• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phong Thần vừa nhìn thấy Sở Minh Giai, đôi mắt mở to, khiếp sợ nói: “Chị cũng chết rồi hả?”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai bất đắc dĩ nhìn Hàn Phong Thần: “Nhờ phúc của em, còn chưa chết.”

Dù sao thì tuổi của Hàn Phong Thần cũng không lớn, vào giờ phút này nhìn thấy Sở Minh Giai, mặc dù lời nói ra không dễ nghe, nhưng nước mắt của cậu cũng sắp chảy ra rồi.

Hàn Phong Thần sắp khóc tới nơi nói: “Nhưng em chết rồi, hu hu hu, em không bao giờ quay về được nữa.”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai nhìn lướt tình hình trong phòng một vòng, phát hiện mấy quỷ nam trẻ tuổi đứng trong phòng, bọn họ nhìn thấy Sở Minh Giai thì đều e sợ lui ra sau.

Mà người ngồi bên cạnh Hàn Phong Thần là một nữ quỷ trẻ tuổi rất đẹp, mặc váy, xõa tóc dài, mặc dù không giống với dáng vẻ là mẹ Hàn Phong Thần, nhưng sợi dây mẹ con giữa hai người bọn họ thật sự quá nổi bật.

Sở Minh Giai muốn làm lơ cũng không được.

Sở Minh Giai giả vờ không nhìn thấy mà tiến lên nắm lấy sợi dây trói tay chân Hàn Phong Thần, giật mạnh một cái kéo đứt dây.

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần ngây người: “Cái này, đây là dây thừng mà ha?”

Sở Minh Giai vỗ mạnh vào gáy cậu ta: “Ai để ý nó là dây gì, mau đi theo chị.”

Không cần cô nói, Hàn Phong Thần cũng hiểu. Cậu lập tức đi sau lưng Sở Minh Giai, theo cô ra cửa.

Lúc này, người phụ nữ đó đứng lên gọi một câu: “Phong Thần.”

Hàn Phong Thần tạm ngừng bước chân một lát nhìn Sở Minh Giai, vẻ mặt xoắn xuýt lại căng thẳng.

Trước giờ cậu chưa từng gặp mẹ của mình, dù sao thì sau khi mẹ cậu sinh cậu ra không lâu là qua đời.

Nhưng cậu biết người phụ nữ đó là mẹ ruột của mình, vừa rồi cũng luôn dịu dàng nói chuyện với mình, hình như cũng không có gì khác thường.

Người phụ nữ đi qua, dịu dàng hỏi Hàn Phong Thần: “Phong Thần, con muốn đi phải không? Con không cần mẹ nữa?”

Hàn Phong Thần mím môi nhìn người phụ nữ trẻ tuổi mà không nói chuyện.

Trên thực tế, cậu cũng không biết nên nói gì.

Chắc hẳn cậu đã chết, nhưng có cần mẹ hay không, trước giờ cũng không phải là chuyện mà cậu có thể làm chủ, không phải sao?

Sở Minh Giai nhìn ra được Hàn Phong Thần xoắn xuýt. Cô ngăn trước mặt Hàn Phong Thần, nhìn người phụ nữ: “Cô hợp tác với người khác hại chết con mình, hình như không hề khổ sở.”

Người phụ nữ nhìn Sở Minh Giai, trên gương mặt mang theo một nụ cười: “Tôi chỉ muốn cho Phong Thần xuống đây ở cạnh tôi mà thôi. Phong Thần đến rồi, tôi vui vẻ còn không kịp, vì sao tôi phải khổ sở?”

Sở Minh Giai cười khẩy: “Thật sự chỉ muốn cho cậu ấy ở cạnh cô thôi sao? Chẳng lẽ không phải mấy người đã sớm bố trí xong trận pháp mượn vận, chuẩn bị sử dụng sinh hồn của Hàn Phong Thần để làm chất dẫn cho trận pháp?”

Người phụ nữ sửng sốt, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Thì ra cô đều biết cả rồi?”

Người phụ nữ xoay đầu nhìn Hàn Phong Thần đang khiếp sợ, dịu dàng nói với cậu: “Phong Thần à, có thể được chọn trúng để hiến tặng cho Sơn Thần, đây là vinh hạnh của con. Sơn Thần sẽ che chở con, sau này, con trở thành thị thần bên cạnh Sơn Thần rồi thì có thể ra khỏi nỗi khổ luân hồi. Mẹ làm những chuyện này đều vì muốn tốt cho con.”

Hàn Phong Thần nhìn người phụ nữ tự xưng là mẹ, vẻ mặt phức tạp, nhưng nếu nói buồn bã cỡ nào thì hình như là không có.

Dù sao thì lúc bà mẹ ruột của cậu sắp sinh cậu thì đã lợi dụng đủ loại thủ đoạn để trốn khỏi tầm mắt của Hàn Cẩn Phong. Cho dù tự mình lái xe đường dài với tốc độ cao, thì cũng phải đưa đứa con trong bụng sắp ra đời tới Kỳ Sơn để hiến tặng cho Sơn Thần.

Nếu lúc ấy không có ông Tần giúp đỡ, Hàn Cẩn Phong vốn dĩ không tìm được quê nhà của người phụ nữ này. Khi đó, lúc Hàn Cẩn Phong tìm tới, nước ối của người phụ nữ này cũng đã sắp vỡ, cô ta điên cuồng nói phải sinh đứa con ra để hiến tặng cho Sơn Thần. Đứa con của cô ta có khí vận cường thịnh, là đứa trẻ được ông trời chọn trúng, phải trở thành cánh tay phải hoặc cánh tay trái của Sơn Thần.

Lúc ấy, nghe thấy lời nói này thì rất khôi hài, thậm chí cảm thấy hơn phân nửa là người phụ nữ này đã mất trí rồi.

Mà ông Tần là người duy nhất hiểu nội tình lại không giải thích với nhà họ Hàn. Cho nên, lúc người phụ nữ khó sinh rồi qua đời, không ai tiếc nuối hoặc thương thay cho cô ta, may mắn lớn nhất là nhà họ Hàn cứu lại được đứa bé.

Từ nhỏ Hàn Phong Thần đã biết mấy chuyện này, bởi vì bà của cậu canh cánh chuyện này trong lòng, cho nên không hề giấu giếm Hàn Phong Thần.

Cho dù Hàn Phong Thần tin tưởng lời bà nội nói, nhưng thực ra trong lòng vẫn có mong đợi đối với mẹ ruột.

Kết quả ngàn lần không ngờ tới cho dù mẹ cậu đã qua đời, hồn phách còn quanh quẩn trong thành phố ma quỷ là vì tìm cơ hội dẫn dụ sinh hồn của con trai mình tới, rồi một lần nữa hiến tặng cho Sơn Thần?

Sở Minh Giai xụ mặt: “Thần linh chân chính không thể nào đón nhận hồn phách của người sống làm thị thần. Cô có thể ngu ngốc, nhưng đừng kéo theo đứa trẻ xuống nước.”

Sở Minh Giai nói xong cũng biết thời gian không thể trì hoãn nữa, kéo Hàn Phong Thần đi, vừa đi vừa nói: “Đi theo chị, mau, chị đưa em về trước.”

Trời sắp sáng, sinh hồn không thể rời cơ thể quá một đêm. Đợi trời tảng sáng, âm khí lạnh lẽo rút lui, sinh hồn muốn quay về cũng khó.

Sở Minh Giai sải bước kéo Hàn Phong Thần đi xuống lầu, tòa nhà giấy dán lảo đảo muốn đổ dưới bước chân người sống của Sở Minh Giai, phát ra âm thanh sột soạt.

Hàn Phong Thần đi một đường mà sợ hết hồn hết vía, đám dã quỷ tới tòa nhà này đều để vui đùa, khắp nơi tràn đầy mùi của Quỷ Nhạc Phù. Chân mày Sở Minh Giai nhíu chặt, may mắn vừa rồi cô không để cho Giang Mãnh đi vào trong này, nếu không độc trong người Giang Mãnh bị kích thích. Vậy chẳng phải càng nghiêm trọng hơn nữa?

Đi một đường xuống dưới rất thuận lợi, lúc Sở Minh Giai cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ sau lưng đột nhiên nhào sang đây.

“Thần Thần, con không được đi.”

Vẻ mặt người phụ nữ dữ tợn, cô ta nắm chặt cánh tay Hàn Phong Thần, vẻ mặt dịu dàng lúc đầu đã sớm biến mất.

Cô ta mở đôi mắt rất lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Phong Thần, móng tay của bàn hai vừa nhọn vừa dài bấu chặt vào cánh tay của Hàn Phong Thần: “Con rời đi như vậy sẽ chọc giận Sơn Thần đại nhân, đại nhân sẽ nổi giận, cô ta sẽ nổi giận! Cô ta sẽ giết hết bọn ta.”

