Quần áo đẹp, quá đắt, không mua, dù sao cũng chỉ để mặc;
Món ăn muốn thử, mắc tiền, nhịn đi, ăn món khác cũng không kém phần ngon miệng.
Dù có thích thứ gì đến đâu, chỉ cần giá cả không hợp ý, Cảnh Ngọc sẽ lập tức từ bỏ mà không chút do dự.
Cô thật sự rất lý trí trong việc tiêu tiền, bất kể làm gì cũng phải cân nhắc giá trị tương xứng. Cô luôn tính toán kỹ lưỡng chi tiêu của mình, trong lòng như có một cán cân, cẩn thận cân nhắc giữa ham muốn và tiền bạc. Một khi vượt quá dự trù, cô sẽ không bao giờ lưỡng lự.
Nhưng đây là lần đầu tiên Cảnh Ngọc phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn như vậy.
Cô thăm dò, đánh một quân bài cảm xúc với ngài Klaus, "Thưa ngài, ngài xem, thứ này đâu chỉ mình tôi được vui vẻ."
Klaus khẽ "ừm" một tiếng, chỉnh lời cô, "Em yêu, trước đây cũng không chỉ mình tôi vui vẻ đâu."
Cảnh Ngọc ngẫm lại.
Cũng có lý.
"Vậy nếu muốn mở khóa gói dịch vụ trò chuyện sâu hơn, tôi phải trả bao nhiêu?" Cô dè dặt hỏi.
"300 euro."
Cảnh Ngọc trợn tròn mắt, lập tức phản đối, "Nhưng vừa rồi ngài nói chỉ cần 500 euro! Bây giờ 300 cộng 300, chẳng phải đã thành 600 euro rồi sao?"
"Vừa rồi mua gói combo có khuyến mãi," Klaus tiếc nuối đáp, "Em đã từ chối rồi."
Cảnh Ngọc, "..."
Trong lòng cô hối hận không thôi, chỉ muốn đấm thùm thụp vào ngực mình.
Giờ thì ân hận cũng vô ích, sau một hồi bực bội, rồi trải qua cuộc đấu tranh tâm lý đầy cam go, khao khát vươn mình to lớn khiến cô quyết định lần này chơi lớn.
Cảnh Ngọc ngoan ngoãn trả tiền.
Một ngày của ngài Klaus tiêu tốn 600 euro, điều này khiến tim Cảnh Ngọc như đang nhỏ máu.
600 euro! Cô phải bán bao nhiêu chai bia mới kiếm được số tiền này đây?
Có lẽ vì hào quang đắt đỏ của khoản tiền 600 euro ấy, ánh nhìn của Cảnh Ngọc dành cho Klaus giờ đây cũng khác trước. Mái tóc anh bỗng trở nên quý giá hơn, đôi môi trông cũng ngon miệng hơn.
Tiền bạc đã khoác lên anh một hào quang đặc biệt. Dịch vụ mua bán bằng mồ hôi nước mắt quả nhiên khiến người ta trân quý hơn hẳn.
Như đang hôn lên ánh vàng rực rỡ, Cảnh Ngọc ngồi trên đùi Klaus, yêu cầu anh cúi xuống phối hợp, cô hôn lên trán anh. Ngón tay đặt lên nút thắt dây, ngay khi chuẩn bị tháo ra, Cảnh Ngọc thay đổi ý định. Cô không tháo nữa. Như một chú cá nhỏ lanh lợi, cô linh hoạt lách qua những tảo biển cản lối chở đầy vàng ngọc.
Klaus vuốt ve bàn tay đang đặt trên vai anh, nghiêng mặt hôn vào cổ tay cô. Hơi thở của anh lướt qua mặt trong cánh tay cô, như chiếc lông vũ lướt qua đậu phụ. Từ trong cổ họng anh phát ra tiếng thì thầm trầm thấp, theo phản xạ tự nhiên mà ôm lấy cô. Nhưng Cảnh Ngọc nhanh chóng đưa tay ngăn lại, cười đùa tinh quái.
"Cục cưng," Cảnh Ngọc nói, "Chưa được tôi cho phép, anh không được chạm vào tôi."
Câu nói này, cô đặc biệt bắt chước ngữ điệu của Klaus.
Cảnh Ngọc ghé sát tai Klaus, dịu dàng dùng tiếng Đức nhắc nhở anh, "Đây là quy tắc của chúng ta."
Klaus chiều theo ý tưởng bất chợt của Cảnh Ngọc. Anh luôn dõi theo khuôn mặt cô, ánh mắt mang theo sự thưởng thức, ngắm nhìn cô sử dụng những thứ anh từng dạy – hoặc chính xác hơn, là những việc anh từng làm. Nhưng không chỉ có vậy, cô rất thông minh, đầu óc linh hoạt, biết rõ điều gì có thể chế ngự anh.
Đây là viên ngọc quý mà chính tay anh nuôi dưỡng, không ai có thể hiểu họ hơn chính họ.
Klaus mỉm cười, tò mò xem cô còn có thể nghịch ngợm đến mức nào hay mang đến cho anh những khám phá mới mẻ gì. Anh chấp nhận mọi hành động và ngôn từ "không ra thể thống" của cô. Cũng như cách Cảnh Ngọc luôn tuân theo quy tắc, giờ đây anh cũng tiếp nhận những quy tắc nhỏ bé của cô.
Nhưng sự lý trí này không kéo dài lâu. Khi Cảnh Ngọc chuẩn bị rời đi, Klaus giữ lấy vai cô, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Anh gọi cô bằng tiếng Đức, từng từ ngọt ngào một.
Ngọt ngào, em yêu, thỏ con, bé rồng của tôi.
Klaus dùng hết tất cả những cách xưng hô thân mật mà Cảnh Ngọc có thể nghe hiểu.
Chính vì vậy, đến sáng hôm sau, Cảnh Ngọc buồn bã phát hiện mình đã lỡ mất giờ hẹn khởi hành cùng bạn bè.
Ngài Klaus, với mức thù lao theo ngày đắt đỏ, quả nhiên đúng là xứng đáng với giá tiền.
Chỉ có điều, thù lao này được tính dựa trên động từ, chứ không phải thời gian.
Theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ cùng nhau lên tàu lúc 10 giờ sáng. Dù tàu hỏa ở Đức phân chia thành khoang phổ thông và khoang hạng nhất, nhưng khi lượng hành khách không quá đông, sự khác biệt về mức độ thoải mái cũng không đáng kể. Nhóm Cảnh Ngọc đã định mua vé khoang phổ thông. Thế nhưng, khi Hilger gọi cho Cảnh Ngọc vào 10 phút trước giờ đóng bán vé, cô chỉ nằm bò trên giường, ôm gối nức nở.
Phải đến khoảng 11 giờ, Cảnh Ngọc mới tỉnh hẳn, vội trả lời Hilger rằng cô sẽ đi sau và đến nơi vào buổi chiều.
Dù việc trễ hẹn là điều không hay, Hilger vẫn thông cảm và quan tâm hỏi cô có phải bị bệnh không, vì giọng nghe có vẻ khàn khàn.
Cảnh Ngọc lịch sự cảm ơn sự quan tâm của cậu và tức giận đấm vào áo sơ mi của Klaus một cái.
Lễ hội rượu vang lớn nhất thế giới sắp diễn ra. Người dân địa phương thường gọi nó bằng cái tên thân thuộc hơn: "Hội chợ xúc xích". Vì sự kiện này mà khách sạn trở nên cực kỳ khan hiếm chỗ ở. Nửa tháng trước, cô đã bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng chọn được một khách sạn khá ổn nằm trên phố Mannheimer Straße, chỉ cách ga tàu 1 km. Tuy nhiên, khách sạn này chỉ cho thuê tối đa 5 ngày, Cảnh Ngọc dự định ngày cuối cùng sẽ cùng bạn bè trải nghiệm cắm trại ở khu lều dã ngoại.
Dù cô đã lỡ tàu, vấn đề này lại chẳng làm khó được ngài Klaus. Anh hủy chuyến đi Sri Lanka của mình và đích thân lái xe đưa cô đến Bad Dürkheim.
Cảnh Ngọc có một thói quen kỳ lạ: cứ ngồi xe đường dài là buồn ngủ.
Lúc đầu, cô còn cố gắng trả lời các câu hỏi của Klaus, như về sách mới đọc, phân tích các trường hợp thực tế hay giải những bài toán đố anh đưa ra để kiểm tra khả năng tính nhẩm của cô. Nhưng không lâu sau, cô không chịu nổi, nhắm mắt ngủ mất.
Ánh nắng len qua cửa kính xe, làm mí mắt cô ấm nóng. Trong cơn mơ màng, Cảnh Ngọc cảm nhận được xe dừng lại, Klaus lấy gì đó, xoa đều trong lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng thoa lên má cô.
Sau đó, anh cẩn thận đeo mặt nạ ngủ cho cô.
Cảnh Ngọc không thích bị làm phiền trong lúc ngủ, vừa động đậy một chút, Klaus liền vỗ nhẹ lên lưng cô trấn an, "Được rồi, được rồi, cứ ngủ tiếp đi."
Anh khe khẽ hát một bài ru bằng tiếng Trung, kiểu như "Ngoan ngoãn ngủ đi nào". Đó là một giai điệu cổ xưa, Cảnh Ngọc từng nghe mẹ mình hát lúc nhỏ. Nhiều bà mẹ ở miền Bắc Trung Quốc cũng có thói quen dùng cùng giai điệu và âm điệu này để dỗ con ngủ.
Giọng hát của Klaus không được trôi chảy, nghe rõ ràng là không quen thuộc với việc hát cho ai nghe.
Mặt nạ ngủ được đeo xong, bóng tối và sự mát mẻ ùa đến.
Không còn bị ánh nắng chói chang làm phiền, Cảnh Ngọc thấy thoải mái hơn và lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy đã là giữa trưa. Xe vẫn đang chạy, không rõ đã đến thị trấn nào. Cô tháo mặt nạ, nhìn thấy nhiều ngôi nhà nửa gỗ nửa đá, cùng các quán rượu vang nằm rải rác.
Klaus dừng xe, mở cửa bên ghế phụ, "Tỉnh rồi à?"
Cảnh Ngọc đặt tay lên tay Klaus để xuống xe, chợt nhớ ra điều gì đó, nghi ngờ nhìn anh, "Thưa ngài, có phải lúc tôi ngủ ngài đã—"
Klaus điềm tĩnh đáp, "Thu lại những suy nghĩ không phù hợp với trẻ nhỏ của em đi."
Cảnh Ngọc sờ sờ má mình, "Ngài đã thoa kem chống nắng cho tôi sao? Ôi trời, tôi chưa từng gặp ai chu đáo, dịu dàng như ngài—"
"Đừng tâng bốc tôi," Klaus nhắc nhở cô để ý bước chân trên nền đá, "Tránh tối nay lại có người khóc lóc nói quên thoa kem chống nắng."
Cảnh Ngọc tiếp tục khen nức nở, "Đây đâu phải tâng bốc, mà là sự thật. Thật đấy, ngài quả là quá dịu dàng."
Klaus thản nhiên, "Nghe lời hay đến mấy tôi cũng không giảm giá. Gói dịch vụ 500 euro, cơ bản 300 euro."
Cảnh Ngọc thành thật thở dài, "Ngài đúng là sắt đá."
Trái tim như đá tảng của Klaus nhất quyết không giảm dù chỉ một xu, mặc cho Cảnh Ngọc nịnh nọt thế nào.
Ngay cả tiền ăn và tiền xăng cũng đều do cô chi trả.
Ở Đức vẫn chuộng dùng tiền mặt. Khi ví tiền nhỏ của Cảnh Ngọc xẹp lép, trong lòng cô như có vết nứt đang rỉ máu.
"Dù chiếc xe này của ngài đúng là đẹp thật, nhưng tốn xăng quá. Tôi thề là sau này không bao giờ mua loại xe như thế này."
Klaus không đáp lời. Anh đang ung dung thưởng thức món đặc sản địa phương: một loại bánh khoai tây nhồi phô mai tươi, kem phô mai và thảo mộc.
Dù đang chịu chi phí nặng nề, Cảnh Ngọc vẫn không để Klaus phải ăn uống thiếu thốn. Nhớ đến việc anh vất vả ngày đêm, cô chu đáo gọi thêm một phần thịt nai đỏ cho anh.
Hồi tưởng lại khi mới quen Klaus, Cảnh Ngọc từng thấy anh thật lịch thiệp, đúng chuẩn quý ông. Bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, giống như một cái bẫy.
Và hậu quả là cô phải chịu gánh nặng kéo dài mãi mãi.
Đến gần Bad Dürkheim, Klaus bảo Cảnh Ngọc mở radio. Nghe một hồi, cô ngạc nhiên, "Ở đây mà cũng bắt được đài Mỹ sao?"
"Ừ," Klaus giải thích, "Đó là đài phát thanh dành riêng cho quân đội Mỹ đóng tại căn cứ Ramstein gần Kaiserslautern... hoặc có thể cả căn cứ Wiesbaden."
Klaus hướng dẫn cô đổi kênh, họ nghe được một số chương trình tiếng Anh khác, ví dụ như BBC World Service – chuyên thích làm mấy chuyện kỳ quặc, bóp méo thông tin và tạo ra những bản tin đầy cảm giác "u ám".
Cảnh Ngọc quay lại kênh âm nhạc, lấy điện thoại ra tính toán. Nếu so với giá cước taxi, chi phí hôm nay bỏ ra cho Klaus vẫn là một món hời.
Sau cùng, xe đến khách sạn đã đặt trước khi đồng hồ gần điểm 6 giờ chiều.
Cảnh Ngọc nói trước, "Thưa ngài, ngài cũng biết tôi không giàu như ngài, nên khách sạn tôi đặt chắc chắn không thoải mái như những nơi ngài thường ở đâu."
Klaus nhún vai, "Không sao."
Cảnh Ngọc do dự không biết nên giới thiệu Klaus với bạn bè thế nào.
"Thưa ngài," cô ngập ngừng, "Tôi nên nói gì khi giới thiệu ngài với bạn bè? Mối quan hệ của chúng ta là gì?"
Klaus hỏi, "Ý em là sao?"
Ánh trăng dịu dàng tỏa sáng, gần đó là khu vườn nhỏ đầy hoa đỗ quyên và cây tử đằng. Các du khách dạo bước, một nhóm bạn bao gồm Hilger đang đi tới.
Hilger vẫy tay, hào hứng gọi lớn, "Jemma!"
Klaus quay lại.
Hilger nhìn Klaus, lễ phép nói, "Ngài là cha nuôi của Jemma đúng không? Xin chào ngài, tôi là Hilger, bạn học, đồng đội trong dự án thực hành, đối tác trong công việc, phiên dịch, bạn bè và cũng là trợ lý của cô ấy."