• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Hàn Cẩn Phong đợi ở trong chỗ sâu Kỳ Sơn một đêm. Ban đầu, mấy người đều rất sợ hãi và căng thẳng ngồi gần nhang kính thần linh mà Sở Minh Giai để lại, cùng với đủ loại bùa hộ mệnh.

Sau đó, trời lạnh, bọn họ còn chưa thở phào thì mây đen che đỉnh, mưa như trút nước, bốn người rất chật vật.

May mà trời sáng, Hàn Cẩn Phong nhận được cuộc gọi của trợ lý. Trợ lý nói với anh ấy là Hàn Phong Thần đã tỉnh lại, mọi chuyện bình thường, nhưng la lối đòi đi tìm mẹ của cậu.

Hàn Cẩn Phong ngồi xổm dưới tàu lá chuối của hai ông bác do vệ sĩ cầm, cầm điện thoại di động nghe cuộc gọi của trợ lý. Vốn dĩ còn rất vui vẻ bởi vì Hàn Phong Thần đã tỉnh lại, nhưng nghe thấy lời nói này thì sắc mặt anh ấy lập tức lạnh lùng.

Hàn Cẩn Phong xụ mặt: “Tìm mẹ nó? Nó nói?”

Trợ lý vội lau mồ hôi lạnh trên mặt, căng thẳng nói: “Thật ạ, tổng giám đốc Hàn, cần tôi đưa điện thoại cho cậu chủ không?”

Anh ta xoay đầu lại, cậu chủ của anh ta đã lao ra cửa lớn, la lối bảo người ta mau lái xe.

Trợ lý chạy qua, lau mồ hôi rồi đưa điện thoại di động cho Hàn Phong Thần: “Thiếu gia, tổng giám đốc Hàn gọi.”

Hàn Phong Thần bực bội nghe điện thoại: “Cha già, cha ở đâu? Lúc này, chắc hẳn cha nên đi tìm mẹ con đi chứ!”

Âm thanh lạnh như băng của Hàn Cẩn Phong truyền đến: “Mẹ con?”

Hàn Phong Thần cơ trí, lập tức sửa miệng: “Mẹ kế, Sở đại sư á, chị Sở của con. Bây giờ, chị ấy gặp nguy hiểm ở trong Kỳ Sơn, thôi vậy, con không nói rõ với ba được, bây giờ con đến đó ngay!”

Hàn Cẩn Phong vừa nghe nói là Sở Minh Giai, lúc này sắc mặt mới dịu lại. Anh ấy nhìn về phía chỗ sâu trong Kỳ Sơn, lòng cũng rất lo lắng: “Con chậm một chút đã, cha ở trong Kỳ Sơn, chắc hẳn cô ấy sẽ không sao đâu.”

Nếu cô có thể cứu được Hàn Phong Thần, như vậy anh ấy tin tưởng thực lực của Sở Minh Giai.

Mãi cho đến mười hai giờ trưa, cơn mưa như trút nước ở Kỳ Sơn mới tạnh. Mưa to nên không dễ lên núi, hai ông bác phiền muộn nói: “Thế này thì làm sao đây, chúng ta không đi xuống dưới được rồi.”

Lúc thời tiết quang đãng, đi lên núi thần và rừng hoang đã rất khó khăn, huống chi còn là mưa như trút nước?

Lúc này phải hô hoán đội cứu viện đến mới được.

Hàn Cẩn Phong gọi điện thoại, máy bay trực thăng lái thẳng đến đây.

Anh ấy đưa hai ông bác xuống núi, cảm ơn bọn họ hậu hĩnh, sau đó ở trong núi tìm kiếm Sở Minh Giai và Giang Mãnh.

Bọn họ rất nhanh nhìn thấy Sở Minh Giai ở trong đền ma ở sâu trong Kỳ Sơn.

Từ khi thu hồi một nửa thần lực của La Tang, Sở Minh Giai vẫn truyền nó cho Giang Mãnh.

Kỳ lân đen có được một nửa thần lực, rốt cuộc khôi phục hình người.

Nhưng trên người Giang Mãnh bị thương quá nặng, Sở Minh Giai muốn đưa anh đến bệnh viện. Chỉ nhờ vào việc tự lành là không được, dù sao thì Giang Mãnh bị thương quá nặng, mượn nhờ y học hiện đại thì không có gì là không tốt.

Người của Hàn Cẩn Phong đưa Sở Minh Giai và Giang Mãnh đến bệnh viện. Lúc ở trên máy bay, Hàn Cẩn Phong nhìn thấy vết thương chồng chất trên người Giang Mãnh, cùng với vết bẩn khắp người Sở Minh Giai, áy náy lại cảm động nói: “Tiểu Sở, hai người là ân nhân của nhà họ Hàn bọn tôi. Tôi không biết nên báo đáp em thế nào, trừ một phần trong bản hợp đồng, tôi còn sẽ cảm ơn em thêm nữa. Nếu có gì cần tôi giúp, em cứ việc nói ra.”

Hàn Cẩn Phong cảm thấy có lẽ người giống Sở Minh Giai không cần sự giúp đỡ của anh ấy. Cho dù anh ấy có thể cho đối phương rất nhiều tiền, nhưng đối phương chưa chắc sẽ để ý tới tiền.

Nhưng Sở Minh Giai có ơn cứu mạng Hàn Phong Thần, mặc dù trong đó đã xảy ra chuyện gì, Hàn Cẩn Phong không biết, nhưng cũng không quan trọng, anh ấy tin tưởng Sở Minh Giai.

Trong tiềm thức, anh ấy cảm thấy Sở Minh Giai đáng tin, là một người ngay thẳng.

Sở Minh Giai nhìn vết thương chồng chất trên người Giang Mãnh với ánh mắt dịu dàng: “Nếu đã như vậy, tôi có một yêu cầu.”

Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai: “Em nói đi.”

Sở Minh Giai: “Nghe nói Kỳ Sơn thuộc khu du lịch, được nước nhà quản lý, vậy thì không biết giá nhà trong thành phố và thị trấn ở chung quanh ra sao. Nhà họ Hàn có bất động sản không?”

Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai với vẻ hiểu rõ: “Tiểu Sở, em muốn định cư gần Kỳ Sơn?”

Sở Minh Giai gật đầu, cô ngồi trong trực thăng nhìn xuống dãy núi Kỳ Sơn nối liền nhau, bàn tay luôn nắm lấy tay Giang Mãnh: “Bọn tôi thích chỗ này.”

Cô nói là bọn tôi, Hàn Cẩn Phong nhìn Giang Mãnh, trong lòng đã hiểu mối quan hệ của bọn họ.

Vì vậy, Hàn Cẩn Phong gật đầu: “Có chứ, Hàn thị có một trang viên khách sạn trong khu cảnh quan Kỳ Sơn. Bây giờ, tôi sẽ cho người chuẩn bị thủ tục chuyển nhượng, đến lúc đó, em ký tên là được.”

Lúc này, Sở Minh Giai mới cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn, vậy tôi không khách sáo mà nhận nó nhé.”

Trang viên của nhà họ Hàn ở gần khu cảnh quan Kỳ Sơn, rất gần Kỳ Sơn, thậm chí còn có xe cáp.

Lúc trước, khu cảnh quan Kỳ Sơn rất nổi tiếng, sau này xảy ra sự kiện có ma, mấy năm qua, mới dần dần vắng vẻ.

Nhưng bây giờ, tai họa tại Kỳ Sơn đã bị Sở Minh Giai xử lý, sau này, Kỳ Sơn sẽ dần dần sống lại.

Sở Minh Giai muốn cùng Giang Mãnh trông giữ Kỳ Sơn. Kỳ Sơn là gốc rễ của bọn họ.

*

Hai ngày sau, ở trong bệnh viện, rốt cuộc Giang Mãnh cũng tỉnh lại. Vết thương ngoài da khép lại nhanh chóng, nhờ vào y học cộng thêm năng lực tự lành nghịch thiên của anh, bác sĩ vốn đề nghị anh nằm viện một tuần để quan sát, kết quả ngày thứ hai đã cho anh xuất viện.

Hai ngày qua, Sở Minh Giai và Hàn Cẩn Phong đi ly hôn, huỷ bỏ hợp đồng kết hôn.

Hàn Cẩn Phong làm theo điều khoản đã đặt ra trong hợp đồng, lại nhân lên mười lần mà chuyển tiền cho Sở Minh Giai.

Đã nói là năm triệu, anh ta chuyển cho Sở Minh Giai năm chục triệu mà không dám chuyển nhiều hơn, sợ Sở Minh Giai không muốn lấy.

Anh ấy còn cho Sở Minh Giai một căn biệt thự ở trong thành phố, một tòa nhà làm việc. Sau này, Sở Minh Giai chỉ cần nằm thu tiền thuê nhà cũng đủ ăn tiêu mấy đời.

Sở Minh Giai không từ chối mà nhận lấy hết.

Người của huyền môn chủ yếu phải tự nguyện.

Nếu Hàn Cẩn Phong cảm thấy con trai của mình chỉ đáng giá một trang viên trong khu vực phong cảnh Kỳ Sơn, vậy Sở Minh Giai sẽ nhận trang viên này.

Nhưng nếu Hàn Cẩn Phong cảm thấy con trai của mình đáng giá nhiều hơn nữa, vậy vì sao Sở Minh Giai không nhận?

Cô nhìn thấy Hàn Phong Thần vội vàng chạy tới bệnh viện, âm thầm nghĩ là số kiếp của thái tử Hàn thị cuồn cuộn ngất trời, tính mạng đáng tiền thật đấy.

Hốc mắt Hàn Phong Thần đỏ hoe, cậu vọt tới đây, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ: “Hai người, hai người...”

Lời còn chưa nói ra, nước mắt của Hàn Phong Thần đã chảy xuống trước.

Hàn Cẩn Phong chau mày: “Sao thế?”

Một đứa con trai mà khóc sướt mướt thì ra thể thống gì nữa.

Hàn Phong Thần tức giận nói: “Hai người ly hôn mà không thèm nói với con! Hàn Cẩn Phong, cha có phải đàn ông không hả?! Vợ mình mà cũng không giữ được! Để cho tên đàn ông ất ơ nào đấy cướp đi rồi kìa!”

Hàn Cẩn Phong: “...”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai hắng giọng, mỉm cười nói: “Tôi vào trong xem thử Giang Mãnh đã, hai người trò chuyện đi.”

Nói xong, Sở Minh Giai vội vàng trốn vào trong phòng bệnh.

Ngoài cửa, hai cha con đang cãi vã, hơn nửa đều là Hàn Phong Thần mắng cha già làm người ta thất vọng, vô dụng các thứ.

Cậu vất vả lắm mới chấp nhận bà mẹ kế này, hơn nữa, còn rất thích Sở Minh Giai, kết quả là cha cậu và người ta lại ly hôn!

A a a a a, Hàn Phong Thần đúng là sắp tức chết rồi! Cha già của cậu có tiền có nhan sắc có vóc dáng, rốt cuộc là có chỗ nào không bằng tên Giang Mãnh u ám ít nói, thậm chí còn có chút thô bạo kia chứ?

Sở Minh Giai đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Giang Mãnh đã thức ngồi tựa vào đầu giường, trên người quấn băng vải lớn nhỏ, ngay cả trên đầu cũng bị băng một vòng.

Sở Minh Giai cười nói: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Giang Mãnh gật đầu: “Sơn chủ, em, thủ tục giữa hai người, đã làm xong rồi?”

Giang Mãnh hỏi mà có chút dè đặt, anh không dám tin sơn chủ và Hàn Cẩn Phong đã ly hôn.

Sở Minh Giai gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, nhưng nhà họ Hàn cho em rất nhiều tiền, còn rất nhiều nhà nữa. Chúng mình có nhà rồi, Giang Mãnh.”

Nghe được chuyện này, Giang Mãnh đột nhiên không vui, anh xụ mặt, khẽ nói: “Sơn chủ, chúng mình không cần tiền của anh ta. Anh có tiền, tất cả của anh đều cho em hết.”

Mặc dù Giang Mãnh sống trong nhân gian không dễ dàng, thậm chí bởi vì khí vận bị La Tang phá hư, cho nên sống rất khó khăn, nhưng lêu lổng trong nhân gian hơn ngàn năm, tiền gửi ngân hàng nho nhỏ vẫn phải có.

Anh mở điện thoại di động ra, mở mấy phần mềm ngân hàng ra, cho Sở Minh Giai xem tiền gửi ngân hàng của anh: “Sơn chủ, anh cũng có thể mua nhà cho em.”

Trước kia, anhkhông mua nhà là vì nghĩ rằng anh phải đi tìm tung tích của sơn chủ trong nhân gian, trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dừng lại ở đâu cả.

Nhưng anh luôn kiên trì gửi tiền, bởi vì nghĩ thế gian thay đổi quá nhanh, anh lo lắng sơn chủ không sống tốt ở trong thế giới này.

Sở Minh Giai xem tiền gửi ngân hàng của Giang Mãnh, bất ngờ nhướng mày: “Hử? Anh có tiền gửi ngân hàng, chín con số? Không dễ à nha.”

Giang Mãnh ngượng ngùng sắp xếp chăn đệm, khẽ nói: “Tất cả đều là tiết kiệm cho sơn chủ.”

Sở Minh Giai vui vẻ gật đầu: “Được, em sẽ nhận nó.”

Chuyện của Kỳ Sơn đã được giải quyết, Sở Minh Giai không muốn tham gia chương trình livestream nữa. Cô muốn ở cạnh Giang Mãnh để bồi bổ anh cho thật tốt, vì vậy, chương trình lại phối hợp một vị đại sư khác cho Hàn Phong Thần.

Nhưng bởi vì Sở Minh Giai rời đi, độ hot giảm bớt không ít.

Nhưng đồng thời cũng bởi vì Sở Minh Giai công khai nói là Kỳ Sơn sẽ không có ma nữa, cộng thêm việc cô đích thân vào sống trong trang viên Kỳ Sơn, cho nên, khu vực Kỳ Sơn dần dần có khách du lịch.

Hàn Phong Thần đã mở thiên nhãn, bước nửa bước vào trong huyền môn, Sở Minh Giai không thành công làm mẹ của cậu, mà làm sư phụ của cậu.

Hàn Phong Thần trở thành đồ đệ duy nhất của Sở Minh Giai, chỉ cần không có việc gì thì cậu sẽ chạy tới trang viên của Sở Minh Giai, ngay cả cha ruột cũng không cần nữa.

Mà người đến tìm Sở Minh Giai coi bói gieo quẻ ngày nào cũng xếp hàng ở trong và ở ngoài trang viên.

Giang Mãnh để trần nửa thân trên, nửa thân dưới chỉ mặc một cái quần cộc rộng thùng thình. Anh đứng ở trên ban công nhìn mấy chiếc xe sang đậu ở bên ngoài, rất phiền lòng: “Sơn chủ, hôm nay, em lại muốn xem bói cho bọn họ?”

Sở Minh Giai mặc áo hai dây và quần đùi, híp mắt nằm trên ghế trong vườn hoa nhỏ trên ban công, trên cổ và xương quai xanh đều là vết đỏ sau khi thân mật, cô gật đầu: “Đúng rồi, không phải đã nói mỗi ngày một quẻ? Nếu không bọn họ sẽ không từ bỏ đâu.”

Mỗi ngày một quẻ, mấy người đó còn biết xếp hàng mà không chen chúc nhau. Nếu không thì mấy người này đã chen chúc nhau ở trong và ở ngoài trang viên, khu cảnh quan Kỳ Sơn còn chưa có khách lại, mà ngày nào cũng kẹt xe, người đi đường cũng khó khăn, thế này thì phải làm sao?

Bởi vì Sở Minh Giai, việc kinh doanh của trang viên của cô rất tốt. Các du khách đều tranh nhau tới trang viên của cô qua đêm và ăn cơm. Gần đây, ngày nào cô cũng nghiện xem sổ sách, du khách không lên đây được là không được đâu đấy.

Giang Mãnh không vui, anh ngồi vào chỗ bên cạnh Sở Minh Giai, cơ thể to lớn mà cường tráng ôm Sở Minh Giai vào trong ngực giống một con chó ngoan ngoãn, vùi đầu vào cổ của Sở Minh Giai, buồn rầu nói: “Xem bói tổn hại âm đức, sơn chủ, cho dù em là Sơn Thần, cũng không thể làm vậy được.”

Sở Minh Giai cưng chiều xoa đầu Giang Mãnh, lại yêu thích không buông tay sờ sờ cơ bụng của Giang Mãnh một lát, lười biếng nói: “Biết rồi mà, sau đợt này thôi, sau này giao cho Phong Thần, bọn mình đi ra ngoài chơi.”

Nếu không thì thu đứa đồ đệ này để làm gì, để giúp cô chắn khách đấy thôi.

Giang Mãnh ôm Sơn Thần thật chặt như thể ôm thứ châu báu quan trọng nhất trên đời này: “Sơn chủ, em nhất định phải sống thật tốt.”

Anh đã mất sơn chủ một ngàn năm, một ngàn năm ấy chậm chạp như không có điểm tận cùng, những ngày tháng tìm kiếm, ngày này tuyệt vọng kia, anh thật sự không muốn phải trải qua những ngày tháng ấy một lần nào nữa!

Sở Minh Giai gật đầu: “Ừ, bọn mình đều phải sống thật tốt, sống hết cả quãng đời này cho thật tốt.”
  • Hết truyện -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang