Người đàn bà tự nhiên im bặt. Bà ta ngước đôi mắt như hai cái hố sâu trừng trừng vào người kia: “Kim Liên, mày là thá gì dám ra lệnh cho tao!” Nói dứt câu, bà ta lại ngửa cổ cười.
Mẹ Trần Khánh kích động. Bà ta cao tay lao về phía người đàn bà định tát.
Người đàn bà tức thời nhích sát vào thành cầu, rồi đưa đứa nhỏ ra làm lá chắn.
Ngọc Minh kinh hoàng. Cô đứng bật lên, nhìn hai kẻ đấu đá nhau một thời: “Tôi xin hai người đừng làm hại con tôi! Hãy trả thằng bé lại cho tôi trước đã.”
“Trả thằng bé lại cho mày sao?” Người đàn bà điên bỗng nhìn cô đầy thú vị. Bà ta gật gật cái đầu rồi nói: “Được, tao sẽ nó lại cho mày…với một điều kiện.”
Đừng nói là một điều kiện. Có bắt cô làm cả trăm việc cô đều chấp nhận hết.
“Bà cứ nói! Miễn sao bà trả thằng bé lại cho tôi, bà muốn cái gì tôi đều đồng ý!”
“Thật không?”
“Thật!”
“Tốt! Vậy mày bảo mẹ con bà kia ôm nhau nhảy xuống cầu cho tao!”
Ngọc Minh hoang mang. Thà rằng đối tượng bà ta bảo là cô. Chứ mẹ con Trần Khánh, cô không có quyền bảo ai phải chớt để cứu con mình!
“Bà đổi lại điều kiện khác đi!”
Bà ta bế Dennis nhích ra thêm thành cầu chút nữa, khoát tay không chịu: “Tao không đổi! Tao phải trả thù cho con tao!”
“Nhưng giữa họ và mẹ con tôi không liên quan gì với nhau cả!” Tất cả mối liên hệ đã thuộc về quá khứ. Hiện tại không liên can, tương lai càng không!
“Không liên quan?” Bà ta nghi ngờ chỉ tay vào Trần Khánh: “Hắn không phải là cha thằng nhóc đây sao?”
Ngọc Minh thẳng thừng: “Không!”
Một tiếng không khô khốc làm mặt đất dưới chân Khánh dường như sụt lở. Anh ta lảo đảo xây xẩm.
“Vậy ai là cha nó mày gọi hắn tới đây! Chỉ cần hắn nhảy xuống đó, tao sẽ trả con cho mày! Nếu không tao quăng nó xuống!”
Trần Khánh tin, mình là cha ruột của Dennis! Nhưng anh ta vẫn muốn nghe một lời thừa nhận từ chính miệng Ngọc Minh. Rồi sau đó…có đổi mạng cho con anh ta cũng cam tâm. Vì đã đến lúc một người làm cha vô trách nhiệm như anh ta phải làm chút chuyện có trách nhiệm để bù đắp cho con. Dẫu chỉ là một việc duy nhất!
Ai ngờ, một chiếc Ford bất ngờ dừng lại. Một người đàn ông cao ráo bước xuống khỏi xe thừa nhận luôn: “Tôi là cha của đứa bé! Bà có điều kiện gì cứ đặt thoải mái với tôi.”
Trần Khánh không cam. Anh ta phản bác: “Tôi mới là cha đứa nhỏ!”
“Tôi mới là cha!”
“Tôi mới là cha!”
Một đứa nhỏ có đến hai kẻ giành nhau làm cha. Người đàn bà thật không dám tin. Bà ta nhìn Ngọc Minh cười, rồi chỉ tay ra dòng sông nước đang cuồn cuộn chảy: “Tao đếm đến năm, ai là cha nó, mày bảo hắn nhảy xuống cầu đi! Nhảy rồi mày sẽ được thằng bé!”
Cô nhìn Chung Tình. Chỉ bằng một ánh mắt. Anh đã hiểu cô muốn nói gì. Anh đi nhanh về hướng thành cầu. Trần Khánh thấy vậy cũng đi theo.
Người đàn bà cười: “Thật không thể tin mà! Hai thằng chúng mày đều dũng cảm! Vậy mau làm cái ùm cho tao coi!”
Hai người đàn ông cùng lúc nói: “Mong bà giữ lời! Nếu không có làm ma da tôi cũng lên cạn kéo bà chớt theo!”
Bà ta hất cái đầu về phía thành cầu: “Đừng nhiều lời phí thời gian!”
Chung Tình và Trần Khánh cùng tiến về đó. Ngọc Minh sững sờ không nói được lời nào. Cô đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, rồi nhìn Trần Khánh. Lúc này đây lòng cô muốn bao nhiêu thương tâm có bấy nhiêu.
Khi mọi cặp mắt đều đổ dồn về hai người đàn ông. Thì từ trong chiếc Ford một họng súng của cảnh sát đã nhắm thẳng vào một vị trí trên thân thể người đàn bà. Chỉ cần thời cơ chín muồi, một phát đạn giải cứu cháu bé!
Cùng lúc đó người lái chiếc phân khối lớn cũng âm thầm lên đạn. Chỉ cần một tình tiết đã lên sẵn trong kế hoạch xuất hiện, gã sẽ thay chủ nhân siết cò tiễn đưa hai linh hồn.
Giây phút chuẩn bị lướt qua bà ta để lao qua thành cầu. Chung Tình bất ngờ đưa tay giành lấy Dennis từ tay người đàn bà.
Hai phát súng đồng thanh nổ.
Thời gian như dừng lại. Không gian nơi thành cầu hóa đá.
Đến khi ba bóng người đổ xuống mặt cầu, không gian nơi đây mới hóa động bởi nhiều tiếng la thất thanh và mớ âm hỗn tạp.
“Dennis…is…! Tình…inh…!”
“Mẹeeeeee!”
“Khánh…con!”
“Hú…hú…”
Tiếng con gọi mẹ. Tiếng mẹ gọi con…Và gọi bạn tình chung. Tiếng còi hú của xe cảnh sát áp sát hiện trường. Tiếng còi của xe cứu thương tiến về thành cầu. Tất cả…khuấy động dấy lên một vùng trời đau thương.
Ngọc Minh đổ gục lên một thân thể đang thấm đẫm màu máu đỏ. Từ trên ngực anh, cô lần bàn tay đến một vòng tay đang ôm chặt che chắn cho Dennis. Không nghe tiếng con khóc. Cô gắn gượng nhìn con.
Trong lồng ngực anh, con trai bé bỏng của cô dường như mất hết sinh khí. Mặt mặt tái xanh…một dấu hiệu sống cũng không còn.
Cô đau đớn thét lớn: “Dennis!”