Sắc mặt Giang Mãnh trắng bệch, anh rất áy náy nói: “Xin lỗi, sơn chủ, tôi để lạc rồi, Thức Thần bị xé hỏng rồi.”
Giang Mãnh đánh giá thấp thực lực của ông Tần. Nếu anh không mất một nửa thần lực, đối phó với một ông Tần vốn dĩ là chuyện nhỏ. Nhưng bây giờ, thực lực của anh đã không mạnh bằng lúc trước, thậm chí ổn định hình người của mình cũng khó mà làm được, thật sự hổ thẹn với sơn chủ.
Sở Minh Giai nhìn thấy Giang Mãnh tự trách, trong lòng thở dài. Cô vỗ lên cánh tay Giang Mãnh, khẽ nói: “Không sao, ông ta không chạy được bao lâu đâu.”
Mặc dù không biết một ngàn năm qua, rốt cuộc Giang Mãnh sống thế nào, nhưng nhìn thấy tình hình của anh tệ hại, Sở Minh Giai khá đau lòng, đồng thời cũng hơi tức giận.
Cuối cùng là ai đã hại cô ngủ say ngàn năm, còn sống lại thành một người phàm. Nếu cô không xảy ra chuyện gì, thì ngọn núi thần của cô sẽ không biến thành núi ma, thần bảo vệ của cô cũng sẽ không biến thành một kẻ ác sát mất thần lực, thậm chí duy trì hình người cũng không làm được.
Sở Minh Giai bẻ khớp tay rốp rốp, cười khẩy: “Kẻ nào kẻ nấy đều như rùa đen rúc đầu, vừa thấy tôi là chạy còn nhanh hơn bất cứ thứ gì khác. Xem ra kẻ đứng sau lưng bọn chúng cũng chẳng ra gì.”
Hàn Cẩn Phong là người nhạy bén cỡ nào chứ! Từ trong đối thoại của Giang Mãnh và Sở Minh Giai, anh ấy biết được rất nhiều tin tức, nhất là Giang Mãnh, anh gọi Sở Minh Giai là sơn chủ.
Nhưng Hàn Cẩn Phong không hỏi nhiều, anh ấy hết sức rõ ràng, có vài chuyện trong huyền học không được hỏi, biết quá nhiều sẽ không có lợi.
Bây giờ, anh ấy chỉ lo lắng cho Hàn Phong Thần: “Tiểu Sở, chỉ khi tìm thấy ông Tần thì mới có thể tìm thấy Phong Thần?”
Sở Minh Giai trầm tư mấy giây. Trước đó, cô đã liên lạc với cảnh sát của ban ngành đặc thù bảo bọn họ đi tìm Thố Thố La Ti, nhưng đến bây giờ vẫn không nhận được cuộc gọi nào, vậy rất có thể còn chưa tìm thấy tung tích của Thố Thố La Ti.
Sở Minh Giai đột nhiên nghĩ tới đại đệ tử của ông Tần vừa ngồi trên xe.
Sở Minh Giai: “Tổng Giám đốc Hàn biết học trò của ông Tần là ai không? Tôi thấy anh ta có đường tình duyên.”
Hàn Cẩn Phong gật đầu: “Biết.”
Không nói nhiều nữa, ba người lập tức lên xe, chuẩn bị bắt tay từ học trò của ông Tần.
Sở Minh Giai ở trên xe không nhịn được xem thời gian, bây giờ đã qua mười hai giờ khuya, nếu Thố Thố La Ti đưa Hàn Phong Thần đi để bày trận pháp mượn vận, vậy thì Sở Minh Giai phải tìm thấy Hàn Phong Thần trước sáu giờ.
Bây giờ, Sở Minh Giai nghi ngờ Hàn Phong Thần là cốt lõi của sự kiện mượn vận lần này, hoặc có thể nói bởi vì khí vận của mình mạnh mẽ, mà cậu bị chỉ định là tâm trận của trận Đại Thất Quan.
Trận Thất Quan được chia ra thành Tiểu Thất Quan và Đại Thất Quan, những người trước kia được Sở Minh Giai giải cứu đều là tâm trận của Tiểu Thất Quan.
Hàn Phong Thần dựa vào nhà họ Hàn mà có tài sản phú khả địch quốc, khí vận cường thịnh, phong thủy gia tộc cũng không ai sánh bằng. Nếu cậu không phải là tâm trận của Đại Thất Quan, vậy Sở Minh Giai thật sự không nghĩ tới còn ai có thể có khí vận tốt hơn Hàn Phong Thần, có thể trấn giữ được trận Đại Thất Quan, thậm chí có thể giúp kẻ đứng sau thực hiện việc cải mệnh trái ý trời này.
Sở Minh Giai tính tới tính lui, trừ phi đối phương che giấu không để cho cô phát hiện, nếu không thì trong số những người xung quanh, người có khí vận tốt nhất vẫn là Hàn Phong Thần.
Ngay cả số mệnh của Hàn Cẩn Phong cũng không tốt bằng con trai của mình.
Lúc Hàn Cẩn Phong đang ở trên đường thì đã liên lạc với công ty vệ sĩ, để phái đội vệ sĩ chuyên nghiệp đi tới nhà mười mấy đệ tử của ông Tần trước.
Tính cách của anh ấy chín chắn, làm việc chu đáo. Nếu Sở Minh Giai nói Hàn Phong Thần mất tích có liên quan đến ông Tần, vậy anh ấy lập tức nghĩ đủ cách để tìm ra ông Tần, bao gồm đệ tử của ông Tần. Sở Minh Giai muốn tìm đại đệ tử của ông ta, vậy Hàn Cẩn Phong tìm luôn chín đệ tử còn lại của ông ta.
Sở Minh Giai biết suy nghĩ của Hàn Cẩn Phong, chẳng qua cô không giải thích quá nhiều.
Nếu không tìm ra đại đệ tử, có lẽ tìm những người khác cũng có được một chút manh mối.
Đại đệ tử của ông Tần tên là Tần Danh Thịnh, ngay cả họ và tên cũng là sư phụ cho, có thể suy ra được mối quan hệ giữa bọn họ.
Trên đường đi, Hàn Cẩn Phong nói: “Đại đệ tử của ông Tần là ông Tần tự tay nuôi lớn. Lúc tôi còn trẻ, ông Tần thường xuyên dẫn người này đến nhà chúng tôi.”
Lúc đó, ông Tần chưa có danh tiếng, điều tra trong huyền môn thì không có người này, không khác gì mấy tên giang hồ lừa bịp.
Nhưng ông ta bói một quẻ giúp nhà họ Hàn, khiến cho nhà họ Hàn tránh được một kiếp nạn, lập tức được nhà họ Hàn tôn sùng là khách quý.
Lúc ấy, tuổi của đồ đệ mà ông Tần dẫn theo không lớn lắm, nhìn giống vị thành niên, bây giờ, anh ta cũng đã kết hôn rất lâu rồi.
Hàn Cẩn Phong lại nói: “Lúc đại đệ tử của ông ta kết hôn, tôi còn mang quà đến.”
Cho nên, Sở Minh Giai nói nhìn thấy Tần Danh Thịnh có đường tình duyên quả thật không sai. Đúng là đối phương đã kết hôn.
Đám vệ sĩ tới cửa nhà Tần Danh Thịnh, bởi vì người nhà họ Hàn dẫn tới, cho nên vợ Tần Danh Thịnh không phòng bị mở cửa nhà.
Mà Hàn Cẩn Phong rất nhanh chạy tới, dẫn theo Sở Minh Giai và Giang Mãnh đi tới nhà đối phương.
Vừa vào cửa nhà, Sở Minh Giai lập tức lấy tay bịt mũi.
Hàn Cẩn Phong nhìn thấy thì hỏi: “Sao thế?”
Mặt Sở Minh Giai lộ vẻ chê bai, cô nói: “Thối.”
Chỗ này thối quá, Sở Minh Giai đứng ở cửa không chịu đi vào trong.
Hàn Cẩn Phong nhìn căn nhà rộng rãi sang trọng, lại nhìn hệ thống lọc không khí tuần hoàn tự động, trừ mùi hương thanh đạm, anh ấy không ngửi thấy mùi thối.
Vợ Tần Danh Thịnh quen biết Hàn Cẩn Phong, cô ta vội vàng nói: “Để tôi tắt hệ thống tuần hoàn. Ngại quá, tôi không biết bà Hàn không thích mùi bách hợp.”
Cô ta rất thích nước hoa bách hợp, cho nên sáp thơm đã mua về cũng có mùi bách hợp.
Sở Minh Giai từ chối cho ý kiến, không nói chuyện.
Trái lại, đôi mắt hai màu của Giang Mãnh u ám quan sát vợ Tần Danh Thịnh mấy lần, mười mấy giây sau mới thu tầm mắt lại, lặng lẽ đứng cạnh Sở Minh Giai.
Hàn Cẩn Phong đi nói chuyện với đối phương. Anh ấy nói có một chút hiểu lầm với ông Tần, kết quả ông Tần dẫn đại đệ tử đi mất, Hàn Cẩn Phong lo lắng cho an toàn của ông Tần, lúc này mới vội vàng đến tìm người.
Vợ Tần Danh Thịnh tin là thật, xem biểu cảm của cô ta không giống giả vờ. Sở Minh Giai trầm tư: “Xem ra cô ta không biết gì hết.”
Sắc mặt Giang Mãnh u ám: “Sơn chủ, cần tôi trói cô ta lại dẫn về thẩm vấn kỹ không?”
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai trừng mắt nhìn Giang Mãnh: “Cậu nghĩ gì vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị đấy, không thể làm chuyện trái pháp luật, hiểu chưa?”
Giang Mãnh phiền não chau mày.
Vẫn là ngàn năm trước tốt hơn, nếu ai dám bắt nạt sơn chủ, anh đã đập chết kẻ đó rồi, đâu còn để cho bọn chúng nhảy nhót lâu vậy được?
Vợ Tần Danh Thịnh bắt đầu gọi điện thoại, song, cô ta không gọi cho chồng được, cũng thử đủ cách rồi, vốn dĩ không cách nào liên lạc được với đối phương.
Cô ta hơi hoảng loạn: “Tổng giám đốc Hàn, Danh Thịnh sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Sắc mặt Hàn Cẩn Phong rất kém. Anh ấy không quan tâm đối phương có xảy ra chuyện hay không, anh ấy chỉ biết nếu không tìm được đối phương nữa, Hàn Phong Thần sắp xảy ra chuyện rồi.
Hàn Cẩn Phong nặng nề, sai người cẩn thận hỏi chuyện vợ Tần Danh Thịnh.
Sở Minh Giai che mũi đi loanh quanh căn nhà rộng rãi sang trọng một vòng, sau đó, cô đi dọc tường một vòng, tiện đà lấy tăm xỉa răng vẽ một số bùa chú ở trên tường.
Nữ chủ nhân đang lo lắng nói chuyện với Hàn Cẩn Phong, không hề phát hiện việc này.
Vẽ xong, Sở Minh Giai đi qua hỏi nữ chủ nhân: “Nơi gần đây chồng cô đi nhiều nhất là chỗ nào?”
Nữ chủ nhân lắc đầu: “Tôi cũng không biết hành tung của anh ấy, bình thường anh ấy ra ngoài làm việc cũng là đi theo thầy, tôi không hỏi nhiều.”
Nữ chủ nhân tạm dừng, đột nhiên lại nói: “Nhưng ngày trước, trước khi anh ấy về nhà có gọi điện thoại cho tôi, nói là sẽ đi ngang chợ ở đường Nam Tân, hỏi tôi cần mua thức ăn về không. Tôi đoán hai ngày qua có lẽ anh ấy đều đang làm việc ở phía Nam.”
Nữ chủ nhân không liên lạc được chồng, quả thật rất lo lắng an nguy của chồng, huống chi ông Tần làm việc giúp nhà họ Hàn nhiều năm, lại là quốc sư chuyên dụng của tập đoàn Hàn thị, cô ta không hề nghi ngờ Hàn Cẩn Phong.
Lúc này, Hàn Cẩn Phong hỏi chuyện, cô ta cũng chỉ cố gắng hết sức nhớ lại.
Sở Minh Giai lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho người của ban ngành đặc thù: “Còn chưa tìm được tung tích của Thố Thố La Ti?”
Đối phương: “Hành tung của đối phương rất bí mật, từ lúc lên xe, chúng tôi cũng chưa có biện pháp theo dõi được. Chúng tôi nghi ngờ bọn họ sử dụng biện pháp đặc thù gì đó để trốn vệ tinh và camera của chúng tôi.”
Kết cục nằm trong dự đoán.
Sở Minh Giai: “Đi điều tra bất động sản trên danh nghĩa của ông Tần và đệ tử ông ta đi, xem thử ở gần chợ đường Nam Tân có nhà của bọn họ không. Nếu có thì nói với tôi ngay, đồng thời phái người đi cùng, thời gian gấp gáp, làm phiền các anh tranh thủ thời gian.”
Đối phương đồng ý xong thì lập tức đi điều tra.
Ban ngành đặc thù có quyền hạn đặc biệt, thật ra muốn điều tra những chuyện này rất dễ dàng. Dù ông Tần có đủ biện pháp đặc thù để trốn tránh tới cùng, nhưng giống như Sở Minh Giai nói với Giang Mãnh, xã hội này là xã hội pháp chế, hoàn toàn khác một ngàn năm trước. Ở chỗ này, mua nhà, mua xe cũng phải đăng ký chính chủ, mặc kệ là cái gì thì cũng sẽ để lại dấu vết.
Dựa theo hiểu biết của Sở Minh Giai đối với những tên kia, ông Tần chỉ tín nhiệm người của mình. Cho dù ông ta không tự ra mặt, nhất định cũng sẽ để cho đệ tử của mình ra mặt.
Đúng như dự đoán, qua chừng hai mươi phút, người của ban ngành đặc thù bên kia gọi đến: “Sở đại sư, cô nói đúng rồi, bọn họ quả thật có nhà ở bên kia!”
Hộ khẩu của căn nhà ở trên danh nghĩa của Tần Danh Thịnh, vả lại, đã sớm mua từ mười mấy năm trước.
Mười mấy năm trước, khi đó, Hàn Phong Thần mới sinh ra không lâu đúng không?
Trên đường chạy vội tới đó, Sở Minh Giai âm thầm nghĩ chẳng lẽ là sau khi Hàn Phong Thần ra đời, cũng bởi vì ông Tần tính ra được số mệnh của Hàn Phong Thần, cho nên mới bắt đầu ra tay chuẩn bị?
Đêm nay chạy tới chạy lui, đến khi chạy tới đường Nam Tân đã là ba giờ sáng.
Cho dù là Sở Minh Giai luôn bình tĩnh, lúc này cũng có chút lo lắng.
Mặc dù Hàn Phong Thần chỉ là con riêng trên danh nghĩa cô, vả lại, cũng không quen biết bao lâu, tình cảm không hề sâu nặng.
Nhưng cô rất có thiện cảm đối với Hàn Phong Thần.
Hàn Phong Thần còn nhỏ mà lại rất tin tưởng cô, kết quả bị người ta trói đi mất ở ngay dưới mí mắt cô.
Sở Minh Giai hơi hối hận ban đầu mình không đủ cẩn thận, còn cho rằng để Hàn Phong Thần đeo chuỗi hạt là đủ rồi. Dù sao thì cô cũng nghĩ trên cổ Hàn Phong Thần có bùa hộ mệnh mà ông Tần vẽ.
Cô đã xem lá bùa kia rồi, quả thật là phòng thân, có thể trừ tà.
Nhưng ai biết ông Tần này là kẻ như vậy đâu.
Không gặp người thật, cô còn thật sự không nghĩ tới tình hình của nhà họ Hàn sẽ phức tạp như vậy.
Thế mà trêu chọc trúng thứ đồ chơi này.