Âm thanh sắc nhọn của người phụ nữ mang theo kinh hoàng, rất hiển nhiên cô ta hết sức e ngại Sơn Thần đại nhân kia, nhưng cho dù là vậy, cô ta vẫn muốn hiến tặng đứa con của mình.

Cho nên, đây rốt cuộc là tín ngưỡng hay là muốn con trai của mình làm kẻ chết thay?

Sở Minh Giai thấy thời gian không còn nhiều, cũng không để tâm nhiều như vậy nữa. Cô khép hai ngón tay lại, vừa nhanh vừa chuẩn chém vào hai cánh tay của người phụ nữ, lúc Hàn Phong Thần còn chưa kịp phản ứng, hai cánh tay của người phụ nữ đã rớt xuống đất, máu đen tràn ra.

Hàn Phong Thần ngẩn ra một giây thì bị Sở Minh Giai đẩy mạnh ra ngoài cửa lớn của quán KTV, một tiếng “rầm” vang lên, Hàn Phong Thần hoang mang ngã xuống đất, lúc ngẩng đầu lên nữa, gương mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Vừa rồi còn có thành phố ma quỷ và con đường ồn ào và đèn đuốc sáng trưng, cùng quán KTV ồn ào sang trọng như ảo cảnh, chúng đột nhiên biến mất ngay trước mắt cậu!

Đột nhiên đi từ một chỗ sáng ngời huyên náo tới chỗ tối yên tĩnh, Hàn Phong Thần nằm bò trên mặt đất, sửng sốt một lát mà cũng không có phản ứng.

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, vươn tay không nhìn thấy thứ gì hết. Hàn Phong Thần căng thẳng nuốt nước miếng, nhỏ giọng kêu: “Chị, chị Sở?”

Không ai trả lời.

Cậu ta lại gọi: “Sở đại sư? Sở Minh Giai? Chị ở đâu?”

Xung quanh vẫn yên tĩnh không tiếng động, không ai trả lời cậu.

Hàn Phong Thần lo lắng tới nỗi lông tơ cả người dựng đứng. Lúc này, cậu đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chùm sáng xuất hiện, như thể thuyền buồm phiêu bạt trên biển khơi tìm thấy hải đăng, Hàn Phong Thần lập tức lăn một vòng tại chỗ rồi đứng lên, nhanh chóng chạy tới chỗ có đèn sáng.

Mà ở bên kia, sau khi Sở Minh Giai tiễn Hàn Phong Thần đi rồi, người phụ nữ sau lưng đột nhiên thét chói tai. Ngay sau đó, gió mạnh sau lưng truyền đến, Sở Minh Giai không né tránh, cô lập tức xoay người đập một gậy vào đó, một tiếng “rầm” rất lớn vang lên, người phụ nữ tóc tai bù xù mặt mũi dữ tợn bị một gậy của cô quật ngã xuống đất.

Sở Minh Giai đi hai bước qua, đưa tay bóp cổ người phụ nữ, ngay sau đó đập mạnh một cái, kéo một cái, bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ mặc đầm đỏ bị cô bắt được.

Cổ của diễm quỷ bị Sở Minh Giai bóp chặt, nó vô cùng khủng hoảng, luôn hét lên chói tai, mà lúc này mẹ của Hàn Phong Thần đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Sở Minh Giai cười khẩy: “Tôi nói rồi mà, một người bình thường chết rồi, tại sao có thể có khí thế tàn bạo nhiều như vậy được? Thì ra bị cô ký sinh, tôi còn cho rằng cô có thể chạy đi đâu nữa chứ, nhanh vậy đã tới tìm chết rồi?”

Diễm quỷ bị Sở Minh Giai bắt được, không có cách nào nói chuyện. Nó chỉ còn lại cái đầu, cũng không có cách nào sử dụng thuật Thao Túng, đành hoảng sợ thét chói tai, có lẽ nó còn gửi hy vọng vào Sơn Thần đại nhân của mình sẽ đến cứu nó.

Nhưng Sở Minh Giai không còn kiên nhẫn nữa, bàn tay cô dùng sức, gương mặt của diễm quỷ vỡ ra ở trong bàn tay cô rồi biến thành một đống khí đen tan trong không khí.

Sở Minh Giai giải quyết diễm quỷ xong, sau đó, lập tức chạy tới lối ra của thành phố ma quỷ.

Chuyện lần này thuận lợi như vậy, cô luôn cảm thấy kỳ lạ.

Nếu Hàn Phong Thần là tâm trận của trận Đại Thất Quan, vậy sinh hồn đã bị dẫn đến rồi, vì sao bọn chúng lại không lập tức hành động?

Nếu muốn chờ đến mười hai trưa, vậy bọn chúng hoàn toàn có thể giấu Hàn Phong Thần bí mật hơn nữa, khiến cho cô không dễ dàng tìm ra như vậy hoặc chắc hẳn bọn chúng nên bày trận Câu Hồn giữa trưa.

Sở Minh Giai cảm thấy có thể bản thân đã trúng kế, nếu suy đoán của cô không sai, nếu kẻ xúi giục sau lưng là quỷ hầu của cô - La Tang, như vậy thì có thể Giang Mãnh sẽ gặp nguy hiểm.

Vừa rồi lúc Sở Minh Giai vọt vào cổng của thành phố ma quỷ thì đã nhìn thấy lối vào của thành phố ma quỷ bố trí một kết giới khác, kết giới này bao phủ toàn bộ đường phố, hoàn toàn khác với kết giới lúc cô vừa mới tới.

Hình như cô bị nhốt ở bên trong rồi.

Sở Minh Giai nghiêm mặt đứng ở trong kết giới, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh đánh nhau ở bên ngoài truyền đến.

Là Giang Mãnh, anh đang vật lộn với một con chồn lớn, nguyên hình của con chồn còn cao gấp đôi so với mãnh hổ bình thường, râu trắng đuôi đen, đôi mắt xanh biếc, vừa nhìn là biết nó vô cùng xảo quyệt.

Quỷ Nhạc Phù trong cơ thể Giang Mãnh còn chưa tan, bây giờ lại bị tấn công. Anh vốn mất đi thần lực Sở Minh Giai cho, bây giờ, chỉ vẻn vẹn khống chế sát khí trong cơ thể đã không dễ dàng, lại bị con chồn tấn công.

Sở Minh Giai lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.

Thấy Giang Mãnh bị con chồn dẫn đi tới trung tâm Kỳ Sơn, địa hình của chỗ ấy lõm xuống dưới, là một thung lũng, bên ngoài là sáu sơn cốc có trận thế bao vây.

Trước kia, Sở Minh Giai không nghĩ nhiều, bây giờ đột nhiên phát hiện không phải địa thế kia là một nơi hoàn mỹ để bày trận sao?

Trận pháp mượn vận Đại Thất Quan cần đủ bảy chân vạc dựng đứng, bởi vì chỉ có sáu sơn cốc, cho nên Sở Minh Giai không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ con chồn đã xuất hiện, cùng với việc La Tang có thể còn sống đã khiến cho Sở Minh Giai đột nhiên nghĩ tới bọn chúng đã trù tính lâu như vậy, vị trí này nhất định là bọn chúng đã sớm chọn tốt!

Sở Minh Giai đứng ở trong kết giới, nhìn về phía của Giang Mãnh hô to: “Tiểu Mãnh! Quay về! Đừng đi vào trong sơn cốc!”

Song, Giang Mãnh ở bên ngoài kết giới không hề biết Sở Minh Giai bị kết giới giam giữ, con chồn đi từ thành phố ma quỷ ra ngoài, sơn chủ nói rồi, không thể để cho bất cứ thứ gì rời khỏi chỗ này, anh nhất định phải bắt con súc sinh đó về lại!

Mặc dù Sở Minh Giai rất lo lắng, nhưng lúc này, cô vẫn bình tĩnh.

Lo lắng vô dụng, cô phải nghĩ cách.

Giang Mãnh là thần bảo vệ của cô, nhưng có lúc cô cảm thấy Giang Mãnh là độc lập, tồn tại mà không phụ thuộc vào cô, cho nên, cô và Giang Mãnh không hề ký khế ước chủ tớ.

Không có khế ước tồn tại, cô không có cách nào cảm ứng được đối phương, phải làm sao để nhắc nhở Giang Mãnh đây?

Cũng có lẽ là Giang Mãnh biết mấy chuyện này, chỉ có điều, bởi vì sơn chủ bảo anh không cho phép khiến cho bất cứ thứ gì rời đi, cho nên cho dù biết có nguy hiểm, nhưng anh vẫn lựa chọn truy bắt con chồn đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK