Giang Mãnh cũng không cần theo cô bôn ba, cơ thể vốn không thoải mái, mà còn bị thương nhiều như vậy nữa.
Kỳ lân đen kinh ngạc nhìn con dấu trong lòng bàn tay Sở Minh Giai, yên lặng không nói chuyện.
Anh chính mắt nhìn thấy La Tang biến mất ngay trước mắt anh. La Tang vốn dĩ là người giấy không có trái tim và hồn phách được sơn chủ nhặt về nhà, bởi vì đi theo sơn chủ quá lâu mà được nhang khói thần linh hun đúc, cho nên được khai linh trí, có thể tu luyện, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Người giấy không có hồn phách, máu thịt và trái tim, có tu luyện như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là quỷ hầu tồn tại nhờ vào thần chủ, một khi chủ nhân rời đi, chúng nó nhất định sẽ tan thành mây khói.
Ngay cả bản thân Sở Minh Giai cũng cho rằng là vậy. Dù gì cô cũng đã ngủ say hơn ngàn năm, quỷ hầu của cô biến mất là chuyện bình thường.
Chẳng qua rất hiển nhiên là La Tang quá thông minh. Có lẽ cô ta đã đoán trước được điểm này, cho nên mới lên kế hoạch lừa Giang Mãnh. Sau khi có được một nửa thần lực trên người Giang Mãnh, cô ta lợi dụng thần lực này đến từ Sơn Thần, không chỉ khiến cho bản thân sống tiếp, thậm chí còn mưu toan thay thế Sơn Thần.
Sở Minh Giai nhìn con dấu trong lòng bàn tay: “Chỉ cần khế ước chủ tớ giữa cô ta và Sơn Thần tồn tại mãi, dựa vào một chút thần lực ấy, cô ta có thể sống mãi. Cho nên, cô ta không hại chết tôi, mà khiến cho tôi chìm vào ngủ say.”
Kỳ lân đen nghe thấy vậy thì mở to mắt, không tin được nhìn chằm chằm Sở Minh Giai.
“Sơn chủ, ý của em là sao?”
Kỳ lân đen tức giận đập móng vuốt xuống đất, nổi giận đùng đùng nói: “Sơn chủ, em đợi tôi đi tìm cô ta!”
Sở Minh Giai đè nó lại: “Không cần, cô ta sẽ tự tới thôi.”
Phỏng chừng La Tang cũng không ngờ Sơn Thần đã ngủ say ngàn năm, vì sao còn tỉnh lại được.
Ở trong kế hoạch của cô ta, Sơn Thần nên ngủ say mãi, sau đó, cô ta có khế ước chủ tớ với Sơn Thần, đồng thời lại có một nửa thần lực của Sơn Thần, có thể hoàn mỹ thay thế Sơn Thần.
Nhưng chung quy người giấy không có căn cơ, mặc dù khế ước tồn tại, cô ta có một nửa thần lực của sơn chủ, còn có thể triệu hồi quỷ quái trong thời đại linh lực ngày càng mỏng manh.
Nhưng linh mạch của núi sông cũng có một ngày bị tiêu hao hết, huống chi cô ta là một người giấy?
Muốn tu thành chính quả, lại muốn né tránh trời phạt, La Tang nghĩ ra phương pháp thuận tiện nhất và nhanh nhất, đó là mượn vận.
Mượn người phàm có khí vận ngập trời để giúp mình tu hành.
Sở Minh Giai thở dài: “Khó trách tôi ngủ say ngàn năm rồi tỉnh dậy ở trong một thân thể người phàm, thậm chí linh mạch của Kỳ Sơn cũng sắp khô cạn, đây là đạo trời trừng phạt tôi.”
Quỷ hầu của cô làm ra những chuyện này, cô là thần chủ mà cũng cảm thấy trừng phạt này hơi nhẹ.
Sở Minh Giai vuốt ve đầu kỳ lân đen để trấn an, thấp giọng nói với nó: “Chỉ cần tôi tiếp xúc khế ước, cô ta sẽ xuất hiện. Cô ta luôn tránh chúng ta, không phải là sợ bị tôi biết sao?”
Sở Minh Giai nói xong thì hơi thu lòng bàn tay lại, hiển nhiên chuẩn bị tiếp xúc khế ước chủ tớ.
Khế ước vừa đứt, La Tang sẽ quay về làm người giấy, cô ta không giữ được thần lực nữa, khí vận bị mượn cũng sẽ trở thành tội lỗi mà cô ta không cách nào gánh nổi.
