• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Quân đi thẳng tới nhà Thố Thố La Ti, cửa không khóa, như cố ý để mở tiện cho Sở Minh Giai quay về tìm người đi vào trong.

Giang Mãnh đi trước, giơ chân đá văng cửa phòng.

Bên trong đen thui, không mở đèn, nhưng Giang Mãnh và Sở Minh Giai cảm nhận được sát khí mạnh mẽ hung hãn.

Sau khi bọn họ rời đi, có thứ khác đến viếng thăm chỗ này.

Một tiếng “tách” vang lên, Lưu Quân mở công tắc đèn phòng khách.

Đèn sáng lên, sắc mặt của ba người lập tức thay đổi, nhìn thấy năm, sáu đặc phái viên mặc đồ cảnh sát ngã trái ngã phải, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Giang Mãnh vội đi tiến kiểm tra, ngay sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Sở Minh Giai: “Bọn họ không sao.”

Không bị ngoại thương và nội thương, cũng không biết tại sao ngất xỉu.

Giang Mãnh lại kiểm tra xem trong cơ thể của bọn họ có dây máu thuật Thao Túng để lại hay không, phát hiện không hề có.

Anh trầm ngâm: “Bọn họ không trúng thuật Thao Túng.”

Sở Minh Giai chau mày trầm tư một lát mới chậm rãi nói: “Thuật Thao Túng được thực hiện, hẳn sẽ có hạn chế nhất định.”

Nhưng trước đó bọn họ không ngờ tới điểm này, càng không biết hạn chế là gì.

Sở Minh Giai không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: “Là tín đồ?”

Lưu Quân đứng ở cạnh cửa, nghe thấy như vậy thì kinh ngạc nói: “Ô? Sở đại sư, đây sẽ không phải là tín đồ tà giáo gì chứ?”

Sở Minh Giai ngồi xuống chiếc ghế ở một bên, thần sắc nghiêm túc. Cô suy nghĩ gì đó rồi nhìn Lưu Quân mà không nói chuyện.

Ba người đứng tại chỗ im lặng mấy giây, Lưu Quân đột nhiên giật mình: “Ây da, quên báo cảnh sát gọi xe cứu thương rồi!”

Xe cứu thương và cảnh sát cùng đến đây, trong nhà của Thố Thố La Ti không có camera, nhưng trong phòng quản lý tài sản có. Lúc cảnh sát đi xem camera, phát hiện, Hàn Phong Thần đi sau lưng Thố Thố La Ti, một tiếng trước rời khỏi khu nhà.

Sở Minh Giai không cần xem camera cũng biết là Hàn Phong Thần đã bị khống chế.

Một thanh niên kiểm tra camera bất ngờ hô nhỏ: “Lạ quá, sao cậu chủ Hàn nhón chân vậy?”

Mấy cảnh sát đang xem camera ở chung quanh nghe thấy như vậy thì lập tức sáp đến gần xem video camera.

Chỉ nhìn thấy ở trong đêm tối lờ mờ, Hàn Phong Thần ngơ ngẩn đi sau lưng Thố Thố La Ti, cơ thể cứng ngắc, đi một đường từ cửa nhà ra ngoài đều là nhón chân đi đường.

Có người khẽ nói: “Lạ quá, rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Người bình thường ở đây không biết, nhưng Giang Mãnh và Sở Minh Giai nhìn thấy một bóng quỷ nào đó dính sát sau lưng Hàn Phong Thần.

Bóng quỷ dính lên lưng Hàn Phong Thần, hai tay bắt lấy hai tay của Hàn Phong Thần, hai chân lót ở dưới hai chân Hàn Phong Thần, cứ như vậy “thao túng” Hàn Phong Thần đi đường.

Người bình thường nhìn thấy là Hàn Phong Thần nhón chân đi đường, nhưng thực ra không phải cậu nhón chân, mà do thứ khác đang lợi dụng phương thức này để thao túng cậu đi đường.

Đi ra khỏi cửa khu, lúc lên xe, Thố Thố La Ti đột nhiên quay đầu nhìn camera mỉm cười, còn dùng hai tay thả tim.

Mọi người: “...”

Một cảnh sát lớn tuổi trong số đó ngẩng đầu nhìn Sở Minh Giai: “Sở đại sư, cần chúng tôi giúp cô không?”

Chuyện này vẫn là ban ngành đặc thù theo dõi, nhưng bây giờ nửa số người của ban ngành đặc thù còn đang hôn mê, đành để cho cảnh sát bình thường gánh việc trước.

Nhưng hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết người bình thường như bọn họ không thể giúp được gì, chủ yếu vẫn phải xem Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai đứng lên: “Không cần, tôi liên lạc ông Hàn trước.”

Sở Minh Giai xem camera xong, vẻ mặt không hề nhẹ nhàng.

Thố Thố La Ti cố ý khiêu khích.

Bọn họ dẫn Hàn Phong Thần đi mất, nhưng trước mắt xem ra Hàn Phong Thần không gặp nguy hiểm, bởi vì chuỗi vòng trên tay cậu còn chưa có phản ứng.

Giang Mãnh đứng ở bên cạnh Sở Minh Giai, nhìn cô lấy điện thoại ra gọi cho chồng. Anh mím môi, màu máu trong mắt không hề rút đi, ngược lại càng đậm hơn.

Sở Minh Giai nhận ra được anh tức giận, ngẩng đầu nhìn Giang Mãnh: “Cậu làm gì vậy?”

Sát khí nồng tới nỗi sắp không xua tan được rồi.

Giang Mãnh sững sờ, tủi thân nhìn Sở Minh Giai lắc đầu: “Không có.”

Sở Minh Giai cúi đầu nhìn một vị trí nào đó của anh, hiểu rồi, cô đột nhiên vỗ vào cánh tay của anh, thấp giọng hỏi: “Chỗ đó còn khó chịu à?”

Giang Mãnh: “...”

Giang Mãnh lập tức lùi lại ba bước, vành tai đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh: “Không, không có, tôi đã khỏe rồi.”

Thế này thì không giống dáng vẻ đã khỏe.

Chẳng qua Sở Minh Giai không nói nhiều, cô cười như không cười nhìn Giang Mãnh, âm thầm nghĩ đã nhiều năm như vậy rồi, Giang Mãnh vẫn xấu hổ giống lúc nhỏ.

Mặc dù Hàn Cẩn Phong sắp xếp rất nhiều người ở xung quanh Hàn Phong Thần, nhưng Hàn Phong Thần bị Thố Thố La Ti đưa đi, anh ấy cũng không biết tin này.

Dù sao cảnh sát và chương trình đã phong tỏa tin tức rất chặt chẽ, mà mấy người xung quanh Hàn Phong Thần đều đột nhiên hôn mê bất tỉnh giống mấy đặc phái viên.

Sở Minh Giai gọi điện thoại cho Hàn Cẩn Phong. Đêm khuya, Hàn Cẩn Phong đi ra khỏi nhà cũ, mặc quần áo vào xong, anh ấy nghiêm túc hỏi: “Em ở đâu? Tôi và ông Tần cùng qua đó tìm em.”

Sở Minh Giai báo địa chỉ: “Ở cửa khu này, bây giờ anh đến đây đi.”

Hàn Cẩn Phong bên này nhanh chóng dẫn theo mười mấy vệ sĩ, đồng thời liên lạc quốc sư tập đoàn Hàn thị - ông Tần.

Ông Tần là một ông lão gầy nhom, tuổi tác đã bảy hơn mươi. Những năm qua, trừ giúp nhà họ Hàn xem bói, người khác cơ bản không gặp được ông ấy.

