Cảnh Ngọc thất bại trong việc giữ bình tĩnh.
Cô nói, "Là như thế này."
Bốn từ khô khốc vừa thốt ra, Cảnh Ngọc nghe thấy Klaus bật cười nhẹ.
Anh không thay đổi tư thế, chỉ hơi nghiêng người về phía cô, cúi đầu một chút, giọng điệu nhẹ nhàng, như để cô có thể nghe rõ, "Tôi tôn trọng ý kiến của em, em muốn bao nhiêu cũng được."
Cảnh Ngọc hít sâu một hơi.
"Chúa ơi," Cô mặt lạnh nói, "Xin ngài giữ im lặng, cảm ơn."
Ngài Klaus không nói thêm gì, anh chăm chú nhìn đôi vợ chồng mới cưới.
Cô dâu khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc màu nâu nhạt, theo phong tục đeo một chiếc vòng cổ mượn tạm, hoa tai truyền thống của gia đình, và mang đôi giày xanh lam.
Cảnh Ngọc nghe thấy Maxim bên cạnh khẽ ho khan một tiếng.
Cô đoán chắc anh ta nói nhiều quá nên cổ họng khó chịu, thật tội nghiệp cho dây thanh quản của anh, khi phải chịu đựng một chủ nhân hay nói như vậy.
Cặp đôi đã trao nhẫn dưới sự dẫn dắt của cha xứ. Khi cha xứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, mọi người đều vỗ tay. Cảnh Ngọc cũng hòa vào tràng vỗ tay.
Dù bản thân không đặt nhiều niềm tin vào hôn nhân, điều đó không ngăn cô cảm thấy vui mừng khi chứng kiến tình yêu của người khác.
So với nhiều nơi khác, luật pháp ở Đức hiện nay thiên về bảo vệ quyền lợi của phụ nữ. Nếu ly hôn, giả sử người phụ nữ không có việc làm hoặc không tái hôn, người đàn ông buộc phải chu cấp cho cuộc sống của vợ cũ, bao gồm cả chi phí nuôi con. Điều này kéo dài đến khi người đàn ông nghỉ hưu, lương hưu và tiền nghỉ hưu cũng phải trích một phần cho người vợ cũ chưa tái hôn hoặc không có việc làm.
Có lẽ vì thế mà người Đức rất thận trọng với hôn nhân. Nhiều người trẻ chỉ chọn sống chung, nuôi con mà không đăng ký kết hôn. Trong nước coi như hôn nhân thực tế, nhưng pháp luật Đức không quy định như vậy.
Ra khỏi nhà thờ, cô dâu vui vẻ tung bó hoa cầm tay – theo truyền thống, bó hoa này dành cho những người phụ nữ độc thân. Người ta nói, ai bắt được bó hoa sẽ là người tiếp theo kết hôn.
Cảnh Ngọc thích thú quan sát, không ngờ bó hoa lại bay thẳng về phía cô.
Dưới ánh mắt của bao người, dù hiện tại không có kế hoạch kết hôn, việc né tránh lúc này rõ ràng sẽ làm hỏng không khí vui tươi của buổi lễ. Cảnh Ngọc chần chừ một lúc rồi vươn tay bắt lấy bó hoa.
Tiếng hoan hô vang lên xung quanh. Cô dâu tiến đến, thân mật chào cô bằng cái chạm má, giọng ngọt ngào chúc mừng, "Hy vọng sẽ được nghe tin vui từ cô, em yêu."
Cảnh Ngọc đáp, "Chúc cô hạnh phúc."
Cầm bó hoa trên tay, cô thấy có chút nóng bỏng.
Dù không theo đạo, nhưng ý nghĩa của bó hoa này vẫn làm cô cảm thấy hơi kỳ quặc, như thể cầm nó rồi thật sự sẽ sớm kết hôn.
Ngài Klaus lịch sự hỏi, "Cần tôi cầm giúp em một lát không?"
Cảnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, định đưa hoa cho anh.
Ngài Klaus ăn vận rất chỉnh tề, thắt cà vạt Windsor, áo sơ mi cổ Windsor trắng, kèm theo một bông hoa nhỏ xinh gài trên túi áo vest.
Có người đi ngang qua, nhìn hai người họ rồi cười hỏi Cảnh Ngọc, "Cô định đưa bó hoa này cho người cô thích à?"
Cảnh Ngọc lập tức thu tay lại, giữ chặt bó hoa.
Cô không chắc ở Đức có phong tục nào mà cô không hiểu không, nhưng ngay lúc này, dưới ánh mắt của ngài Klaus, cô không đưa hoa cho anh.
Cô nói với Klaus, "Tôi nghĩ tôi có thể tự cầm được."
"Đúng thế," Klaus tiếc nuối nói, "Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ khả năng của một phụ nữ dám làm mẹ của tám đứa trẻ."
Cảnh Ngọc: "..."
Khi đến khu vực trống, mọi người bắt đầu đập vỡ đồ sứ – một số bát đĩa, âm thanh vỡ nát vang dội, tiếng hoan hô càng lớn, tất cả đều chúc mừng hạnh phúc cho đôi tân hôn.
Tuy nhiên, khi Cảnh Ngọc hào hứng đập đồ, Klaus đột nhiên khẽ kéo áo cô.
Cảnh Ngọc quay lại, "Hả?"
Khi đó cô còn chưa xả hết cơn hứng thú, mũi lấm tấm chút mồ hôi vì nóng.
Klaus thì thầm, "Lùi lại chút."
Cảnh Ngọc không hiểu ý anh, nhưng nghĩ người đàn ông này sẽ không làm hại mình.
Cô chấp nhận lời khuyên, lùi lại vài bước. Klaus lập tức đứng chắn trước cô, che chắn cho cô khỏi những mảnh sứ vỡ bắn tung tóe.
Một số mảnh vụn rơi lên gấu quần và giày của anh, rồi lặng lẽ rơi xuống đất.
Bữa tiệc tối chúc mừng đám cưới được tổ chức ngoài trời. Cô dâu yêu thích những lễ cưới gần gũi với thiên nhiên, vì vậy tất cả, bao gồm cả nhà thờ, đều do cô tự tay lựa chọn.
Không xa đó là những ngôi nhà được sơn màu cam rực rỡ và kem sữa. Xung quanh là những tán cây xanh mát, hoa trang trí chủ yếu là màu trắng và cam. Trên bầu trời, những đám mây trôi lững lờ trong không gian trong lành.
Cảnh Ngọc nhìn thấy chỗ ngồi của mình, quả nhiên, cô được sắp xếp ngồi cạnh Klaus. Điều này không khiến cô bất ngờ.
Chắc hẳn vị trí này là do ông Triệu sắp đặt, nhưng Cảnh Ngọc cũng chẳng bận tâm, cô luôn dễ dàng thích nghi với mọi hoàn cảnh.
Tiệc cưới có rất nhiều món ăn ngon và nhiều loại rượu để lựa chọn. Tuy nhiên, Cảnh Ngọc chỉ uống một ly rượu táo, còn lại phần lớn thời gian cô dành để ăn món sườn nướng.
Chỉ là, răng cô hôm nay không được khỏe. Một chiếc răng khôn mọc chậm khiến nướu bị sưng đau. Cộng thêm việc tối qua cô ngủ không ngon, phần lợi càng nhức nhối.
Cảnh Ngọc cắn một miếng thịt, cơn đau lập tức truyền tới, khiến cô dừng lại, đặt dao nĩa xuống và dùng tay xoa má, nhăn mặt.
Giữa lúc đang nói chuyện cùng người khác, Klaus nhẹ nhàng nghiêng người, cúi đầu hỏi nhỏ, "Răng em đau à? Vẫn là chiếc răng khôn hôm trước sao?"
Cảnh Ngọc không ngờ anh vẫn nhớ, "Đúng vậy."
Hai ngày trước khi hợp đồng của Cảnh Ngọc kết thúc, cô đã đi kiểm tra sức khỏe định kỳ. Khi khám nha sĩ, bác sĩ phát hiện chiếc răng khôn đang mọc và khuyên cô nên nhổ bỏ.
Cảnh Ngọc lúc đó nghĩ rằng để sau khi rời khỏi đây sẽ xử lý, nhưng rồi cơn đau tạm thời biến mất, cô cũng quên bẵng chuyện đó.
Klaus nhẹ nhàng đề nghị, "Chiều nay tôi vừa khéo có hẹn với nha sĩ. Em có muốn đi cùng không?"
Cảnh Ngọc nghĩ lời đề nghị của anh quả là khéo léo. Klaus luôn có nha sĩ riêng đến tận nơi kiểm tra định kỳ. Lúc nào đến lượt ngài Klaus "đích thân" đến gặp nha sĩ vậy?
Cảnh Ngọc khéo léo từ chối, "Xin lỗi, tôi đã có hẹn với nha sĩ rồi. Cảm ơn."
Klaus gật đầu, "Tốt thôi."
Ngài Klaus không khăng khăng, nhưng anh đã gọi phục vụ đến, đặc biệt chuẩn bị thêm cho Cảnh Ngọc một phần cá hồi xông khói mềm mại, dễ nhai, cùng với khoai tây nghiền kèm sốt xanh Frankfurt.
Khi tiệc tối kết thúc đã gần mười một giờ, nhiều người uống say tại bữa tiệc, có người thậm chí ngồi bệt xuống đất hoặc nằm dài trên bãi cỏ.
Người Đức đúng là có niềm đam mê với rượu được khắc sâu trong xương tủy, chỉ cần chạm vào rượu là không thể dừng lại được.
Tối đó Cảnh Ngọc cũng uống một chút rượu nên không thể lái xe.
Nhưng điều này không phải vấn đề lớn. Cô gọi điện đến khách sạn, yêu cầu phục vụ đến giúp cô lái xe về.
Với mức phí phòng cao mà cô đã trả, những dịch vụ này đều được bao gồm.
Ngài Klaus vẫn rất bận rộn tối hôm đó.