Ngay lúc này, ánh mặt trời tờ mờ sáng một lần nữa bị mây đen bao trùm, giữa núi đột nhiên có gió lốc nổi lên, vụn cỏ cây trong núi rừng tung bay. Dù kỳ lân đen bị thương khắp người, lúc này cũng lập tức đứng lên chắn trước Sở Minh Giai.
Đôi mắt xanh đen của nó nhìn chằm chằm một hướng khác, lông trên cổ phồng lên.
Nó cảm nhận được hơi thở tương tự như hơi thở của sơn chủ, nếu không phải Sơn Thần đứng ngay bên cạnh mình, ngay cả nó cũng sẽ hiểu lầm là sơn chủ đến rồi.
Sở Minh Giai vỗ vỗ kỳ lân đen để trấn an, cô mỉm cười nhìn ra chỗ không xa: “Lần này không trốn nữa à?”
Không lâu sau, một người người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài xanh đen đi ra khỏi làn sương trắng đậm.
Da thịt cô ta trắng nõn, tóc rất dài, ngũ quan tinh xảo, nhìn kỹ lại thì giống Sở Minh Giai sáu bảy phần.
Ánh mắt đầu tiên Sở Minh Giai nhìn thấy La Tang, sắc mặt chợt lạnh lùng.
Người giấy không có dung mạo của mình, dung mạo của bọn chúng đều là từng nét bút mà chủ nhân vẽ lên.
Lúc Sở Minh Giai mới nhặt người giấy về, nhìn thấy cả người nó bẩn thỉu, vì vậy, cô một lần nữa lấy bút vẽ màu sắc, vẽ gương mặt cho nó. Lúc ấy, cô một mình trông coi Kỳ Sơn, cũng không có người khác để bắt chước, cho nên, ngũ quan cô vẽ cho người giấy ít nhiều gì cũng hơi giống mình.
Nhưng cô chỉ vẽ bừa mà không hề khéo léo, rất hiển nhiên không biết bản thân La Tang đã sửa bao nhiêu lần.
Quần áo La Tang mặc trên người vẫn là quần áo của phụ nữ thời cổ, kiểu dáng tay áo bào rộng màu xanh đen. Ngàn năm trước, Sở Minh Giai rất thích mặc kiểu này.
Cũng bởi vì cô thích màu xanh đen, cho nên lúc gặp kỳ lân nhỏ mới bị đôi mắt của kỳ lân hấp dẫn, mà dẫn kỳ lân về rồi, lúc kỳ lân tu thành hình người, cô đặt tên cho anh là Giang Mãnh.
La Tang làm vậy thì đúng là học được hết mọi thứ của Sơn Thần.
La Tang đứng ở chỗ cách Sở Minh Giai năm sáu mét, hồi hộp nhìn Sở Minh Giai: “Sơn chủ, cô về rồi.”
Sở Minh Giai nhìn cô ta mà không nói chuyện, chẳng qua là con dấu khế ước vẫn còn trong lòng bàn tay, chỉ cần cô bằng lòng là có thể cắt đứt bất cứ lúc nào.
La Tang sốt ruột, cô ta đáng thương nhìn Sở Minh Giai. Nếu không phải bởi vì không có nước mắt, có lẽ lúc này cô ta đã làm bộ khóc lóc: “Sơn chủ, tôi và Giang Mãnh cùng tìm cô hơn ngàn năm, cô vừa về là không cần tôi nữa sao? Rốt cuộc La Tang đã làm sai chỗ nào?”
Sở Minh Giai chán ghét nhìn cô ta: “Cô làm sai chỗ nào? Cô đang hỏi tôi?”
Sở Minh Giai xụ mặt: “Không phải bây giờ cô là Sơn Thần? Còn có gì mà thần linh không biết?”
La Tang tỏ vẻ kính cẩn, ngoan ngoãn cúi thấp đầu: “Sơn chủ, tôi không phủ nhận quả thật tôi đã phạm điều cấm, tạo ra tội lỗi mượn vận, nhưng mọi chuyện mà tôi làm đều là vì sơn chủ cô đấy thôi. Cô đột nhiên biến mất, tôi rất lo lắng, nếu tôi chết rồi, ai đi tìm cô đây? Ai còn nhớ cô nữa? Sơn chủ? Sau khi cô đi rồi, Kỳ Sơn gặp đại loạn. Lúc này, nếu không có một Sơn Thần khác ra mặt trấn thủ, chắc chắc Kỳ Sơn đã bị kẻ khác chiếm mất rồi. Sơn chủ, những chuyện tôi làm đều là vì trông coi Kỳ Sơn giúp cô.”
La Tang khẩn thiết nhìn Sở Minh Giai: “Cô coi trọng Kỳ Sơn nhất, đi theo cô mấy trăm năm, tôi hiểu cô nhất. Chỉ cần Kỳ Sơn không sụp đổ, sớm muộn cũng có một ngày, cô nhất định sẽ quay về. Cho nên, dẫu thế nào đi nữa, tôi cũng không thể ngã xuống được.”
La Tang nói xong thì quỳ ở trước mặt Sở Minh Giai, cô ta tha thiết giải thích, hình như cũng rất có lý.
Nhưng Sở Minh Giai lắc đầu.
Sở Minh Giai nhìn cô ta: “Không, cô không vì tôi, càng không phải vì Kỳ Sơn, cô vì bản thân cô thôi. La Tang, chẳng lẽ tôi không dạy cô dám làm dám chịu sao? Sao ra vẻ oai phong, đóng giả thần linh ở trước mặt thuộc hạ của mình, đến bên tôi lại chỉ biết là xin tha thôi vậy?”
La Tang mím môi nắm tay thật chặt, hốc mắt đỏ hoe nhìn Sở Minh Giai, sau đó, lại nhìn Giang Mãnh: “Vì sao sơn chủ không tin tôi, mà lại tin Giang Mãnh? Sơn chủ, thần lực của tôi là Giang Mãnh cho đấy, ban đầu cũng là cậu ta bảo tôi trông coi Kỳ Sơn!”
Sở Minh Giai: “...”
Kỳ lân đen vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, quả thật là anh làm mất thần lực mà sơn chủ cho, cũng là anh bảo La Tang trông coi Kỳ Sơn, nhưng nếu anh sớm biết La Tang sẽ tổn thương sơn chủ, chỉ sợ anh đã sớm lấy móng vuốt đạp chết La Tang.
Sở Minh Giai không muốn nói nhiều, vào giờ phút này, cô mệt mỏi thật rồi.
Mặc kệ La Tang nói gì đi nữa, cô sẽ không tin nữa. Chỉ là một quỷ hầu bằng giấy, để cho đối phương khai linh trí, thậm chí làm xằng làm bậy hơn một ngàn năm ở trên thế gian, như vậy đã đủ rồi.
Tội lỗi mà La Tang tạo ra, không tan thành mây khói thì không trả hết được.
Sở Minh Giai nhìn cô ta: “Nếu cô đã nhận tôi là sơn chủ, vậy thì tội lỗi mà cô phạm phải, tôi và cô cùng nhau gánh vác. Bây giờ, cô nên đi rồi, La Tang.”
Sở Minh Giai siết chặt con dấu khế ước đỏ rực, vẻ mặt phức tạp nhìn La Tang. Nói không thất vọng và đau khỏ là giả, dù sao cũng là quỷ hầu mà cô tự tay nhặt về, tự tay vẽ mặt, còn lập khế ước mấy trăm năm.
Nhưng nếu nói lúc này có không nỡ hay không, thì lại là không.
Có lẽ chuyện này vốn là lỗi của Sở Minh Giai. Cô sai ở chỗ không nên để cho một người giấy không có ba hồn sáu phách, không vào lục đạo luân hồi khai linh trí.
La Tang lập tức mở to mắt, cô ta đau khổ thét chói tai: “Sơn chủ! Cô nhẫn tâm vậy! Cô thật sự muốn tự tay giết tôi?”
La Tang đứng lên, cuồng phong trong núi gào thét, mây đen dày đặc, thậm chí mưa như trút nước.
Nghiệp chướng trên người La Tang quá nhiều, vừa xuất hiện đã khiến cho trời đất có hiện tượng kỳ lạ.
Một khi khế ước chủ tớ biến mất, La Tang sẽ biến thành người giấy không có chủ nhân, thành quả tu hành lập tức tan hết.
Hốc mắt La Tang đỏ hoe, cô ta không ngờ có một ngày sơn chủ sẽ tỉnh dậy. Trong khoảng thời gian này, cô ta trốn đông trốn tây là không muốn khiến cho Sở Minh Giai phát hiện cô ta tồn tại, kết quả cô ta vẫn không thể trốn thoát.
Vẫn bị phát hiện.
La Tang oán hận nhìn chằm chằm Sở Minh Giai: “Sơn chủ, cô thật sự muốn giết La Tang? Cái tên La Tang là cô đặt, dung mạo và cơ thể cũng là cô cho, cô cho tôi sinh mạng, cho tôi trí khôn, còn dạy tôi tu hành, vậy mà vào lúc này, cô muốn giết tôi? Sơn chủ, cô không thể đối xử với tôi như vậy được!”
Vẻ mặt Sở Minh Giai hờ hững, không hề xúc động: “Cô vốn không nên tồn tại ở trên thế gian này. Quỷ hầu của âm phủ nên ngoan ngoãn ở trong âm phủ, sai lầm lớn nhất của cô chính là muốn làm gì thì làm nấy trên nhân gian lúc tôi ngủ say, thậm chí còn gài bẫy Giang Mãnh.”
Ánh mắt Sở Minh Giai lạnh lẽo hơn: “Giang Mãnh là thần bảo vệ của tôi, vả lại, vậy mà muốn mượn khí vận của cậu ấy, khiến cho cậu ấy trở thành tâm trận của cô. Tốt xấu gì hai người cũng sớm chiều ở cạnh nhau mấy trăm năm...”
Sở Minh Giai thở dài, cô quên mất người giấy không có ba hồn bảy phách, dĩ nhiên là không có tình cảm và trái tim. Đối với La Tang mà nói, có lẽ người thân thiết ở bên cạnh chỉ được suy tính bởi độ cao thấp của giá trị lợi dụng.
“La Tang, sống thêm một ngàn năm qua, cũng đủ rồi, về đi.”
Sở Minh Giai nói xong thì lập tức giải trừ con dấu khế ước trong lòng bàn tay.
Mà ngay lúc này, La Tang biết rõ Sở Minh Giai sẽ không bỏ qua cho mình, đột nhiên gào lên một cách bén nhọn, cuồng phong ở xung quanh nổi dậy, mưa như trút nước đổ xuống. Vào khoảnh khắc khế ước được giải trừ, sát khí màu đen trên người La Tang lập tức bọc lấy khí vận ngập trời, chợt lao ra khỏi cơ thể cô ta, màu đen và màu vàng dây dưa trên không trung tạo thành một cơn bão lớn xông về phía Sở Minh Giai.
Con ngươi của kỳ lân đen co lại: “Sơn chủ, cô ta muốn tự nổ!”
Động tác nhanh hơn âm thanh, kỳ lân đen lập tức nhào tới Sở Minh Giai, dùng cơ thể cứng mà rộng của mình kỹ lưỡng che chắn cho Sở Minh Giai.
Sơn Thần không sợ kiểu tự nổ lấy mạng đổi mạng, nhưng Sở Minh Giai chỉ là thể xác phàm tục, căn bản không thể chịu đựng được.
Một tiếng “ầm” vang lên, chỗ sâu trong Kỳ Sơn phát ra một tiếng chấn động như sấm lớn. Chỗ sâu ngọn núi bị bổ ra một cái hố to, xung quanh bị sương dày bao phủ, đá vụn bay loạn xạ.
Lúc kỳ lân đen bảo vệ cho Sở Minh Giai, bị lực công kích to lớn đánh trúng rồi văng ra mấy chục mét, một mảng lớn vảy sau lưng bị rụng mất, da thịt chảy máu đầm đìa. Cho dù là như vậy, nó vẫn kỹ lưỡng bảo vệ cho Sở Minh Giai, cúi đầu và mặt đầy máu nhìn Sở Minh Giai ở dưới người: “Sơn chủ, em không sao chứ?”
Sở Minh Giai bị té rất đau, cánh tay và chân hình như đã bị thương, nhưng rất hiển nhiên là kỳ lân đen bị thương nghiêm trọng hơn, cô lắc đầu: “Không sao.”
Nói xong, Sở Minh Giai cựa quậy đứng lên từ dưới đất, cầm một cây gậy gỗ lên đi tới cái hố to.
La Tang là quỷ hầu, cô ta không có cách nào thoát khỏi Sở Minh Giai. Chỉ cần Sở Minh Giai tiếp xúc khế ước chủ tớ, sinh mạng của La Tang sẽ không thể tiếp tục nữa.
Nhưng mấy nguyên tắc này chỉ nhằm vào quỷ hầu thông thường, đối với La Tang đã khai linh trí rồi giả làm thần linh mà nói thì chưa chắc sẽ có tác dụng.
Kỳ lân đen nhìn thấy Sở Minh Giai đi tới cái hố sâu, lập tức khập khiễng đi theo: “Sơn chủ, để tôi đi theo em đi.”
Sở Minh Giai không từ chối, cô đi tới hố sâu rồi nhìn xung quanh, đột nhiên cầm gậy cắm mạnh vào một vị trí, một tiếng “soạt” vang lên, một trận pháp đổi vị trí bị ẩn giấu trong bùn đất bị cô phá giải.
Lúc này, trên gương mặt của Sở Minh Giai mới có nụ cười mỉm, cô chậm rãi đi tới đáy hố, một người giấy quả nhiên đang lẳng lặng nằm trong tâm trận của trận pháp.
Người giấy dính bùn đất, ngũ quan được miêu tả rất tinh xảo, thuốc màu được sử dụng cũng vô cùng tươi đẹp.
Chiếc váy trên người vẫn là màu xanh đen giống với màu sắc của kỳ lân đen.
Sở Minh Giai đứng ở một bên, từ trên cao nhìn xuống người giấy: “Đã lúc này rồi, cô còn muốn trốn?”
Kỳ lân đen khó hiểu hỏi: “Sơn chủ, cô ta đã không có chủ nhân, chỉ là một người giấy bình thường mà thôi, có thể trốn đi đâu được?”
Sở Minh Giai lấy gậy đâm vào cổ của người giấy rồi khẽ nói: “Thần lực của cô ta quay về trong cơ thể của tôi, khí vận của cô ta quay về trong cơ thể của từng người phàm, nhưng linh trí của cô ta là của chính cô ta. Đừng nhìn bây giờ cô ta chỉ là một người giấy không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện, nhưng linh trí của cô ta còn đó. Chỉ cần cô ta bỏ chạy khỏi chỗ này, để cho tâm phúc của mình lập khế ước chủ tớ với cô ta, cô ta sẽ có thể sống lại.”
Người giấy là quỷ hầu của cõi âm, có thể lập khế ước chủ tớ với quỷ quái, khế ước vừa được lập, bọn chúng sẽ có thể đi lại ở trong sáu cõi.
Sở Minh Giai cười khẩy: “Cô ta lấy cái chết giả để lừa cậu một lần thì cho rằng có thể sử dụng chiêu trò giống vậy để lừa tôi.”
Sở Minh Giai nói xong thì lấy gậy đâm vào người giấy mấy cái nữa, nghiệp hỏa màu xanh lá của cõi âm đột nhiên dấy lên trên ngón tay cô.
Sở Minh Giai: “Nếu trời còn chưa phạt, hãy để tôi thanh lý môn hộ (*) trước.”
(*) Thanh lý môn hộ ý chỉ đuổi kẻ phá hoại trong đoàn thể ra bên ngoài hoặc xử phạt người không tuân theo kỷ luật trong đoàn thể.
Nói xong, Sở Minh Giai dùng lửa đốt người giấy.
Đốt được một lúc, tiếng thét chói tai mà thê lương trên người người giấy vang lên.
Sở Minh Giai lạnh nhạt đứng ở bên cạnh nhìn, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Qua rất lâu, Sở Minh Giai mới khẽ nói với kỳ lân đen: “Đã không phải là dáng vẻ ban đầu tôi vẽ nữa rồi, phối màu xấu thật.”
Kỳ lân đen không nói chuyện, ở trong tiếng thét chói tai của người giấy, nghiệp hỏa dần dần cháy hết.
Mà một tiếng “ầm” vang lên giữa không trung, sấm chớp rền vang, kỳ lân đen dẫn Sở Minh Giai nhanh chóng bỏ chạy.
Vào khoảnh khắc bọn họ rời đi, một tia chớp màu vàng đánh xuống, người giấy hóa thành tro bụi, ở trong cơn mưa to gió dữ, lửa trời ở trên đống tro bụi của người giấy một lần nữa hừng hực cháy lên.
Kỳ lân đen nuốt nước miếng khẽ nói: “Sơn chủ, trời phạt rồi.”
Sở Minh Giai sờ đầu kỳ lân đen để trấn an: “Không sao, đừng sợ.”
Kỳ lân đen không sợ, nó lo lắng tội lỗi mà quỷ hầu của Sở Minh Giai tạo ra sẽ đánh trả lên trên người sơn chủ, nhưng lúc này sơn chủ đã bị phạt biến thành người phàm, anh nghĩ là chắc hẳn đạo trời sẽ không làm khó sơn chủ nữa, đúng không?