng hẹn hò, vậy chúng ta cần phải ngồi lại và nói chuyện rõ ràng."
Cảnh Ngọc thực sự muốn khen anh một câu, tốc độ gõ bàn phím của anh giờ còn nhanh hơn cả tốc độ nói của cô.
Nhanh đến mức vèo vèo vèo, như vượt mặt cả tên lửa.
Dù vậy, Cảnh Ngọc vẫn không dám nói ra suy nghĩ trong đầu. Cô trả lời một cách tử tế:
Cảnh Ngọc: "Không phải, còn có bà chủ nhà và vài người bạn nữa."
Cảnh Ngọc: "Tụi em đang chúc mừng việc thăng chức của bà ấy."
Klaus: "Chúc em vui vẻ."
Cảnh Ngọc lịch sự thêm một câu:
Cảnh Ngọc: "Nếu có dịp, lần sau chúng ta ăn cùng nhau."
Ở Trung Quốc, những câu như "Nếu có dịp" hay "Lần sau cùng nhau" phần lớn là lời khách sáo. Người nói và người nghe đều hiểu rõ "có dịp" là một lời hứa mơ hồ, không xác định thời gian, có thể chẳng bao giờ xảy ra.
Cảnh Ngọc nghĩ rằng Klaus cũng hiểu điều này.
Nhưng không.
Klaus: ""Nếu có dịp" là khi nào?"
Cảnh Ngọc: "..."
Người này, sao lại nghiêm túc đến thế chứ!
Cảnh Ngọc qua loa: "Khi nào có thời gian vậy."
Nhưng người đàn ông bên kia vẫn kiên quyết đòi xác định thời gian cụ thể.
Klaus: "Khi nào em có thời gian?"
Klaus: "Tối mai thì sao?"
Cảnh Ngọc: "..."
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Klaus rất lâu, hít một hơi thật sâu.
Hỏng rồi.
Cô quên mất rằng người đàn ông này vốn có tính cách như thế.
Không thể nào lảng tránh được.
Cảnh Ngọc từ từ gõ: "Có vẻ không có thời gian."
Nhưng tin nhắn này còn chưa kịp gửi đi, cô lại thấy Klaus nhắn thêm:
Klaus: "Anh mới nuôi một con cú. Nó biết nhảy múa. Em muốn xem không?"
Klaus: "Nhân tiện, tuần trước, anh phát hiện trong nhà có một chuỗi vòng cổ hồng ngọc. Có phải em để quên không?"
Chuỗi vòng cổ hồng ngọc!
Đôi mắt Cảnh Ngọc lập tức sáng rực.
Dù trước khi rời đi, cô đã xác định mình đã thu dọn phòng ngủ một cách kỹ lưỡng, kể cả tấm thảm trải sàn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không để sót ở chỗ khác.
Số trang sức mà Klaus tặng cô thực sự quá nhiều, đặc biệt là chiếc rương vàng nguyên chất cuối cùng mà anh chuẩn bị, đầy đến mức chẳng còn chỗ chứa.
Cảnh Ngọc không thể chắc chắn liệu mình có vô tình để sót chuỗi vòng cổ này ở nhà anh hay không.
Cảnh Ngọc trả lời: "Có thời gian."
Cảnh Ngọc: "Ai mà từ chối được một con cú biết nhảy múa cơ chứ?"
Sau khi vui vẻ gửi tin nhắn đi, Cảnh Ngọc nhẹ nhàng lật miếng cá trên bếp nướng, rắc đều một lớp bột mè, bột thì là và ớt bột lên.
Hilger đã nhìn Cảnh Ngọc từ rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà đến gần, lịch sự mời cô, "Cảnh Ngọc, ngày mai cậu có muốn đi nghe một buổi hội thảo không? Giáo sư Pushkin sẽ nói về thương mại điện tử xuyên biên giới và sự phát triển kinh tế tương lai của Đức."
Cảnh Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó lịch sự từ chối.
Hilger dạo này cư xử thật kỳ quặc.
Sao anh cứ mời cô đi nghe hội thảo mãi thế? Chẳng lẽ đây là phong cách theo đuổi độc đáo của đàn ông Đức sao? Mời con gái đi nghe hội thảo học thuật?
Cảnh Ngọc thật sự không hiểu.
Sau thời gian dài tiếp xúc, trong mắt Cảnh Ngọc, Hilger chỉ là một người bạn chân thật và đơn giản. Còn nếu làm người yêu hay đối tượng hẹn hò, đó sẽ là một thảm họa không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, đối với Cảnh Ngọc lúc này, tình cảm quá mức chỉ là một gánh nặng.
Người thông minh sẽ không yêu đương.
Tình yêu là yếu tố lớn nhất gây ảnh hưởng đến trí thông minh.
Hai năm trôi qua, Cảnh Ngọc lại một lần nữa đến khu dinh thự của gia tộc Essen. Lục Diệp Chân không có mặt ở đó, vì bà đang tham dự một buổi từ thiện kêu gọi giúp đỡ các bà mẹ đơn thân có hoàn cảnh khó khăn.
Ông Essen rộng lượng cũng không có mặt.
Thú thật, Cảnh Ngọc vẫn cảm thấy đôi chút sợ hãi trước sự nghiêm nghị của ông ấy.
So với Klaus, ông Essen giống như một cỗ máy không có chút cảm xúc nào. Cảnh Ngọc thậm chí còn nghi ngờ liệu ông có thật sự sở hữu cảm xúc của con người không.
Con cú của Klaus được nuôi ở khu rừng sâu nhất trong dinh thự, nơi có một nhà kính bằng thủy tinh tuyệt đẹp — đúng vậy, dinh thự của gia tộc Essen giống như một tòa lâu đài khổng lồ. Họ sở hữu đất đai và rừng riêng, có thể đi bộ hoặc đi xe đến đó.
Không chần chừ, Cảnh Ngọc chọn đi xe.
André, người đang nghỉ dưỡng tại đây, nghe nói có thể xem cú nhảy múa thì hớn hở lên xe cùng cô. Hiện tại, cậu đã trưởng thành thành một chàng trai rất tốt.
Sau khi lên xe, Klaus theo thói quen đổi đài phát nhạc trong xe.
Giọng nói của nữ phát thanh viên nhẹ nhàng, có lẽ để chiều theo gu âm nhạc của Cảnh Ngọc, giờ đây đài phát đang mở những bài hát theo phong cách nhạc pop.
Klaus mỉm cười, hỏi Cảnh Ngọc xem tối qua cô có vui không.
Cô lập tức phấn khích kể, rượu vang bà chủ nhà mang tới ngon đến mức nào, lớp kem trên bánh tan ngay trong miệng ra sao, và cả việc Hilger lần đầu thử nướng thịt, không may làm thịt cháy khét, đến nỗi cắn miếng thịt còn làm lung lay một cái răng...
Những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng thú vị, Cảnh Ngọc hào hứng kể cho Klaus nghe.
Klaus mỉm cười lắng nghe, đến khi thấy Cảnh Ngọc nói đến khô cả miệng, anh bất ngờ đặt một câu hỏi, "Em thấy Hilger thế nào?"
Cảnh Ngọc nhanh chóng đáp, "Hả? Cậu ấy rất tốt."
Sau đó ngừng lại một chút, cô lại cảm thán, "Chỉ có điều không biết là gã người nước ngoài ngu ngốc nào đã dạy Hilger mấy cái "tập tục Trung Quốc" bậy bạ, bảo rằng nhất định phải chia đôi tiền khi đi ăn, không chia thì không phải đàn ông... Hả? Klaus, sao anh lại ho thế? Cổ họng anh khó chịu à?"
Klaus ho khan hai tiếng, mặt nghiêm lại, "Không sao."
Cảnh Ngọc không nhận ra điều bất thường, tiếp tục trút nỗi bức xúc của mình, "Trời ạ, em nghi ngờ cái gã dạy cậu ấy là người nước ngoài thật hay chỉ là một gã ngốc thôi—"
Klaus cắt ngang, "Ý anh là, giả sử Hilger là một người yêu, em sẽ đánh giá cậu ta thế nào?"
Câu hỏi này khiến Cảnh Ngọc nhíu mày, tạm thời từ bỏ màn chỉ trích "thầy giáo" của Hilger.
Cô nhìn Klaus, vẻ không hiểu, "Ý anh là gì?"
"Anh có một người bạn," Klaus nhìn thẳng phía trước, ánh nắng phủ lên mắt anh, tạo thành những vệt vàng óng ánh đẹp đẽ. Anh thản nhiên nói, "Hôm trước cô ấy nhìn thấy Hilger và rất ngưỡng mộ cậu ta. Giống như chúng ta thôi, cô ấy muốn—"
Cảnh Ngọc "ồ" lên, đột nhiên hiểu ra, cắt ngang lời Klaus, "Em hiểu rồi! Bạn anh muốn làm mẹ nuôi của Hilger đúng không?"
Klaus: "..."
"Việc này chắc hơi khó đấy," Cảnh Ngọc tốt bụng gợi ý, "Hilger thực ra không thiếu tiền, chắc cậu ấy sẽ không đồng ý đâu. Dù sao cũng không phải ai cũng nghèo khổ như em."
Klaus bình tĩnh nhắc nhở cô, "Em yêu, em không nghĩ đến khả năng khác sao? Ví dụ như, bạn anh có thể đã yêu Hilger?"
Cảnh Ngọc bật cười như nghe chuyện hoang đường, "Klaus, anh đừng đùa."
Cô nói, "Người thông minh sẽ không yêu đương đâu, đặc biệt là những người thông minh lại giàu có."
Nói xong, cô cúi đầu, cảm thấy tim mình có chút kỳ lạ.
Giống như có kẻ xấu đang định cướp mất quả cam của cô.
Một cảm giác bất an nhỏ nhoi, âm thầm dâng lên.
Klaus không nói gì.
Âm nhạc phát ra từ dàn loa nhẹ nhàng lan tỏa.
"...And I"ll be a fool for you, I know myself, but I pretend..."
André từ ghế sau thò đầu lên, tò mò hỏi, "Bài hát này tên là gì vậy? Cháu thích nó."
Klaus trả lời ngắn gọn, ""Fool for You"."
Anh nghiêng đầu, nhìn Cảnh Ngọc, chậm rãi lặp lại một lần nữa, "Fool for You."
"A! Em biết bài này!" Cảnh Ngọc hớn hở nói, "Nếu dịch theo cách nói ở quê em thì là "Vì em mà hóa ngốc"!"
Klaus siết chặt vô lăng, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
Anh dùng tiếng Trung, dịu dàng bảo cô:
"Bé rồng xinh đẹp, tốt nhất em nên giữ im lặng."
"Nếu không, nhớ thoa thêm kem trứng cá hồi lên mông mình."