Nhìn thấy Sở Minh Giai đến đây, mọi người lập tức nhường đường cho cô. Tất cả mọi người đều đang chờ Sở Minh Giai cứu người, chỉ có Hàn Phong Thần và Lưu Quân đứng ở một bên nhìn Sở Minh Giai lại nhìn Giang Mãnh.
Sắc mặt Hàn Phong Thần rất thối, Lưu Quân an ủi cậu: “Là người từng trải, tôi nói với cậu nhé. Giữa hai người bọn họ rất trong sạch, không có gì hết.”
Hàn Phong Thần nhìn chú ấy: “Sao chú biết?”
Lưu Quân nhìn thấy Giang Mãnh đi ở sau lưng Sở Minh Giai, sờ cằm: “Bởi vì tôi là người từng trải, có kinh nghiệm.”
Nếu hai người bọn họ thật sự có gì đó, Giang Mãnh đã không có biểu cảm này.
Tâm trạng của Hàn Phong Thần cũng không thay đổi bởi vì Lưu Quân an ủi. Cho dù nói thế nào thì mối quan hệ giữa Giang Mãnh và Sở Minh Giai không bình thường là sự thật. Sở Minh Giai thậm chí không hề định che giấu chuyện này, cho nên có lẽ cha già của cậu đã sớm biết.
Có khi hai người đã sớm bằng mặt không bằng lòng, tách ra là chuyện sớm hay muộn. Trong tương lai sắp tới, nói không chừng Hàn Cẩn Phong sẽ tìm cho cậu thêm một mẹ kế nữa.
Hàn Phong Thần nghĩ đến chỗ này, cả người tê dại. Cậu chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, không thể có được một gia đình yêu nhau bình thường thôi sao?
Sở Minh Giai đứng ở xa nhìn Hàn Phong Thần, một ánh mắt cũng đã biết trong lòng đứa nhóc này đang nghĩ gì. Cô thầm kinh ngạc, đến bây giờ Hàn Cẩn Phong vẫn chưa cho Hàn Phong Thần một lời giải thích, cũng biết cách kéo dài thật.
Thố Thố La Ti canh giữ bên cạnh Trương Minh sắp khóc sưng mắt, có thể nhìn ra cô ta vẫn còn rất thích Trương Minh.
Cô ta vừa nhìn thấy Sở Minh Giai thì lập tức bước lên mấy bước, nghẹn ngào nói: “Đại sư, xin chị mau cứu Minh Minh. Anh ấy có vẻ rất đau.”
Sở Minh Giai nhìn cô ta: “Bây giờ biết sợ rồi? Trước kia, lúc bảo cô thờ Sơn Thần, sao cô không biết hỏi thêm mấy câu nữa?”
Thố Thố La Ti: “...”
Thố Thố La Ti hoảng sợ mở to mắt, đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng: “Chị, chị nói vậy là có ý gì? Thờ Sơn Thần thì sao? Không được à?”
Đến bây giờ, cô ta còn chưa biết vì sao Trương Minh dẫn mấy người Sở Minh Giai tới đây. Trong nhà có chuyện gì cần phải ủy thác những đại sư huyền học này à?
Cô ta cảm thấy cho dù là bản thân hay Trương Minh, thì sự nghiệp cũng đang thuận lợi, cuộc sống trôi chảy, không cần tìm đại sư huyền môn.
Giang Mãnh đi bên cạnh Sở Minh Giai xụ mặt nhìn chằm chằm Thố Thố La Ti: “Cô còn không biết sao? Trương Minh bị tà ma quấn lấy rồi thao túng, người mà cô gọi là Sơn Thần rồi thờ cúng cũng không phải là Sơn Thần, rất có thể là một cô hồn dã quỷ. Nó quấn lấy Trương Minh, bởi vì làm trái đạo trời, cho nên cần số lượng lớn công đức và khí vận để né tránh thiên kiếp.”
Giang Mãnh rất ít khi nói nhiều lời như vậy, nhưng nhìn thấy Thố Thố La Ti ngu ngốc, anh có chút tức giận.
Nếu không phải Thố Thố La Ti thờ bài vị của Sơn Thần, diễm quỷ sẽ không lấy thứ đó để che giấu trận pháp đã bày ra. Sơn chủ cũng không đến mức suýt bị lưới nhiếp hồn làm bị thương.
Thố Thố La Ti bị ánh mắt hung dữ cùng với giọng điệu lạnh lùng của Giang Mãnh dọa sợ, lại nghe thấy Giang Mãnh nói vậy, kết hợp chuyện đã xảy ra hôm nay, cô ta cực kỳ sợ hãi, sắc mặt nhợt nhạt, hai tay đan chéo nhau cũng đang run rẩy.
Thố Thố La Ti bất an nhìn một vòng căn nhà mình đã sống mấy năm, chợt cảm thấy khắp nơi đều là âm khí âm u, thậm chí sau lưng cũng đang ớn lạnh.
Hiện tại, cô ta không dám sống trong căn nhà này nữa. Nhưng bây giờ mấy triệu khán giả trong phòng livestream đều biết nhà cô ta có ma quỷ lộng hành, sau này, cô ta muốn bán cũng không bán được nữa.
Thố Thố La Ti quả thực là khóc không ra nước mắt.
Sở Minh Giai đi tới trước giường Trương Minh, sắc mặt của Trương Minh xanh tím, lúc này thậm chí phát ra âm thanh “hừ hừ”, sắp không thở nổi.
Sở Minh Giai nghiêm mặt, cô quay đầu hỏi Thố Thố La Ti đang lau nước mắt: “Có dao không?”
Thố Thố La Ti phản ứng chậm chạp: “Hả? Cái gì?”
Đặc phái viên đứng ở sau lưng tiến lên một bước, rút một con dao cột trên đùi ra: “Tôi có.”
Thố Thố La Ti lập tức mở to mắt: “Mấy… mấy người muốn làm gì?”
Hàn Phong Thần cảm thấy Thố Thố La Ti hơi ngu ngốc, lại khá ồn ào. May mà cô ta là hot girl, kiếm cơm nhờ vào gương mặt và cách trang điểm mà không cần làm nô lệ tư bản. Nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho cấp trên phát cáu rồi thắt cổ mất.
Hàn Phong Thần thở dài: “Yên tâm, cảnh sát ở đây, bọn họ còn có thể một dao đâm chết Trương Minh à...”
Một tiếng “phụt” vang lên, Sở Minh Giai vỗ một chưởng lên cổ Trương Minh, sau đó giơ tay chém xuống. Con dao sắc nhọn nhẹ nhàng rạch một đường lên cổ anh ta, một đường máu lập tức xuất hiện.
Thố Thố La Ti: “Á…”
Một tay Hàn Phong Thần bịt miệng Thố Thố La Ti, trợn mắt há mồm: “Đệch!”
Sở Minh Giai rạch một nhát trên cổ Trương Minh, sau đó đưa ngón tay ra móc vào vết thương của Trương Minh. Người bình thường không nhìn thấy gì, nhưng Hàn Phong Thần nhìn thấy rồi.
Sở Minh Giai kéo một sợi chỉ đỏ từ vết thương của Trương Minh ra, sau đó ngón tay dùng sức rồi bóp đứt sợi chỉ đỏ.
Tiếp theo, Sở Minh Giai lại kéo ra được sợi chỉ đỏ kì dị trong hai cánh tay, hai chân, bả vai và các vị trí khác trên cơ thể của anh ta.
Kéo sợi chỉ đỏ ra xong, Trương Minh lập tức yên tĩnh lại, sắc mặt không tím xanh nữa, hơi thở cũng bắt đầu bình thường lại.
Đặc phái viên của ban ngành đặc thù ngạc nhiên, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Sở đại sư, làm sao cô biết anh ta có bao nhiêu sợi vậy? Tình huống tà ma sống nhờ này, trước kia chúng tôi đã phát hiện rồi, nhưng không ai có thể trị tận gốc cả.”
Bọn họ từng hợp tác với vài đại sư, phần lớn đại sư không tìm được ngọn nguồn ký sinh.
Sở Minh Giai lấy khăn giấy lau khô con dao, sau đó trả lại cho đặc phái viên, mặc dù cô “chữa khỏi” cho Trương Minh rất nhanh, nhưng sắc mặt cô cũng không hề nhẹ nhàng.
“Không, không phải ký sinh.”
Cô lắc đầu, chau mày: “Đây là một loại thuật Thao Túng hiếm thấy, trong cơ thể của Trương Minh bị chôn dây rối âm mà người bình thường không thấy được.”
Dây rối âm là một loại dây được sử dụng để thao túng thức thần hoặc người giấy được truyền lưu rất lâu trong quỷ giới.
Quỷ quái có thần lực thấp kém không có cách nào chôn dây rối âm trong cơ thể người sống, trừ phi người này và quỷ quái kết khế ước, hơn nữa bằng lòng dâng hiến cơ thể của mình.
Người bình thường bị chôn vào dây rối âm, cả một đời sẽ không chạy khỏi được sự thao túng của tà ma, sẽ trở thành con rối gỗ để bọn chúng đi lại trong nhân gian, tương tự cơ thể bị ký sinh.
Đặc phái viên dẫn Sở Minh Giai và Giang Mãnh đi vào trong góc, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Cho nên dây rối âm trong cơ thể Trương Minh là do diễm quỷ chôn vào? Diễm quỷ có lợi dụng cơ thể của Trương Minh để đổi mấy loại dung mạo, đi tiếp xúc mấy người bị mượn vận không?”
Về sự kiện bán con trước đó tại Kỳ Sơn, đến bây giờ cũng không tìm ra khách hàng sau lưng, mọi người cũng nghi ngờ là diễm quỷ thay đổi dung mạo rồi tiến hành mua bán.
Một đặc phái viên khác trầm tư: “Sự kiện bán con tại Kỳ Sơn là vào năm năm trước. Lúc ấy, Trương Minh mới chừng hai mươi, thậm chí cậu ta còn chưa đi làm. Căn cứ tin tức mà chúng ôi điều tra được, lúc Trương Minh đi học, dung mạo cũng không xuất sắc, thậm chí có chút tự ti, cho nên suy đoán lúc ấy cậu ta còn chưa lập khế ước với diễm quỷ.”
Đặc phái viên lấy điện thoại mở tư liệu về Trương Minh ra, một trang trong số đó chính là tư liệu về của thân phận Trương Minh năm năm trước, trong đó có mấy bức ảnh của anh ta.
Trong hình, da Trương Minh ngăm đen, trên mặt mọc rất nhiều mụn, ngũ quan bình thường, ném vào trong đống người, lấy kính lúp soi cũng không tìm ra được.
Nhưng Trương Minh của bây giờ da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, ngũ quan anh tuấn đẹp trai, cho dù mắt hay mũi đều vô cùng tự nhiên, hiển nhiên mắt thường có thể nhìn thấy được không giống như động tới đao kéo.
Sở Minh Giai trầm tư một lát, nói: “Diễm quỷ quả thật giỏi thuật Thao Túng người giấy, nhưng...”
Đặc phái viên sốt ruột hỏi: “Nhưng cái gì?”
Sở Minh Giai thở dài: “Nhưng tôi cho rằng chuyện không đơn giản như vậy, bởi vì nó được cứu đi rồi, chắc chắn sau lưng còn có đồng bọn.”
Hoặc là sau lưng cô ta còn có một “sơn chủ” sai bảo cô ta làm việc.
Lúc Trương Minh đột nhiên phát tác, đối phương định lợi dụng thuật Thao Túng để siết cổ Trương Minh, thì cô cũng đã biết rồi.
Diễm quỷ đã được cứu đi, đối phương có cách tắt âm hỏa mà cô đốt.
Lợi dụng thuật Thao Túng siết cổ Trương Minh chính là lời cảnh cáo bọn chúng dành cho Sở Minh Giai, hoặc là khiêu khích.
Vốn cho rằng diễm quỷ cũng đã là boss lớn vô cùng khó đối phó, chỉ cần bắt được diễm quỷ hoặc giết chết nó thì sự kiện mượn vận liên hoàn tại Kỳ Sơn được toàn mạng xã hội theo dõi có thể kết án.
Kết quả bây giờ Sở đại sư lại nói sau lưng diễm quỷ còn có đồng bọn?
Này...
Sắc mặt của đặc phái viên cũng khó coi: “Vậy rốt cuộc lại là hung thần ác sát gì đây! Thời buổi này sao vậy? Sao tà ma các nơi đều chạy ra ngoài hại người vậy, không có thần linh che chở chúng ta sao?”
Sở Minh Giai: “...”
Không phải thần linh che chở các anh đang lao tâm lao lực giúp một tay sao?
Ôi!
Sở Minh Giai mệt mỏi ngồi trên ghế thở dài. Kể từ khi xuyên vào trong thân thể này, cô như thể thật sự biến thành người bình thường, biết đói biết buồn ngủ biết mệt mỏi. Đáng giận là mấy tên hung thần ác sát dư thừa tinh lực, ngày nào cũng nhảy tới nhảy lui, chà đạp ngọn núi thần của cô thành ra dáng vẻ ma quỷ này, bây giờ còn đi gieo họa cho người ta.
Sở Minh Giai lạnh mặt: “Chuyện này không thể kéo quá lâu, nếu không còn không biết bọn chúng lại làm ra chuyện gì.”
Phải mau tìm ra kẻ ở sau lưng sai bảo.
Thố Thố La Ti đột nhiên hét lên, mấy người giật mình, vội vàng chạy ra.
Thố Thố La Ti đứng cạnh giường Trương Minh, kinh hoàng thất thố la hét: “Đại sư, đại sư cứu với, Minh Minh đột nhiên không thấy đâu nữa, bị đổi đi rồi! Người đàn ông này là ai?”
Mọi người: “...”
Sở Minh Giai dẫn mấy người đi qua, một ánh mắt đã nhìn thấy Trương Minh nằm trên giường.
Chỉ nhìn thấy vừa rồi da của Trương Minh còn trắng nõn nhẵn nhụi giống như một anh trai mưa, bây giờ làn da đã vàng vọt đen xì, khắp gương mặt còn có vết mụn rõ ràng, ngay cả mũi của anh ta cũng không cao như trước đó.
Thế này...
Mấy đặc phái viên đưa mắt nhìn nhau, có một người không nhịn được nói: “Anh ta tẩy trang rồi à?”
Mọi người: “...”
Giang Mãnh nói nhỏ: “Không, biện pháp che mắt trên mặt anh ta không còn nữa.”
Diễm quỷ trong cơ thể anh ta hoàn toàn biến mất, khế ước cũng bị Sở Minh Giai chặt đứt. May mắn là Trương Minh giữ được một mạng, bất hạnh là cuộc sống sau này của anh ta chắc chắn sẽ long trời lở đất. Dù sao thì anh ta cũng không còn cái xác xinh đẹp nữa.
Anh ta từng là hot boy, bây giờ là quản lý hot girl, nhân viên quản lý trung cấp trong công ty đào tạo hot girl. Anh ta thay đổi như vậy, không thể nghi ngờ là mang tính hủy diệt, may mà sau khi anh ta ngất xỉu, phòng livestream đã tạm ngừng. Các khán giả cũng đặt sự chú ý lên trên người Sở Minh Giai và Giang Mãnh, không ai chú ý đến Trương Minh nữa.
Cho nên, Trương Minh còn giữ được thể diện, có thể lặng lẽ giải nghệ.
Sở Minh Giai đột nhiên quay đầu nhìn Giang Mãnh: “Cậu sao vậy?”
Giang Mãnh cúi thấp đầu, sắc mặt và con ngươi đang đỏ hơn, anh cố nén đau lắc đầu: “Tôi không sao.”
Không sao? Giọng nói cũng khàn rồi.
Sở Minh Giai nhìn thấy triệu chứng của anh, liên tưởng đến tác phong làm việc của diễm quỷ rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Cô chần chừ nhìn Giang Mãnh, hỏi khẽ: “Quỷ Nhạc Phù?”
Giang Mãnh: “...”