Chán chường! Mệt mỏi, rã rời. Vậy mà, vừa bước vào cửa, anh ta nghe ngay câu nói khịa: "Chu choa tưởng gặp vợ cũ đời lên như diều gặp gió. Ai dè thảm bại tuột cả áo quần. Sao, bị vợ yêu đuổi rồi hả?
“…” Khánh phải giả điếc để đổi chút bình yên.
Nhưng ả không buông: “Đáng đời thứ đàn ông vô dụng!”
Trần Khánh liếc nhìn người đàn bà nằm ngửa dũa móng tay, gác chân lên bàn ở phòng khách. Anh ta thật không hiểu vì sao ngày xưa mình có thể yêu một người phẩm hạnh kém đến thế?
“Đúng là có mắt như mù! Có tai như điếc!” Bởi, con của một gã rượu chè, cờ bạc, số má với một người đàn bà hám hư vinh cắm sừng chồng thì làm sao có công dung ngôn hạnh? Cũng do anh ta học rộng hiểu cao, coi tâm tính một người không vì ba mẹ mà hình thành. ‘Khôn dại tại tâm’ mà! Anh ta nghĩ thế.
“Đúng là sáng mắt ra!” Trần Khánh thở dài đi qua mặt cô ta cảm thán một câu. Nhưng ả đàn bà lại tưởng anh ta đang nói về vợ cũ. Ả đệm thêm: "Mắt anh sao sáng được? Anh vốn dĩ khiếm thị và tàn tật tất cả các giác quan! Ngày trước tôi đã cảnh báo anh, lòng tham của Ngọc Minh không có đáy, anh lại chẳng thèm nghe. Giờ thì hay rồi! Cô ta thâu tóm tất cả!
Mà cũng tại anh chơi ngu. Có bao nhiêu cổ phần đem bán sạch, không chừa con đường lui!"
Nghe thì tức nhưng nghĩ lại cô ta nói cũng đúng. Khánh thả người xuống chiếc ghế đối diện, nhắm mắt định thần.
Nhìn người đàn ông thảm bại, cùng cảnh ngộ bị một con đàn bà xách quăng như giẻ rách, ả tự nhiên thấy đồng cảm, muốn san sẻ chút tâm tư, tìm kiếm đồng minh cùng lên mưu kế lật ngược tình thế.
“Mọi việc đã lỡ, ngu thì cũng đã ngu rồi. Giờ phải tìm cách lấy tất cả đem về cho con trai chúng ta.”
Cho con sao?
Đúng rồi. Phải để sản nghiệp lại cho con, giống như ba đời nhà anh ta vẫn làm. Khánh nhìn vòng hai no căng của người đối diện, chợt nhớ đến một đứa nhỏ khác. Đứa con đầu lòng của vợ chồng anh ta.
Ả đàn bà như đi guốc trong bụng Trần Khánh liền cắt ngay ý nghĩ: “Con của người đàn bà tham lam đó ngủm củ tỏi lâu rồi! Anh chỉ còn một đứa độc nhất này thôi!” Ả xoa xoa cái bụng căng đầy, nói với nó: “Con trai, ba mẹ sẽ dốc hết sức mang công ty về làm quà chào đời cho con.”
Một dự định tốt đẹp. Nhưng Trần Khánh chỉ nghe mỗi câu nói đầu tiên. Đây là lần thứ hai trong ngày, Khánh nghe cô ta nhắc đến con của Ngọc Minh với giọng đầy ghét bỏ. Khánh không trách. Bởi với ả, đứa nhỏ đó và mẹ của nó như hai cái gai nhọn đâm vào mắt ả cần phải nhổ bỏ.
Nhưng với Trần Khánh thì khác. Bào thai đó là máu, là thịt của anh ta. Anh ta từng vui, từng hạnh phúc khi biết vợ mang thai. Đứa con đầu lòng, đứa con đưa anh ta lên chức cha thiêng liêng. Tình thâm phụ tử bất chợt tràn về đầy ắp con tim khiến anh ta thấy đau, thấy xót.
Giọt nước mắt lần đầu biết nhớ con, thương con lặng lẽ tràn ra khóe, lăn trên đôi gò má hốc hác của kẻ làm cha. Thương con, anh ta muốn biết nguyên nhân vì sao đứa nhỏ không còn?
“Em có vẻ biết khá rõ việc Ngọc Minh mất con?”
“Đúng rồi!”
“Nói vậy… em từng biết Ngọc Minh ở đâu?”
“Đúng luôn! Thời đại nào rồi, anh hỏi câu đó hèn gì công ty bị phá sản. Một người chết tám đời chỉ còn tấm bia mộ cũng tìm được, huống hồ là người sống. Quan trọng ở chỗ, anh có thật lòng muốn tìm người ta không thôi!”
“Em giỏi nhỉ? Chẳng phải em ghét cay ghét đắng cô ấy sao? Hà cớ gì lại bỏ công tìm kiếm?”
Cô ta tự kiêu: “Vài đồng bạc lẻ mua an nhiên vui vẻ! Em chỉ là muốn biết cô ta biến đi đâu, có còn dòm ngó đến anh, đến tài sản nhà họ Trần nữa không?”
“Đơn giản chỉ vậy?”
“Chỉ thế thôi!”
“Đứa nhỏ mất như thế nào? Anh thấy em biết khá rõ?”
Cô ta nhanh mồm: “Sinh non không đủ tháng đủ ngày thì nghẻo thôi!”
“Vì sao cô ấy sinh non?”
Ả giật mình cảnh giác nhìn anh ta một hồi. Rút chân ngồi thẳng lên nói bâng quơ: “Anh hỏi nhầm người thì phải? Muốn biết anh phải hỏi cô vợ hiền, giỏi giang của anh chứ?”
Cô ta làm bộ săm soi hai bàn tay thắm đỏ hoa bỉ ngạn. Như có như không nói: "Chắc cô ta không muốn đứa con ràng buộc đời mình nên móc quăng.
Trần Khánh à, anh chỉ còn đứa con trong bụng này thôi. Anh phải đối xử thật tốt với em, em sinh cục cưng cho anh bế. Anh mà để em phiền lòng, em trầm cảm là em học theo cô ta móc bỏ đó nha!
Anh nên nhớ, em với anh là quân ta, hai đứa mình cùng chung chiến tuyến. Còn cô ta là kẻ thù. Đối với kẻ thù anh không được nhân nhượng từ bi. Mà phải tìm mọi cách phải tiêu diệt, bắn bỏ!"
Lần thứ hai, Khánh nghe từ miệng cô ta ý định thủ tiêu Ngọc Minh.
Rốt cuộc ai mới là nạn nhân trong chuyện tình tay ba và ai mới là kẻ có âm mưu tranh giành tài sản?
Khánh đứng lên đi ngược hướng nắng, quyết định trở lại nơi anh ta vừa bị cô cho người xách quăng để tìm hiểu ngọn nguồn.