Cô vỗ vỗ Giang Mãnh còn đang khổ sở, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, đứng lên đi.”
Giang Mãnh lúng túng đứng dậy, nhưng vẫn nắm lấy tay Sở Minh Giai không buông ra, bướng bỉnh phản bác: “Tôi không khóc.”
Sở Minh Giai nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh gật đầu: “Được được được, cậu không khóc.”
Giang Mãnh: “...”
Anh cảm thấy sơn chủ cố ý trêu đùa anh.
Sở Minh Giai nhìn làn sương trắng dày đặc nói: “Tôi vào trong trước, cậu ở đây trông cửa, đừng để cho bất cứ thứ gì rời khỏi chỗ này.”
Giang Mãnh nghiêm mặt, còn có chút chần chừ: “Sơn chủ, nếu không thì vẫn để tôi đi vào trong với em đi. Một mình em đi vào trong, tôi không yên tâm.”
Sở Minh Giai lắc đầu: “Có gì mà không yên tâm? Nhìn thấy tôi đến, bọn chúng trốn cũng không kịp. Lần này nếu lại để cho bọn chúng chạy trốn, tôi sẽ bỏ rơi cậu thật đấy.”
Giang Mãnh: “!!!”
Giang Mãnh lập tức gật đầu: “Sơn chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho bất cứ thứ gì rời chỗ này được!”
Anh không thể để cho sơn chủ ruồng bỏ anh được, nếu sơn chủ không cần anh nữa, anh phải làm sao đây!
Sở Minh Giai gật đầu, gậy bóng chày mà cô mang theo trước đó đã rơi ở trong xe Hàn Cẩn Phong, cho nên, lúc này, cô đành nhặt bừa một khúc gỗ to cỡ ba ngón tay ở dưới đất lên.
Thành phố ma quỷ bị ẩn giấu ở trong trung tâm Kỳ Sơn, không đi vào trong này, đúng là Sở Minh Giai không phát hiện ra nó.
Bóng dáng của cô biến mất ở trong sương mù dày đặc, rất nhanh biến mất ở trước mắt Giang Mãnh.
Giang Mãnh nóng nảy đợi ngay tại chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm phương hướng Sở Minh Giai rời đi.
Sở Minh Giai đi được mười mấy phút thì nhìn thấy sương mù dày đặc dần dần tan đi. Lúc này, thứ xuất hiện ở trước mắt cô là một cánh cổng bằng gỗ, dưới cổng có hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt.
Sở Minh Giai ngẩng đầu lên quan sát thấy bên trong thành phố ma quỷ đèn đuốc sáng trưng, đường phố rộng rãi, nhà lầu san sát. Đi vào trong còn có thể nghe thấy âm thanh huyên náo, đúng là có độ tương tự cao so với thành phố của người hiện đại.
Sở Minh Giai đi tới thì nhìn thấy một tầng kết giới bao phủ bên ngoài thành phố ma quỷ. Cô cầm gậy, lạnh mặt đi tới bên cạnh sư tử bằng đá, giơ tay cho đầu của sư tử bằng đá một gậy.
Một tiếng “soạt” vang lên, sư tử bị cô đánh rách, lớp giấy ở mặt ngoài bị rách, để lộ ra khung xương được làm bằng tre ở bên trong.
Hai con sư tử đá này được làm bằng giấy dán.
Đây là chuyện trong dự đoán của Sở Minh Giai, phần lớn đồ trong thành phố ma quỷ đều là giấy dán. Bình thường sẽ không có người sống đến chỗ này, cho nên đối với thành phố ma quỷ mà nói, giấy dán cũng được coi là vật liệu xây dựng thường được sử dụng.
Sở Minh Giai thuận tiện đập rách cả cổng chào, sau đó đi thẳng vào trong thành phố ma quỷ.
Người gác cổng của thành phố ma quỷ là một cụ già gầy gò nhỏ người. Cụ già mặc áo liệm cũ nát, vừa nhìn thấy Sở Minh Giai xách gậy đập sư tử là đã lăn một vòng rồi sợ hãi bỏ chạy.
Kết quả Sở Minh Giai đi mấy bước đã đuổi kịp cụ ta, đưa tay kéo cổ áo của cụ ta, chỉ nghe thấy một tiếng “soạt” vang lên, áo liệm của đối phương cũng bị Sở Minh Giai xé rách.
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai cạn lời rút tay về, tại sao đầu năm nay áo liệm của tiểu quỷ cũng bằng giấy dán vậy?
Cụ già sớm bị dọa cho quỳ xuống đất xin tha: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng!”
Cụ già nhìn Sở Minh Giai, lặng lẽ sờ vào mảnh vụn áo liệm rơi dưới đất rồi nhặt lên, sau đó giấu vào trong ống tay áo.
Sở Minh Giai không để ý mấy hành động này của cụ ta mà hỏi: “Quỷ chủ của các ông ở đâu?”
Gương mặt đầy nếp nhăn của cụ già nhăn nhó: “Đại hiệp, cái này tôi không biết, ngay cả quỷ chủ của chúng tôi là ai mà tôi cũng không biết đây này.”
Sở Minh Giai nhìn chằm chằm ông ta: “Vậy sinh hồn mà con chồn mang về, ông cũng nên biết là ở đâu chứ?”
Cụ già lại muốn phủ nhận, nhìn thấy Sở Minh Giai u ám nhìn chằm chằm bản thân, thậm chí là nóng lòng muốn thử, như thể chuẩn bị nắm quần áo của mình.
Cụ già chết hơn một trăm năm, đã sớm không có đời sau đốt đồ cúng cho ông ta. Nếu như chiếc áo liệm hoàn chỉnh này không còn nữa, sau này ông ta biết làm thế nào đây!
Cụ già lo lắng lui ra sau, cười xòa nói: “Ây da, tôi biết, tôi biết, ở chỗ phố Đông kia kìa, tôi nhìn thấy bọn họ đi về phía bên kia.”
Thành phố ma quỷ quá lớn, âm khí lại nặng, Sở Minh Giai mất một lúc cũng không tìm được Hàn Phong Thần, vì vậy đã bảo cụ già dẫn đường.
Cụ già dẫn cô đi về phía Đông.
Phố Đông là thành phố về đêm, rất náo nhiệt, cư dân tại quỷ giới và cư dân ở trong nhân giới cũng khá giống nhau, rất nhiều người trẻ mặc quần áo hiện đại lái xe sang đi chơi.
Cụ già nhìn những người tuổi trẻ kia mà vô cùng hâm mộ.
Những người trẻ này chết sớm đúng là tốt, bố mẹ tiếc thương cho bọn họ, sợ bọn họ sống ở dưới không tốt, hàng năm đốt đồ cúng mấy lần, nhiều tiền tới nỗi xài không hết, quần áo và xe sang lại càng không cần nói, thậm chí người hầu cũng là tốp năm tốp ba.
Mà Sở Minh Giai nhìn thấy bọn họ thì trong lòng lại là một loại cảm giác khác.
Cô nhớ đến lúc bản thân vừa trở thành Sơn Thần thì vô cùng cô đơn. Khi đó, cô còn chưa nhặt được Giang Mãnh, nhưng cô gặp được một người giấy, người giấy kia là người giấy được nhân giới làm ra rồi bị đốt xuống cõi âm. Lúc ấy, chủ nhân của người giấy kia là một cậu chủ rất nhiều tiền, nhà, xe sang, người hầu xinh đẹp, thấy người hầu nào không vừa mắt là sẽ cắt khế ước, sau đó đuổi đi.
Người giấy không có chủ nhân nữa, rất nhanh sẽ biến mất.
Trước khi người giấy đó biến mất, Sở Minh Giai nhặt nó về, sau đó thành lập khế ước chủ tớ với nó, đặt tên cho nó là La Tang.
Bởi vì là người giấy, màu sắc trên người La Tang lâu rồi sẽ bị phai đi, nên Sở Minh Giai mua loại giấy tốt nhất về để đổi cơ thể cho La Tang, lại vẽ cho cô ta một gương mặt rất xinh đẹp, để cho cô ta làm người gác cổng đền thần của mình.
Bây giờ nghĩ lại thì La Tang cũng đã ở bên cạnh mình rất lâu rồi, lâu tới nỗi Sở Minh Giai cũng đã quên mất đã trôi qua bao nhiêu năm.
Giang Mãnh nói sau khi Sở Minh Giai biến mất không lâu, La Tang đã chết, bởi vì không có thần lực của chủ nhân, mà quỷ hầu của mình cũng không nằm trong lục đạo luân hồi (*).
(*) Lục đạo luân hồi có 6 cảnh giới, bao gồm: cõi trời, cõi Atula (Thần), cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục.
Lúc này, Sở Minh Giai nhìn mấy quỷ hầu đi sau lưng người trẻ tuổi kia mà đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Chỉ khi chủ nhân cắt bỏ khế ước hoặc đi vào trong lục đạo luân hồi, không ở trong quỷ giới nữa, thì quỷ hầu mới có thể biến mất, nhưng Sở Minh Giai chỉ ngủ say ngàn năm, cũng chưa tính là đi vào luân hồi.
Vả lại, khế ước chủ tớ giữa cô và La Tang vẫn còn.
Sắc mặt của Sở Minh Giai lạnh lùng, cô có thể chấp nhận việc bị thủ hạ của mình rời bỏ, thậm chí phản bội mình, nhưng cô không cho phép thủ hạ mà bản thân tự tay dạy dỗ tổn thương ngọn núi thần của mình.
Bọn họ rõ ràng hiểu rất rõ ngọn núi thần quan trọng cỡ nào đối với cô!
Cụ già còn đi ở trước mặt dẫn đường, lúc đi ngang một quán KTV, Sở Minh Giai dừng bước, chợt nhìn về phía quán KTV.
Sau đó, Sở Minh Giai lập tức sải bước đi vào trong đó.
Cụ già đi ở phía trước vừa quay đầu lại thì phát hiện Sở Minh Giai không ở đây nữa. Ông ta sửng sốt một lúc, ngay sau đó lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại, thở phào một hơi: “Ây da, sao người sống còn đáng sợ hơn quỷ vậy...”
Chuồn thôi, chuồn thôi.
Cửa quán KTV mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở bên trong không khác gì so với nhân gian, bên trong đều là mấy người trẻ.
Lúc Sở Minh Giai tiến vào không bị chú ý.
Cô xông thẳng lên tầng hai, quả nhiên, âm thanh của Hàn Phong Thần càng rõ ràng hơn.
Sở Minh Giai đứng trước cửa một căn phòng, hai vệ sĩ mặc quần áo đen đứng ở cửa nhìn thấy Sở Minh Giai thì lập tức xua tay đuổi cô đi: “Đi đi, đi đi, chỗ này không phải chỗ cô nên tới.”
Sở Minh Giai lắng nghe âm thanh trong phòng, âm thanh của Hàn Phong Thần như ẩn như hiện, cô quơ thử cây gậy trong tay, cũng lười nói nhảm với đám vệ sĩ mà xông thẳng lên, nhắm vào hai vệ sĩ cho mỗi người một gậy.
Hai vệ sĩ kêu thảm thiết, bị cô dùng gậy đập cho tan tác giống hai con sư tử đá.
Nếu như đối mặt với cư dân quỷ giới, có thể mấy tên quỷ hầu này sẽ rất lợi hại, nhưng đối với người sống thì không khỏi không chịu nổi một gậy.
Sở Minh Giai xách gậy đập vào cửa lớn khóa chặt, động tác lớn, thậm chí nóc của tầng lầu cũng lắc lư hai cái. Sở Minh Giai cảm thấy sàn nhà dưới chân hơi đung đưa, xem ra sắp không chịu nổi sức nặng của người sống là cô.
Cô nhanh đi vào trong, “người” bên trong giật mình vì động tĩnh lớn của cô, rối rít ngẩng đầu nhìn cô.
Sở Minh Giai nhìn lướt căn phòng, ngay sau đó nhìn thấy Hàn Phong Thần bị trói tay chân ngồi trên ghế sô pha.