Khả năng tiếng Trung của Hilger không đủ để cậu hiểu được những thông tin phức tạp. Nếu Hilger tham gia kỳ thi đánh giá trình độ tiếng Trung, hiện tại cậu khó mà đạt được điểm đậu.
Ví dụ như lúc này, Hilger chỉ có thể dùng một nụ cười vừa ngại ngùng vừa hơi gượng gạo, tay cầm tách trà, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Cảnh Ngọc và ngài Klaus. Dẫu vậy, cậu chẳng thể hiểu được mấy, cũng không rõ hai người đang có một cuộc trao đổi khá thân thiện về vấn đề phức tạp liên quan đến "ba thế hệ chung sống."
Cảnh Ngọc nói, "Theo như lời anh, chẳng phải Hilger phải gọi anh là ông ngoại sao?"
Klaus suy nghĩ một lát, "Một cách gọi mà anh chưa từng nghĩ tới."
Cảnh Ngọc nhận xét, "Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn."
Klaus không hiểu, bèn hỏi, "Ý gì vậy?"
Cảnh Ngọc dịch, "Tiêu chuẩn kép – double standards."
Klaus hiểu được từ này. Đôi mắt xanh lục của anh chăm chú nhìn Cảnh Ngọc.
"Nhưng," Anh từ tốn nói, "Anh không thể đối xử với em như với những người khác được."
Cảnh Ngọc im lặng uống một ngụm trà.
Phải thừa nhận những lời của ngài Klaus luôn khiến người ta động lòng, thật sự là vậy.
Anh quả thực trời sinh có khả năng làm người khác vui vẻ – hoặc là, trời sinh khiến cô hạnh phúc?
Hilger vẫn còn chìm đắm trong cách gọi mà Klaus vừa nói. Cậu có vẻ hơi kích động. Đây là một nội dung trò chơi mà cậu chưa từng nghĩ tới, vượt xa nhận thức, nhưng Hilger đón nhận nó một cách rất thoải mái và vui vẻ.
"Vậy, khi nào bắt đầu đây?" Hilger với đôi mắt ngời sáng như chó Golden, đầy mong đợi nhìn Cảnh Ngọc. "Về trò chơi nhập vai của chúng ta?"
Cảnh Ngọc nghiêm túc nói với cậu, "Sẽ không bao giờ bắt đầu đâu. Không bao giờ, mãi mãi."
Trong lòng Hilger đã bị tổn thương không nhỏ.
Anh cảm thấy có chút buồn bã.
Để an ủi Hilger, Klaus miễn cưỡng đồng ý cho cậu ngồi lên chiếc thuyền nhỏ màu xanh nhạt kia. Tuy nhiên, vị trí của cậu cách xa Klaus và Cảnh Ngọc một đoạn. Trên hồ gió lớn, muốn trò chuyện được với nhau phải nói to hơn.
Điều đó không ảnh hưởng đến sự phấn khích của Hilger. Từ Prien, chiếc thuyền đi khoảng 1,5 km trên hồ Chiemsee để tới đảo Herrenchiemsee, nơi có cung điện nổi tiếng. Từ khi ngồi lên thuyền, Hilger bắt đầu hăng hái kể chuyện với Cảnh Ngọc, líu lo như chim sẻ về những kỷ niệm thời thơ ấu của mình – trong đó có chuyện cậu từng bị mắc nghẹn một hạt quả hạch khi tham quan phòng ngủ của nhà vua, suýt nữa thì ngạt thở, may mà có người kịp thời cứu giúp, bla bla bla...
Hilger rất giỏi sử dụng ngôn ngữ cơ thể, điều này khiến cậu trông không giống người Đức mà giống người Ý hơn. Cậu vui vẻ mô tả những chuyện xấu hổ ấy, Cảnh Ngọc nghe cũng thấy khá thú vị.
Klaus khi vừa ngồi xuống đã đeo đôi găng tay da màu đen. Nhưng khi nhìn thấy tay của Cảnh Ngọc đặt trên đầu gối, anh liền tháo găng ra.
Khi Cảnh Ngọc hào hứng hỏi Hilger về những chuyện xảy ra tiếp theo, Klaus lại từ từ đeo găng tay vào.
Anh nói với người bên cạnh, "Jim."
Jim là người đã thiết kế chính cho chiếc thuyền gỗ nhỏ này, cũng tham gia chuyến ra khơi đầu tiên. Anh lập tức đáp lời, "Ngài Klaus."
"Tôi nghĩ thực sự nên chuẩn bị những chiếc ghế dành riêng cho trẻ em," Klaus nói. "Anh nói đúng, trẻ con sẽ khiến bố mẹ rất đau đầu."
Nhắc tới trẻ con, Jim – một ông bố của hai đứa nhóc – nở nụ cười vừa bất lực vừa hiền hậu, "Đúng vậy, trẻ con mang lại rất nhiều niềm vui, nhưng cũng không ít phiền toái."
Klaus không nói gì thêm.
Anh tháo đôi găng tay, đưa cho Jim, người đã chu đáo cất chúng đi.
Cảnh Ngọc mơ màng nhẩm lại thứ tự các bước yêu đương mà phần lớn người Trung Quốc chọn:
Hẹn hò riêng. "Nếu tính cả những lần trước thì xem như hoàn thành."
Nắm tay. "Chưa thực hiện."
Ôm. "Chưa thực hiện."
Hôn. "Chưa thực hiện."
Ngủ chung. "Chưa thực hiện."
Klaus khẽ ho một tiếng, gọi tên cô, "Bé rồng nhỏ."
Cảnh Ngọc đáp, "Gì thế?"
"Hình như anh hơi bị say sóng," Klaus lịch sự nói. "Em có thể nắm tay anh được không?"
"Say sóng à?" Cảnh Ngọc cúi đầu lục trong túi, lấy ra một lọ thuốc nhỏ và đưa cho Klaus. "Anh thử uống một viên thuốc này đi, trị say sóng rất hiệu quả."
Klaus nhìn lọ thuốc trắng trên tay cô.
"Nếu anh thật sự bị say sóng thì việc nắm tay hoàn toàn không có tác dụng gì cả," Cảnh Ngọc nhiệt tình giải thích, "Mấy chuyện như nắm tay chữa say sóng đều là giả thôi, phần lớn là chiêu trò mấy gã trai bày ra để lừa các cô gái ngây thơ. Anh tin thật đấy à."
Vừa nói, cô vừa mở nắp lọ thuốc, "Anh muốn uống mấy viên?"
Klaus lịch sự từ chối, "Không cần đâu, cảm ơn. Tự dưng anh lại hết say sóng rồi."
Cảnh Ngọc: "......"
Kế hoạch nắm tay thất bại, nhưng cũng không phải vấn đề lớn. Người đàn ông Đức vốn cẩn trọng lại bắt đầu rút ra một kết luận kém cẩn thận hơn, Dù gì khi vừa lên thuyền, anh cũng đã từng đỡ tay Cảnh Ngọc để cô bước lên ván thuyền lắc lư ở đuôi tàu.
Cũng xem như đã đạt được "thành tựu nắm tay." Dù chỉ kéo dài có mười mấy giây ngắn ngủi.
Bước tiếp theo, là "ôm."
Khi hai người và Hilger cập bến đảo Herrenchiemsee, một số thành viên khác của câu lạc bộ bắn súng cũng đã tới, bao gồm cả Bahar.
Khi Klaus và Cảnh Ngọc cùng nhau bước tới chỗ Bahar, cô nhận thấy rõ ánh mắt của đối phương trở nên dịu dàng hơn.
Bahar lịch sự trò chuyện với Cảnh Ngọc, Klaus giới thiệu cô với một cách diễn đạt khác, "Một nhà sáng lập thương hiệu xuất sắc," Klaus nói, "Tôi rất ngưỡng mộ thái độ làm việc của cô ấy."
Bahar mỉm cười, "Tôi cũng vậy, Jemma quả thực là một phụ nữ Trung Quốc thông minh và chăm chỉ."
Cảnh Ngọc thầm kinh ngạc trước khả năng "đổi mặt" của người này. Rõ ràng trong mấy lần thảo luận trước đây, Bahar còn không mấy lịch sự mà nhận xét rằng sự nỗ lực của cô là "quá lý tưởng hóa."
Giờ đây, đối phương đã bắt đầu khen ngợi cô theo lời Klaus.
Hoạt động thường nhật của câu lạc bộ chỉ có vài loại, đi dạo bên bờ hồ lấp lánh ánh nắng, tắm nắng thư giãn, trò chuyện hoặc lướt sóng. Klaus sở hữu một bãi tắm riêng cạnh hồ, có sẵn bè gỗ, ván lướt và đồ uống phục vụ không giới hạn – trong đó có cả loại bia và rượu vang mà Cảnh Ngọc đang bán, được đặt ở vị trí nổi bật nhất.
Cảnh Ngọc vốn đang ôm tấm ván lướt sóng đi về phía bãi cát, khi nhìn thấy chỗ đồ uống thì sững lại, sau đó vui vẻ quăng tấm ván xuống, quay lại và phấn khởi ôm chầm lấy Klaus.
"Anh đúng là quá tuyệt vời!" Cảnh Ngọc không ngần ngại khen ngợi anh, "Em sẽ biết ơn anh cả đời!"
"—Trước tiên, bỏ cái tay còn dính đầy cát ra khỏi người anh đã," Klaus từ chối bị cô chạm vào với đôi tay vừa ôm ván lướt, "—Lau sạch tay rồi hẵng bày tỏ lòng biết ơn của em."
Cảnh Ngọc lau hai bàn tay vào quần áo mình, Klaus thở dài, cúi xuống, chủ động ôm lấy cô.
"Thôi được rồi," Klaus nói, "Như vậy cũng được, ôm chặt vào."
Cảnh Ngọc đáp một tiếng "ồ," cô nghe thấy Klaus hình như nói một từ, liền tò mò hỏi, "Anh vừa nói "đã hoàn thành" cái gì thế?"
"Cái này," Klaus cẩn trọng đáp, "Là một bước tiến rất quan trọng."
Cảnh Ngọc không hề hay biết Klaus đã nhanh chóng phân loại tiến độ mối quan hệ của họ:
Hẹn hò riêng. "15%"
Nắm tay. "30%"
Ôm. "50%"
Hôn. "75%"
Ngủ chung. "100%"
Cảnh Ngọc vừa ôm tấm ván lướt vừa ngân nga bài hát rời đi. Klaus thì thoáng hồi tưởng về cảm giác của cái ôm ấy. Cái ôm dính đầy cát đó mang lại cho anh niềm vui, thậm chí những hạt cát trên áo cũng như biến thành bụi vàng lấp lánh.
Klaus cảm thấy rất hài lòng với tiến độ hiện tại.
Bahar nhanh chóng bước tới, mỉm cười chào hỏi Klaus rồi nhắc tới một chuyện thú vị, "Gần đây có một nhà cung cấp khác từ Trung Quốc trao đổi vấn đề hợp tác với tôi. Hình như họ cũng liên lạc với cô Jemma."
"Không có," Klaus điềm tĩnh đáp, "Chỉ là con sâu bám trên hoa hồng thôi."
Bahar hiểu ra ngay.
Anh nâng ly, "Thật là một người tệ hại."
Klaus không cần phải bàn quá nhiều với anh ta. So với những chuyện đó, điều anh quan tâm hơn là tiến độ hẹn hò của Cảnh Ngọc.
Cảnh Ngọc vui vẻ chơi đùa hơn nửa tiếng. Bên hồ ánh nắng không quá gay gắt, nhưng dù đã dùng đủ kem chống nắng, làn da cô vẫn hơi đau rát. Cuối cùng cô phải dừng hoạt động ngoài trời, quay về phòng để thoa một chút kem dưỡng giúp phục hồi.
Ngài Klaus đã giúp cô thoa kem.
Để bày tỏ sự cảm kích, Cảnh Ngọc chủ động hôn lên má anh một cái.
Klaus lại càng hài lòng hơn.
Tính một cách hào phóng, môi chạm má cũng được xem là hôn.
Tiến độ tình yêu, 75%.
Nhìn lại hành trình hôm nay, trừ Hilger có đôi chút khiến người khác thấy ồn ào, mọi việc khác đều diễn ra rất suôn sẻ.
Ôm và hôn, đều là do Cảnh Ngọc chủ động.
Chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Người đàn ông nên chủ động mời cô gái, như vậy có lẽ sẽ lịch sự hơn. Dù sao, trong môi trường cô lớn lên, cách bày tỏ khía cạnh này của cô vẫn còn khá dè dặt.
Khi bữa tối đang diễn ra, bên ngoài bất chợt đổ mưa nhỏ. Thời tiết thay đổi khá nhanh, nhưng vài hạt mưa không ảnh hưởng đến niềm vui của Cảnh Ngọc. Cô hào hứng đứng dưới mái vòm điêu khắc trang trí, nhìn những hạt mưa ngoài trời. Ánh sáng từ hai chiếc đèn chùm thủy tinh làm gương mặt cô ửng lên sắc hồng nhạt.
Người phụ nữ thông minh ấy vươn tay hứng những hạt mưa. Tâm trạng cô thoải mái, bữa tối hôm nay cũng khiến cô rất hài lòng.
Mưa nhẹ rơi, hồ nước yên tĩnh phía xa, làn sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát mềm mại.
Đây là một cơ hội tốt để đưa ra lời mời.
Ngài Klaus đứng sau Cảnh Ngọc, hỏi, "Tối nay, em có muốn nghỉ ngơi cùng anh không?"
"À? Tối nay á? Không được, không được," Cảnh Ngọc đáp, "Em đã hẹn với Martina, Hilger và mấy người chơi game suốt đêm rồi."
Klaus: "......"
Anh bắt gặp từ khóa "Hilger."
Rõ ràng là bạn bè, sao lại từ chối lời mời của anh vì người đàn ông này?
Tiến độ tình yêu -5.
Chơi suốt đêm.
Ngài Klaus chưa bao giờ cùng Cảnh Ngọc chơi suốt đêm như vậy.
Tiến độ tình yêu -5.
Chơi game.
Ngài Klaus không giỏi chơi game, nên cũng ít khi chơi cùng Cảnh Ngọc.
Tiến độ tình yêu -5.
......
Cảnh Ngọc nghe thấy một tiếng động lạ, giống như hơi thở sâu mà người đàn ông cố nén. Cô quay lại, lo lắng hỏi, "Vừa rồi là tiếng gì vậy?"
Klaus trả lời, "Anh nghĩ, có lẽ là tiếng thanh tiến độ lùi lại."
Tiến độ tình yêu:
60%.