"Trần Khánh! Anh đúng là người cha ham con! Ham đến nỗi, một người đẻ chưa đủ, anh phải nuôi thêm người đàn bà khác. Thèm con đến mức đó thì về bảo ả ta sinh liền cho anh vài đứa.
Còn tôi và anh duyên tan, tình cạn. Sau này, cấm nhắc chuyện liên quan ngày cũ trước mặt tôi!" Ánh mắt cô lạnh lẽo ghim thẳng vào mắt Khánh. Rồi quay sang bốn người cận vệ: “Đưa đi!”
Trần Khánh muốn đôi co, tháo gỡ tản đá nặng nề trong lòng nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép. Hai tên vệ sĩ nhướn mắt nhìn anh ta: “Tự đi hay dìu?”
Dìu cái đầu tụi bay!
“Ông mày có chân!”
“Vậy mời!”
Sáu người lên hai chiếc xe khác nhau. Ngồi trong chiếc xe sang kín mít, cạnh một tên ôn thần lạnh lẽo, Trần Khánh không biết họ đưa anh ta đi đâu. Độ chừng ba mươi phút xe dừng lại, anh ta nghe gã đàn ông mặt sắt ra lệnh: “Xuống xe!”
Bước ra ngoài, Khánh mới biết, nơi mình đứng là một garage dưới tầng hầm. Còn chưa kịp quan sát xung quanh, hai tên xách hai cánh tay anh ta lên thang máy.
Điểm đến là một căn phòng xa hoa. Nhưng điều đó không làm Khánh kinh ngạc bằng người đàn ông trung niên oai phong ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm rồng uy nghiêm ở giữa phòng.
Người này, Khánh không xa lạ. Bởi, tin và ảnh của ông phủ khắp các trang báo kinh tế. Ông ta là nhà tài phiệt Lê Đặng Phát.
“Chủ tịch Phát! Vãn bối ngưỡng mộ ngài đã lâu, đến hôm nay mới được dịp diện kiến!” Trần Khánh chắp tay cúi đầu chào người đàn ông anh ta sùng kính.
Ông ta cười khà khà chỉ tay vào chiếc ghế trống bên tay trái: “Cậu quá lời rồi! Ngồi đi!”
Mang tiếng mời ngồi nhưng mông Trần Khánh còn chưa kịp chạm xuống mặt ghế, anh ta đã nghe người đàn ông quyền lực nhất nhì thành phố lên tiếng: “Ở đây rất an toàn. Cậu có thể bắt đầu!”
Lời đề nghị của ông dẫu không đầu, không đuôi nhưng Khánh biết, ông ta đề cập đến vấn đề gì. Khánh bèn đem tất cả những gì mắt thấy, tai nghe kể lại hết cho ông không dám sót một chi tiết nhỏ nào!
Nghe xong, ông ta chỉ hỏi: “Cậu đảm bảo những gì vừa nói là thật?”
“Dạ, nếu vãn bối có nửa lời gian dối, cái mạng này tùy ngài xử lí!”
Ông ta cười, bàn tay to lớn đặt lên đầu rồng vuốt ve giống như vuốt vật cưng, rồi nói với Trần Khánh: “Mạng cậu tôi không cần! Tôi chỉ cần con dâu và cháu nội tôi an toàn! Bất cứ kẻ nào có ý đồ không tốt động tới sợi lông chân con cháu nhà tôi, Lê Đặng Phát này cho kẻ đó nếm mùi chết không được, sống cũng chẳng xong!”
Lời đe dọa của người đàn ông quyền lực không thể đùa. Vậy mà, Trần Khánh buộc miệng cãi: “Chủ tịch Phát! Ngài nói rất đúng! Nhưng ngài có nhận nhầm người không ạ? Ngọc Minh là…gái đã có chồng!”
“Tôi biết! Con bé trước kia là vợ cậu. Nhưng cậu không biết quý trọng đã kí giấy buông bỏ. Tôi nghe nói, cậu trọng vợ hai bỏ rơi chính thất. Một người đàn ông tham lam như cậu đừng nói với tôi, cậu ích kỉ không cho vợ cũ tái hôn?” Ông ta dừng lại cười. Rồi khoe: “Con trai tôi rất có mắt nhìn người. Người phụ nữ Chung Tình thích thì cả họ chúng tôi đều thích! Nên cậu muốn sống hãy nghe cho rõ đây: Dẹp ngay dự định đen tối trong đầu cậu lại. Người đã thuộc nhà họ Lê, cậu bít cửa dòm ngó lung tung!”
Ông ta ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh, nhìn Trần Khánh cảnh cáo: “Nhớ cho kĩ kẻo muốn bán muối cũng không xong!”
Lời ông vừa dứt từ cánh cửa phía sau bước ra ba người đàn ông. Một người đến trước anh ta đưa ra chiếc thẻ ngành và tự giới thiệu: “Cảnh sát hình sự! Đề nghị anh đọc lại biên bản ghi lời khai rồi kí tên!” Một tờ giấy dạng ghi khẩu cung chìa ra trước mặt Trần Khánh.
Lăn lộn trong thương trường chừng ấy năm. Đến nay, anh ta mới thật sự nếm mùi của kẻ mạnh.
Khánh ngoan ngoãn đọc lại tờ khai, kí tên. Nét bút vừa dứt, anh ta đã nghe mệnh lệnh khác: "Yêu cầu anh phối hợp với chúng tôi bắt nghi can! Mỗi một hành động của anh từ bây giờ nằm trong mắt thần cảnh sát.’
“Tôi phải làm gì?” Anh ta muốn biết nhiệm vụ cụ thể.
“Cứ bình thường như mọi ngày. Tránh đánh rắn động cỏ!”
Ba viên cảnh sát cất tờ khai vào chiếc cặp da. Quay sang chào chủ nhà rồi lặng lẽ rút trong màn đêm.
“Đưa cậu ta sang phòng cậu chủ!” Người đàn ông quyền lực hất đầu ra lệnh cho vệ sĩ.
Trần Khánh cứ thế được người hộ tống sang căn phòng khác.
Trong căn phòng mới, anh ta gặp lại người đàn ông địu bé con và Ngọc Minh. Hai người đang nói chuyện gì đó trông rất hợp nhau. Nên Khánh thấy trên gương mặt Ngọc Minh nhuận hồng một màu hạnh phúc.
Như thế này thì tám đời cụ tổ nhà họ Trần cũng không đủ đạo hạnh để hộ anh ta giành lại vợ cũ. Khánh đâm ra buồn thiu.
Người đàn ông gương mặt phúc hậu, cười thật tươi chào Trần Khánh: “Tôi là Lê Đặng Chung Tình làm bác sĩ. Anh có thể gọi tôi là bác sĩ Tình!” Anh chìa tay.
Trần Khánh bắt tay, cười xã giao với tình địch mà trong lòng khóc như mưa bão mùa Đông.