“Anh còn cố chịu, em sợ tim anh sẽ hỏng sớm!”
Tình nhìn Hạnh Dung căn dặn: “Cấm em bép xép! Tra giúp anh nơi cô ấy đến!”
Hạnh Dung vừa đẩy chiếc xe lăn vừa trêu: “Chẳng phải buông bỏ rồi sao? Anh còn quan tâm người ta làm gì?”
“Anh chỉ muốn biết cô ấy sống có tốt không thôi!”
“Để làm gì?”
Để làm gì anh cũng không biết? Có lẽ, đơn giản chỉ là để yên tâm thế thôi!
Tuy nhiên, chút yên tâm đó của anh cũng không dễ gì như ý. Vì dù Hạnh Dung có nhờ người giỏi cỡ nào cũng không tra được tung tích của Ngọc Minh.
“Mọi thông tin cô ấy khi máy bay hạ cánh đều là thông tin trắng.”
Rốt cuộc Ngọc Minh đã đưa gia đình đi đâu? Là một câu hỏi thôi thúc bác sĩ Tình không ngừng thực hiện các bài tập vật lí trị liệu để sớm đứng vững trên đôi chân đích thân đi tìm người.
Có một điều không ai ngờ được là…
Khi qua khỏi cửa an ninh. Ngọc Minh có dấu hiệu vùng bụng dưới căng tức và choáng váng. Tại phòng trực cấp cứu nhà ga hành khách quốc tế, cô được bác sĩ chẩn đoán động thai.
Cô được vận chuyển từ sân bay về bệnh viện phụ sản thành phố.
Quá trình chẩn đoán qua thăm khám của bác sĩ chuyên khoa và kết quả siêu âm cho thấy: Cô có thai tám tuần và thai đang động. Vị bác sĩ khuyên: “Cô nên giữ tâm lí thoải mái, tránh căng thẳng thần kinh, ăn uống đủ chất, nghỉ ngơi, vận động nhẹ nhàng.”
Thành ra chẳng có cuộc ra đi nào.
Trong căn phòng VIP, một nhà năm người lại quây quần bên nhau. Ba mẹ cô mỉm cười nắm lấy tay con gái động viên: “Ngọc Minh, đúng là ông trời vẫn còn thương con! Có con rồi con phải nghĩ thoáng ra chút! Từ giờ hãy gác lại quá khứ, sống cho hiện tại và tương lai.”
Ba cô chải mái tóc dài cho con gái: “Mẹ con nói đúng! Buông bỏ tất cả những gì không vui, ngẩng cao đầu vui vẻ sống tiếp. Ba mẹ sẽ luôn bên con, nếu có mỏi mệt, con hãy dựa vào vai ba, vào lòng mẹ. Rồi con sẽ vượt qua tất cả!”
Ngọc Minh dang tay ôm ba mẹ. Cố kiềm nước mắt nhưng vẫn sụt sùi: “Con gái cảm ơn ba mẹ nhiều lắm.”
Ba cô mắng yêu con: “Tổ cha mày, ba mẹ thương yêu lo lắng cho con là lẽ thường tình. Bay cảm ơn cái gì không biết!”
Mẹ cô vỗ vỗ lưng con tiếp thêm sức mạnh: “Cố lên con gái! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
“Dạ, con gái nghĩ thông rồi! Ba mẹ đừng quá lo lắng!”
Đêm về khuya, ba mẹ đã ngủ ngon sau một ngày truân chuyên lo lắng cho con. Ngọc Minh mân mê lên thành chiếc hộp mang theo bên mình: “Đợi mẹ khỏe, cả nhà ta về nhà nha!” Rồi chạm nhẹ vào vùng bụng dưới nói với bào thai: “Con phải dũng cảm khỏe mạnh sống tiếp vì hai anh!”
Trời đêm tĩnh lặng. Bên ô cửa sổ, Ngọc Minh dõi mắt về một hướng xa: “Anh Tình, anh đã khỏe hơn chưa? Có nhớ em không? Anh yên tâm tĩnh dưỡng nha! Em tự biết chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc tốt cho các con của chúng ta! Nếu còn duyên…hẹn gặp lại nơi tím biếc một màu hoa.”
Gửi hết nỗi lòng vào chốn hư không, Ngọc Minh thấy lòng nhẹ nhàng. Cô trở lại giường: “Chúc các con ngủ ngon!”
Những ngày ở viện được bác sĩ, y tá chăm sóc tận tình, vùng bụng dưới không còn đau nữa.
“Thai đã ổn định! Hôm nay cô có thể xuất viện.”
“Cảm ơn bác sĩ và các cô y tá!” Ngọc Minh cúi đầu chào họ.
Trên chuyến xe rời bệnh viện, cô đưa ba mẹ ngược lên một tỉnh Tây Nguyên.
Ở vùng đất mới, khí hậu mát mẻ rất thích hợp trồng hoa oải hương. Từ vài luống ban đầu trồng lấy cảnh trong khuôn viên nhà. Cô mua thêm đất mở rộng diện tích. Chẳng bao lâu vườn hoa oải hương rộng bốn hecta trở thành điểm đến của nhiều du khách yêu thích sắc tím thủy chung.
“Cô chủ, lượng vé ngày hôm nay đã cháy!” Em nhân viên phụ trách vé vào vườn hoa oải hương Anh&Em, chạy đi tìm cô thông báo tình hình.
Ngọc Minh đang chốt một đơn hàng, cô ngẩng mặt: “Vậy à? Thế còn khách không?”
“Còn nhiều lắm chị!”
“Vậy em cho khách vào tham quan miễn phí!”
Nếu ai đó đã yêu thích màu hoa tím thì để họ thỏa nguyện niềm say mê.
Sau khi chốt nốt đơn hàng, Ngọc Minh bế bé con ra vườn hoa. Hương thơm nồng nàn quyến rũ theo gió bay vào mũi. Cô hôn con một cái: “Levender, con nhìn xem, hoa mẹ trồng đẹp như tên con vậy!”
Bé con phấn khích khua tay múa chân, cười như nắc nẻ.
Hình ảnh hai mẹ con trong buổi hoàng hôn giữa vườn hoa tím vô tình lọt vào ống ngắm một nhiếp ảnh gia.
Trên màn hình hiện lên một bức ảnh đẹp. Bức ảnh đó đặc biệt thu hút đôi mắt săn ảnh của anh ấy.
“Tình, sao tớ thấy cô bé này giống cậu thế?” Anh ấy không giấu nổi sự hiếu kì nữa mang đến bệnh viện đi hỏi lão bạn thân.
Chung Tình vừa ra khỏi phòng mổ, miếng nước cũng chưa kịp uống vì nơi lồng ngực trái chợt nhói đau khi nghe lời nhận xét của thằng bạn.
Anh nhìn sững vào mặt người ấy.
“Nhìn tớ làm gì? Nếu không tin cậu xem đi!” Anh ấy đưa cho Tình một xấp ảnh.