Ông Hàn cũng có đệ tử của mình. Những năm qua, tổng cộng ông ấy nhận mười học trò, các học trò lại lần lượt thu học trò, cho nên môn khách và đệ tử rất đông đảo.

Nhưng tính tình của ông ấy kỳ lạ. Ông ấy cho phép các học trò thu học trò, nhưng ông ấy không nhận mấy đồ tôn đó.

Trước kia, ông ấy sắp xếp một học trò đi theo chương trình, lúc cần thiết mới có thể bảo vệ Hàn Phong Thần. Vậy mà lúc này, giờ phút này, học trò của ông ấy còn đang ở trong khách sạn do chương trình sắp xếp, không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

Lần này, ông Tần lại dẫn theo một học trò, lúc Hàn Cẩn Phong còn chưa gọi tới, ông ấy đã đứng đợi ở cửa.

Lúc Hàn Cẩn Phong tới đây còn rất bất ngờ: “Ông Tần, ban đêm gió lạnh, sao ông ra đây sớm vậy?”

Ông Tần được học trò đỡ lên xe, thở dài chậm rãi nói: “Hung thần xuất thế, cậu chủ nhỏ nhà họ Hàn khó mà tránh khỏi kiếp này.”

Hàn Cẩn Phong nghiêm mặt, mặc dù bản thân lúc còn trẻ không cẩn thận, bị người ta lừa mới sinh ra con trai, nhưng quả thật cũng là đứa con duy nhất của anh ấy, là người thừa kế tương lai của Hàn thị. Nhiều năm thận trọng phòng vệ như vậy, kết quả vẫn bị mấy thứ đó thừa cơ hội trục lợi.

Hàn Cẩn Phong nghiêm nghị nói: “Ông Tần có biện pháp gì không? Chỉ cần có thể khiến cho nó an toàn quay về, chuyện khác đều dễ nói. Tôi sẽ hết sức toàn lực phối hợp.”

Ông Tần nghiêm mặt, quay đầu nhìn Hàn Cẩn Phong: “Anh Hàn, chuyện này, tôi cũng không nắm chắc.”

Sắc mặt Hàn Cẩn Phong lập tức khó coi.

Nếu ngay cả ông Tần cũng không nắm chắc, vậy anh ấy còn có thể đi tìm ai đây?

Lúc này, ông Tần đột nhiên vỗ vai Hàn Cẩn Phong nói: “Dẫn tôi đi gặp vợ của anh.”

Hàn Cẩn Phong gật đầu: “Bây giờ đi đón cô ấy đây.”

Sở Minh Giai vừa dẫn Giang Mãnh đi đến cửa khu dân cư thì nhìn thấy một chiếc SUV màu đen khiêm tốn dừng ở bên cạnh, tài xế xuống xe mở cửa cho Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai cúi đầu nhìn thấy Hàn Cẩn Phong và một ông cụ tóc trắng ngồi hàng sau, trước mặt là một người đàn ông trung niên cầm túi vải, chắc hẳn là học trò của ông lão, ngồi kế bên tài xế là trợ lý của Hàn Cẩn Phong.

Đây là xe bảy chỗ, nhưng bây giờ đã có năm người.

Nếu Sở Minh Giai lên xe, cũng chỉ có thể ngồi chung với học trò của ông Tần, vậy Giang Mãnh chỉ có thể bị bỏ lại.

Sở Minh Giai không đoái hoài ông Tần, mà nhìn Hàn Cẩn Phong nhướng mày: “Ông Hàn, anh làm vậy là bảo tôi ngồi lên mui xe?”

Hàn Cẩn Phong: “...”

Lúc này, Hàn Cẩn Phong mới nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh Sở Minh Giai.

Anh ấy sắp xếp nhiều người như vậy ở trong chương trình, tất nhiên biết Giang Mãnh là ai, cũng biết có lẽ Giang Mãnh có ý với Sở Minh Giai. Rất có thể hai người có tình cảm với nhau.

Hàn Cẩn Phong và Sở Minh Giai là kết hôn hợp đồng, thật ra hai người không quen thuộc nhau nhiều, đa số thời gian đều trao đổi thông qua email và WeChat. Cho nên Sở Minh Giai tìm bạn trai, anh ấy không có ý kiến. Dù sao thì trong nội dung hợp đồng của hai người, có một điều trong số đó là không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương.

Nhưng đồng thời vì mối quan hệ hôn nhân, hai người cũng không thể hẹn hò, càng không thể bị truyền thông biết được rồi ảnh hưởng danh dự của nhà họ Hàn.

Hàn Cẩn Phong nhìn Giang Mãnh đi sát theo Sở Minh Giai với ánh mắt phức tạp, nói với trợ lý ngồi ở ghế phụ: “Trợ lý Hứa, cậu không cần đi theo đâu.”

Trợ lý gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Hàn.”

Trợ lý Hứa xuống xe, Sở Minh Giai lên xe, nói với học trò của ông Tần: “Anh đi sang ghế cạnh tài xế đi.”

Người người đàn ông trung niên này đi theo ông Tần, cũng chỉ khi đi theo ông Tần mới vâng lời, bên cạnh những người khác, đã bao giờ bị chọc tức kiểu này đâu?

Lúc này, ông ta bị Sở Minh Giai đối xử như vậy, sắc mặt sa sầm, đang muốn nói chuyện, nghe thấy ông Tần ngồi ở đằng sau xua tay nói: “Nghe theo bà Hàn đi.”

Người này xụ mặt xuống xe, đi vòng qua ngồi vào ghế phụ.

Giang Mãnh chần chừ nhìn vị trí bên cạnh Sở Minh Giai, lại nhìn Hàn Cẩn Phong ngồi phía sau.

Sở Minh Giai buồn cười nhìn anh: “Nếu cậu không muốn đi, vậy chúng tôi đi đây.”

Giang Mãnh: “...”

Vậy thì phải đi theo rồi, dù sao thì ở trong sự hiểu biết của anh, Hàn Cẩn Phong vốn là chồng của “Sở Minh Giai” ban đầu, cũng không phải của sơn chủ nhà anh. Sơn chủ của anh tự do mạnh mẽ, căn bản không cần đàn ông.

Cô chỉ cần một vị thần bảo vệ giúp đỡ tuần tra ngọn núi.

Giang Mãnh nghĩ đến chỗ này thì cây ngay không sợ chết đứng mà lên xe, ngồi sát Sở Minh Giai.

Hàn Cẩn Phong: “...”

Hàn Cẩn Phong xem toàn bộ quá trình xong thì hơi bất đắc dĩ. Anh ấy rất muốn nói vài lời về việc này, ví dụ, hợp đồng hôn nhân của bọn họ rất nhanh là đến thời hạn, cho nên nếu hai người muốn hẹn hò thì cứ hẹn hò, đừng căng thẳng.

Chẳng qua giờ phút này anh ấy thật sự không có tâm trạng, anh ấy nói với Sở Minh Giai: “Tiểu Sở, người này là ông Tần.”

Ở trong thành phố Nam, tên tuổi của ông Tần như sấm bên tai. Bao nhiêu người đứng xếp hàng xin tới cửa, dùng tiền, dùng ân huệ, dùng quyền thế cũng muốn gặp ông Tần một lần, song, không một ai không phí công mà đi về.

Thậm chí có rất nhiều người xin hợp tác với nhà họ Hàn cũng vì nhà họ Hàn có ông Tần trấn giữ. Trong tiềm thức của tất cả mọi người, ai cũng cảm thấy chỉ cần là mấy hạng mục ông Tần xem qua, tuyệt đối không có vấn đề.

Song, một ông Tần bị thần thánh hóa như vậy lại bị Sở Minh Giai làm lơ.

Ngay cả nhìn ông Tần một ánh mắt mà cô cũng lười nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK