Martina vừa chia tay bạn trai – vì hai người không có cùng kế hoạch cho tương lai, những gì họ mong muốn cũng không giống nhau. Cả hai đã ngồi lại nói chuyện một cách bình tĩnh rất lâu, nhưng sau khi nhận ra không thể hòa hợp, cuối cùng đành chọn cách chia tay.
Tình yêu có rất nhiều dạng, không chỉ giới hạn giữa hai người khác giới. Martina yêu bạn trai của mình, nhưng cô yêu toán học hơn.
Dù Martina thông báo chuyện này với bạn bè bằng giọng điệu rất điềm tĩnh, nhưng Cảnh Ngọc vẫn cảm nhận được nỗi buồn của cô ấy. Bởi vì đã suốt một tuần liền, Martina không còn chia sẻ kỷ lục giải Sudoku của mình trên Twitter nữa.
Để làm Martina vui, Cảnh Ngọc chủ động đề xuất cả nhóm cùng chơi game.
Ban đầu, họ mở thoại để chơi game chung, nhưng chơi được một lúc, Martina phàn nàn về độ trễ mạng. Sau khi hỏi địa chỉ của mọi người, cô nàng lập tức phóng xe đến với khí thế hừng hực. Cảnh Ngọc vô cùng khâm phục sự táo bạo của cô bạn.
Martina đặt một phòng lớn ở một nhà nghỉ truyền thống kiểu Bavaria gần đó.
Khi Cảnh Ngọc rời khỏi phòng mình, bên phòng Klaus hoàn toàn yên ắng.
Cô nhìn đồng hồ.
Đã một giờ sáng, anh hẳn đã đi ngủ.
Cảnh Ngọc do dự hai giây.
Thôi bỏ đi, làm phiền giấc ngủ của anh giữa đêm thế này có vẻ không hay.
Hành lang hai bên được thắp sáng bởi những chân đèn chùm, ánh sáng ấm áp lan tỏa. Cảnh Ngọc băng qua hành lang có mái kính và những bức tranh tường, rời khỏi nhà của ngài Klaus để đi đến chỗ bạn bè. Ngoài trời có mưa nhỏ, Cảnh Ngọc bung ô, đi được nửa đường thì nhìn thấy Hilger đang đứng trong mưa.
Cảnh Ngọc gọi lớn, "Hilger!"
Hilger quay lại.
Cô hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"
Hilger trả lời, "Tôi không biết nữa, chỉ là chợt nhận ra, đứng dưới mưa thật thoải mái."
Cậu ta giơ tay hứng những hạt mưa, buông một câu cảm thán như triết gia, "Tôi đang nghĩ, liệu có phải mình đã quên mất ý nghĩa của cuộc sống rồi không."
Cảnh Ngọc: "..."
Bảo sao nước Đức lại sinh ra nhiều triết gia.
Cô kéo Hilger vào ô của mình, nhắc nhở, "Không chỉ quên ý nghĩa cuộc sống, cậu còn quên một điều nữa – nếu cứ để ướt thế này, cậu sẽ cảm lạnh, sổ mũi, hắt hơi."
Từ đây đến nơi Martina ở đi bộ chưa đến một cây số, bình thường thì không mất bao lâu, nhưng vì trời mưa nên đi chậm hơn. Martina đã đứng chờ ở cửa, mang theo một ít bia và đồ ăn vặt, vui vẻ vẫy tay chào hai người.
Căn phòng Martina đặt ở tầng trên cùng của khách sạn, có cửa sổ sát đất đẹp mắt và rèm cửa dày dặn. Cảnh Ngọc gấp ô lại. Nước mưa trên mặt ô chảy xuống, đọng vào tay cô, lạnh buốt, khó chịu.
Martina chơi game rất giỏi tính toán, ngay cả thanh máu hay sát thương cũng được cô ấy tính toán kỹ lưỡng, trong khi Cảnh Ngọc lao vào chiến đấu một cách táo bạo, còn Hilger thì như một người hỗ trợ chăm chỉ, luôn giúp hai người khác tiến lên.
Sau khi được Cảnh Ngọc đồng ý, Martina rút một điếu thuốc. Ban đầu còn ổn, nhưng không biết vì sao, tầm nửa tiếng sau, Cảnh Ngọc cảm thấy mùi trong phòng quá nồng, khiến cô không thoải mái.
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, định mở ra để đón chút không khí trong lành.
Rồi cô nhìn thấy một bóng người đứng dưới lầu.
Bộ vest đen, vai rộng eo thon.
Tóc và áo bị mưa làm ướt, dưới ánh đèn đường ánh lên sắc vàng nhạt.
Không biết đã đứng đó bao lâu.
Tim Cảnh Ngọc bất chợt đập mạnh một nhịp. Cô vô thức tiến lại gần, chăm chú nhìn người đó.
Cùng lúc, người đứng dưới cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh giơ tay lên.
Phía sau, Hilger gọi, "Jemma, điện thoại của cậu kêu rồi!"
Cậu ân cần chạy tới, sợi tóc dựng trên đầu hơi rung rinh. Khi đứng sau lưng Cảnh Ngọc, Hilger cũng thấy người dưới lầu, cậu không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.
"Dưới kia là ngài Klaus sao?" Hilger hỏi. "Tại sao ngài ấy lại ở đây?"
Đúng vậy.
Tại sao Klaus lại ở đây?
Giờ này, lẽ ra anh phải ở trên chiếc giường êm ái của mình nghỉ ngơi, hoặc dậy giữa đêm để uống chút nước. Cảnh Ngọc không biết.
Cô bắt máy, đầu dây bên kia chỉ có tiếng mưa rơi –
Rào rào, cơn mưa này lớn hơn lúc cô đến.
"Xuống đây," Klaus nói, "Anh có chuyện muốn nói với em."
Cảnh Ngọc nói một tiếng với Hilger và Martina, Hilger còn nhiệt tình mời, "Ngài Klaus cũng đến chơi đi? Chúng ta có thể lập đội bốn người!"
Cảnh Ngọc nói, "Tôi sẽ nói với anh ấy."
Mí mắt trái của cô cứ giật liên tục. Có lẽ đây là điềm báo rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Cảnh Ngọc không thể chắc chắn.
Cô chạy xuống lầu. Khách sạn này đã có hơn 30 năm lịch sử, cầu thang gỗ phát ra tiếng cót két mỗi khi giẫm lên, như tiếng thở dài của người già nua không chịu nổi sức nặng.
Cảnh Ngọc quẹt thẻ mở cửa lớn của khách sạn, tiếng mưa ào ào bên ngoài hòa cùng nhịp thở của Klaus ngay lập tức tràn vào. Còn có cả mùi ẩm ướt của nước mưa và cây cỏ, như thể cuối mùa hè nóng bức này đang trả lại cho đất trời toàn bộ lượng mưa đã tích tụ từ lâu.
Cảnh Ngọc nói, "Ngài Klaus, ngài—"
Cô chưa kịp nói hết câu.
Ngài Klaus toàn thân ướt sũng, từ tóc, quần áo đến đầu ngón tay. Nước mưa nhỏ giọt từ người anh.
Trông anh lúc này thật thảm hại.
Cảnh Ngọc nói, "Trên lầu có khăn, cũng có nước nóng—"
Klaus đặt cả hai tay lên vai cô, chặn lại lời nói của cô.
Anh dùng sức rất mạnh, khiến vai Cảnh Ngọc đau nhói. Tình hình dường như có chút mất kiểm soát.
"Anh đã gọi em rất nhiều lần," Klaus nói, "Nhưng không ai bắt máy."
Cảnh Ngọc "à" một tiếng, cố gắng nhớ lại rồi giải thích nghiêm túc, "Điện thoại em vừa hết pin, mới sạc được một lúc thôi."
"Đây là nước Đức, không phải quê hương yên bình của em." Klaus nói, ngón tay chỉ thẳng về phía cô. "Một cô gái châu Á, trong đêm mưa, một mình cầm ô rời đi—"
Cảnh Ngọc nhắc, "Nhưng còn Hilger nữa."
"Nếu thật sự gặp nguy hiểm, em nghĩ cậu nhóc tóc dựng đó có thể bảo vệ em sao?" Klaus hỏi. "Em có biết vừa rồi anh đã nghĩ gì không?"
Cảnh Ngọc nói, "Có lẽ là muốn đánh em—"
Klaus cắt ngang lời cô, thẳng thắn:
"Anh nghĩ về em."
"Lo lắng, bất an nghĩ về em."
Đây là lần đầu tiên Klaus dùng hai từ này để miêu tả tâm trạng của mình.
Cảnh Ngọc không nói gì. Lời của Klaus như một bàn tay mạnh mẽ, nắm lấy trái tim cô.
Cô có thể nhìn rõ ràng mọi thứ, nhưng không thể chống cự.
Klaus vẫn giữ tay trên vai cô, chưa hề buông ra, chỉ là lực tay nhẹ đi đôi chút. Đôi bàn tay ướt sũng không đeo găng để lại dấu ẩm rõ rệt trên quần áo cô.
Giọng Klaus hạ thấp, nói những lời không mấy lý trí. "Anh biết em thích tiền, trùng hợp thay, anh lại có rất, rất nhiều tiền."
Cảnh Ngọc quay đi, tránh ánh mắt anh, "Đúng thế, vậy nên em—"
"Nghe anh nói, Cảnh Ngọc," Klaus lại ngắt lời cô, lần này thậm chí gọi cô bằng tên tiếng Trung. "Anh không thể chờ thêm nữa."
Cảnh Ngọc im lặng.
Đôi mắt xanh lá của Klaus, đồng tử đang dần giãn ra. Bàn tay đặt trên vai cô khẽ run, dù khó nhận ra.
Khi nhìn thấy thứ mình yêu thích, đồng tử của con người sẽ tự nhiên giãn nở đến 45%.
Nhịp tim tăng nhanh, mạch đập mạnh hơn.
Cơ thể không biết nói dối.
Cảm giác rung động không thể che giấu.
Những điều mà cả Klaus và Cảnh Ngọc cùng nhau lựa chọn quên đi trước đây, vào đêm mưa này không thể tiếp tục đè nén, chúng bùng nổ, phóng đại, trở nên rõ ràng theo cách không tưởng.
"Anh hiểu rằng tình yêu là một yếu tố không thể kiểm soát." Klaus nói.
Anh đưa tay định chạm vào má cô, nhưng rồi lại chậm rãi buông xuống. Làn da tái nhợt của anh càng thêm nhợt nhạt vì cơn mưa đêm lạnh giá, gương mặt mang một vẻ gì đó không giống với sự uy nghiêm quen thuộc. Như một con đại bàng vượt núi cao và cơn giông bão.
"Tình yêu có thể khiến người ta mất đi lý trí, nhưng cũng có thể thắp lên hy vọng."
"Nó có thể nâng kẻ thấp hèn lên cao, nhưng cũng có thể làm kẻ thanh cao sa ngã."
"Anh không thể đánh giá nó mang lại lợi ích hay tổn hại cho mình."
Ngón tay của Klaus dài, tái nhợt, nhưng các khớp lại đỏ bừng vì lạnh. Đây không phải hình ảnh của ngài Klaus thường ngày.
Cảnh Ngọc bị dáng vẻ hỗn loạn của anh lúc này dọa sợ.
Ngài Klaus đáng lẽ phải luôn luôn chỉnh tề, luôn luôn điềm tĩnh, luôn luôn không cho phép ai chạm vào, luôn luôn đeo đôi găng tay da màu đen ngăn cách bản thân với người khác. Nhưng ngài Klaus lúc này thật lộn xộn.
Anh là băng giá vụn vỡ, lạnh buốt, nhưng dưới cái lạnh ấy là ngọn lửa âm ỉ.
Klaus nói bằng tiếng Đức, giọng nén lại. "Anh đã không thể phán đoán được nữa."
Khi nói chuyện với Cảnh Ngọc, anh thường dùng tiếng Trung, nhưng khi không thể kiểm soát cảm xúc, anh lại sử dụng tiếng mẹ đẻ, ngôn ngữ quen thuộc của mình.
Với Cảnh Ngọc, tiếng Đức dường như sinh ra đã mang một sự nghiêm khắc tự nhiên, giọng nói của Klaus vốn đã trầm, nay lại nhanh hơn bình thường, nghe như một cuộc thảo luận đầy căng thẳng.
Từ ngữ của anh vẫn có vẻ lý trí, nhưng như một sợi dây mỏng manh treo lơ lửng, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Cảnh Ngọc nói. "Ngài Klaus, ngài có muốn uống chút nước không?"
Klaus từ chối.
Một giọt nước mưa từ sợi tóc vàng của anh nhỏ xuống, đọng lại trên hàng mi vàng óng, không thể chịu được sức nặng rồi chậm rãi rơi xuống.
Klaus nói, "Anh biết rõ em muốn gì. Em thích tiền bạc, thích mọi thứ có thể làm giàu thêm tài sản của mình."
"Em chọn anh, không phải vì con người anh, mà vì những điều kiện ưu việt anh có thể đem lại cho em."
"Em không tin vào tình yêu, không tin tưởng đàn ông. Trong suy nghĩ của em, những thứ đó chỉ làm cuộc sống của em thêm rối ren."
"Trong lòng em, tiền bạc, sự nghiệp, tình bạn, tất cả đều xếp trước tình yêu – hoặc có thể nói, em xem tình yêu như một con thú dữ, như thứ gì đó tồi tệ."
"Về chuyện tình yêu, anh biết rất rõ không nên kỳ vọng quá nhiều vào em."
"Nhưng, anh vẫn muốn tham gia vào cuộc sống sau này của em."
Ngài Klaus biết rất rõ, anh tỉnh táo, anh hiểu điều này một cách minh bạch.
Bốn năm rồi.
Cảnh Ngọc chỉ là một con rồng tham lam.
Nhưng ngài Klaus đã bị con rồng này bắt giữ.
Anh không thể tiếp tục giữ lý trí.
Klaus nói:
"Cho dù là vì tiền bạc, vì kim cương, vì châu báu, vì dục vọng của em, vì lòng tham của em, vì sự nghiệp, vì tham vọng của em."
"Ở lại đi, ở lại bên anh."
"Anh có thể cho em... mọi thứ em muốn."
Mái tóc vàng của Klaus bị mưa làm ướt sũng, trong đôi mắt xanh lục của anh là một loại cảm xúc mà Cảnh Ngọc không thể hiểu được, một thứ nằm giữa ranh giới của sự điên cuồng và lý trí.
Anh trông như thể đã hỏng mất rồi.
"Anh yêu em."
"I love you."
Klaus lại lặp lại, bằng thứ tiếng Trung trôi chảy nhưng không hề quen thuộc, thậm chí có thể nói là vụng về, "Cảnh Ngọc, anh yêu em."