Gió đêm có chút se lạnh, Cảnh Ngọc khoác một chiếc khăn choàng lụa. Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu tử đinh hương, kiểu dáng rất truyền thống, khiến bước chân không thể quá lớn.
Trên đầu là bầu trời đêm trong lành, đầy những vì sao lấp lánh. Rừng cây xung quanh yên ắng, ánh đèn từ xa sáng rực, như những tia sáng vụn vặt rơi xuống từ bầu trời.
Có người bước tới, hỏi liệu Cảnh Ngọc có cần giúp đỡ không, cô mỉm cười từ chối.
Một mình Cảnh Ngọc mặc sườn xám, khoác khăn choàng mềm mại ấm áp, bước đi chậm rãi, tay xách chiếc túi nhỏ và bó hoa cưới chứa đầy lời chúc phúc của đôi vợ chồng mới cưới, từng bước rời xa không khí nhộn nhịp, huyên náo, đầy mùi nước hoa và ánh sáng phía sau.
Bó hoa cưới mang về từ lễ cưới được Cảnh Ngọc cắm vào một chiếc bình.
Cô gỡ bỏ phần xốp cố định hoa, cắt nghiêng cành hoa 45 độ. Dù biết không làm thế cũng chẳng giúp được gì, cô vẫn thả vào bình một viên vitamin, hy vọng hoa có thể tươi lâu hơn.
Không biết có phải vì tối qua bị trúng gió lạnh hay không, mà sáng hôm sau Cảnh Ngọc bị đau đầu.
Cô tìm trên bản đồ một phòng khám tư gần nhất đang mở cửa, gọi điện trước để xác nhận không cần đặt lịch. Sau đó, cô đến ngay để kiểm tra.
Bác sĩ cho biết không có vấn đề gì lớn, kê cho cô vài loại thuốc uống.
Do cơ thể không khỏe, Cảnh Ngọc ngủ đến trưa tại khách sạn. Trong thời gian đó, cô dùng bữa sáng mà khách sạn mang lên tận phòng. Tuy nhiên, dạ dày cô đã quá tải với đồ ăn Đức.
Không thể chịu đựng được nữa, Cảnh Ngọc đưa ra một quyết định táo bạo là đặt đồ tại một siêu thị Á gần đó, mua một ít bún ốc và một nồi nấu nhỏ dành cho một người.
Những thứ này đắt hơn nhiều so với ở trong nước, khiến Cảnh Ngọc xót xa trong chốc lát. Sau đó, cô gọi cho một ông chủ nhà hàng Trung quen thuộc, hy vọng ông ấy có thể giao đến cho cô một phần canh chân giò với măng chua, đậu phụ chiên và bánh.
Trong lúc chờ đợi, cô nhận được tin nhắn từ Klaus. Anh nhắc rằng vô tình bỏ quên một món đồ trong túi xách của cô hôm qua và muốn hỏi địa chỉ cô đang ở để qua lấy.
Cảnh Ngọc lật ngược túi xách của mình, cẩn thận kiểm tra, cô thực sự tìm thấy chiếc cài cổ áo mà Klaus đã đeo hôm qua.
Có lẽ lúc cầm giúp túi xách của cô, anh vô tình để nó rơi vào.
Dù không hiểu tại sao anh lại cần món đồ này, Cảnh Ngọc vẫn cung cấp địa chỉ của mình cho anh.
Klaus gửi lại một tin nhắn cảm ơn, nói rằng sẽ đến trong vòng một tiếng nữa.
Trong khi Cảnh Ngọc đang đun nước bằng chiếc nồi nhỏ trong phòng khách sạn, thì đồ ăn mang đầy tình cảm của ông chủ nhà hàng Trung đã được giao đến. Thậm chí còn có một ít nước sốt đặc chế – mùi không được dễ chịu cho lắm.
Nhưng không sao cả, với những người yêu thích bún ốc như cô, mùi măng chua vẫn hoàn toàn nằm trong ngưỡng chịu đựng.
Hơn nữa, hôm nay Cảnh Ngọc không được khỏe, nên mũi cô chẳng nhạy cảm lắm với mùi vị.
Ngay khi cô vui vẻ ngồi xuống bàn, chuẩn bị thưởng thức bữa ăn, thì chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Cảnh Ngọc nghĩ rằng đó là người phục vụ cô đã gọi mang trái cây tới, nên hớn hở đi mở cửa.
Vừa mở cửa, cô nhìn thấy ngài Klaus ăn vận chỉnh tề, cùng mái tóc vàng óng ánh.
Anh còn mang theo một hộp quà được gói bằng lụa, lớp vải lụa có cảm giác mịn màng như ánh trăng, là màu xanh ngọc bích rất sạch sẽ, thuần khiết.
Anh lịch sự nói, "Jemma, tôi đến lấy lại món đồ hôm qua –"
Lời nói của anh ngừng lại.
Từ cánh cửa Cảnh Ngọc vừa mở, Klaus ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Anh bất giác lùi một bước, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Ngọc thấy biểu cảm này của anh.
Ngài Klaus lo lắng hỏi, "Bé rồng, nhà vệ sinh phòng em bị hỏng rồi sao?"