"Không!"
"Hửm?"
Bên trong nấc cục vài tiếng: "Không dỗ được ưm.."
Tần Quốc Trường đến đỗi quen thuộc với độ ngốc của cô, xốc chăn, lôi quả đào hồng ra ngoài, "Tôi biết sai rồi, Đào nhỏ cho tôi dỗ được không?"
Vỹ Chu Đào phồng má như con cá lóc mít, biểu thị chữ "không".
Anh mím môi cười cười, chỉ vào ngực: "Lúc nãy bị cái cô kia sờ vào đây chẳng thích chút nào, tay cô ấy không mềm như tay Chu Đào."
"Huu oaaa..." Vỹ Chu Đào tức tối oà lên thêm nữa, thuận thế vỗ bình bịch vào ngực Tần Quốc Trường, nức nở như trẻ con.
Tần Quốc Trường thế mà ngồi im chịu trận, trông vẻ mặt còn rất hưởng thụ.
Bất tri bất giác.
Vỹ Chu Đào đánh nhừ hết cả tay, tựa hồ đánh xong rồi cơn giận tiêu tán đi phần nào, không còn thấy Tần Quốc Trường đáng ghét như lúc nãy nữa mới chú ý tới anh đã nằm im bất động.
"Hức.. hức.." Cả gian phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn nhỏ nhỏ của cô. Cũng giống như anh, cô ngồi bẹp trên giường, ngồi im vừa lau nước mắt nước mũi vừa bấu víu vào áo anh.
Thấy không có động tĩnh gì, Vỹ Chu Đào từ từ nín khóc, lòm cồm bò xuống giường, xách túi thuốc ngâm chân lon ton vào phòng tắm.
Tần Quốc Trường lúc này mới mở mắt ra, tay nắm cổ áo giật giật tạo hơi mát mẻ, tay kia kéo chăn phủ kín hạ thân, lòng bối rối thở ra hơi nặng nhọc, đoạn, anh gối đầu lên tay, đầu óc lại nghĩ ngợi đến chuyện cổ quái.
Môi đỏ mọng còn ươn ướt vệt sữa chua mát lạnh, thế mà không chịu lau đi, nũng nịu tỏ vẻ đáng yêu hôn lên má Tần Quốc Trường. Còn chưa biết ngại, đầu lưỡi ướt át liếm trên mặt anh, tay thon nhỏ bấu hờ vào ngực trái, làm trái tim bên trong rung lên vô định, chỉ biết khoảnh khắc ấy ngọt ngào vô cùng.
Tần Quốc Trường chịu không nổi, bấu vào eo Vỹ Chu Đào đáp trả, lực đạo tùy ý mạnh bạo hơn, làm eo thon hằn lại dấu ngón tay đỏ hồng. Gương mặt bầu bĩnh đỏ lựng, chớp nháy đôi mắt sao băng sát gần bên, khẽ khàn cọ vành môi mềm mại lên môi anh, khẽ rên lên một tiếng "ưm" ngọt ngào.
"Cậu chủ cho Đào nhỏ được không?"
"Cậu chủ ngâm chân!"
Biết trước mộng ảo của anh sẽ chẳng đi đến đâu, Tần Quốc Trường không tỏ ra giận dữ, bình thản ôm gối trên đùi, thả chân xuống giường.
Vỹ Chu Đào lôi chậu tới, ngồi xổm dưới sàn, nhanh gọn tháo hai chiếc tất ở chân Tần Quốc Trường. Đối diện với cổ chân sưng tấy vừa đỏ vừa tím, cô cứ ngỡ mình chuẩn bị tâm lí sẵn sàng rồi, nhưng đến khi nhìn thấy, hai mắt cô trợn to.
Tần Quốc Trường: "Chẳng biết bị gì nữa, mỗi khi mùa đông là sưng lên."
Vỹ Chu Đào mím mím môi, lập tức bắt bẻ: "Cậu nói dối!"
"Hửm?"
"Đâu có tới mùa đông là sưng đâu!" Cô hơi bĩu môi, nhúng chân anh vào nước ấm, nhẹ nhàng tát nước lên cổ chân anh.
Tần Quốc Trường không phản ứng. Nhìn tóc cô phồng phình lúc chui vào chăn cọ quậy chưa kịp vuốt lại, anh đặt tay lên chải chuốt lại giúp cô, xong vuốt ve nhè nhẹ.
Vỹ Chu Đào chăm chú nhẹ tay nâng niu đôi chân Tần Quốc Trường, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ khác thường qua cử chỉ của anh.
Tay anh càng vuốt ve càng hăng say, vuốt lên vành tai, bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt gò má mềm, nâng cằm cô lên.
Ánh mắt Tần Quốc Trường sóng sánh thâm tình, mỉm cười đối mắt với cô. Nhìn thấy chiếc răng nanh của anh vô tình để lộ ra, Vỹ Chu Đào nuốt "ực" nước bọt, cảm giác được bầu không khí xung quanh đang lắng đọng xuống.
Ngón cái anh miết nhè nhẹ lên chiếc má úng sữa non, cảm giác trơn nhẵn căng mọng, như thể chỉ cần mạnh tay một chút thì lập tức gò má đáng yêu này sẽ phúng ra sữa ngọt.
Tần Quốc Trường ngắm cô gái nhỏ ngồi dưới chân càng lúc càng nóng người, dù biết là thế nhưng khoé môi vẫn cong lên xảo nguyệt. Cô không phải không chạy được, ngặt nỗi người đàn ông này có yêu thuật, thấy hắn nhìn cô cười yêu mị cô càng không thể dứt.
"Cậu chủ muốn.. muốn cắn con hả?" Vỹ Chu Đào nhanh bị dỗ ngọt đến mức không còn nhớ đến việc Tần Quốc Trường 'bỏ rơi' cô để ôm người mới, được anh ngắm nghía, cô cũng thấy thích.
"Cho không?"
Vỹ Chu Đào chần chừ gục gật đầu.
Tần Quốc Trường duỗi tay ôm dưới cánh tay Vỹ Chu Đào, nhấc cô ngồi lên đùi; bề ngoài không tỏ ra gấp gáp, nhưng khi cô vừa đặt mông xuống thì răng môi kia đã vồ lấy cắn lấy má cô.
Vỹ Chu Đào giật mình kêu lên một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, theo bản năng bấu vào vai anh.
Không chỉ cắn, đầu lưỡi mềm lướt qua lướt lại, mút mát tạo ra âm thanh chùn chụt.
Cô có cảm giác má mình sắp bị nuốt mất.
Chưa xong, Tần Quốc Trường di chuyển đến xương hàm, để lại trên má một dấu vết ửng hồng chấm đỏ ngọt ngào.
Vỹ Chu Đào quắp ngón chân, quắn quéo khó thành lời, bụng dưới ngứa râm ran, trong vô thức, cô đưa tay xuống dưới gãi gãi. Tần Quốc Trường phản ứng nhanh chóng, thay bàn tay non nớt của cô xoa bụng dưới, tay còn lại ghì sát ôm trọn ngực cô.
"Haa.." Cô thở mạnh ra, mí mặt nặng nề, hai chân kẹp cứng không cho Tần Quốc Trường có cơ hội tiến thêm, chỉ biết ngay lúc anh cắn vào môi, cô mới đau và tỉnh táo lại, tay chân mềm nhũn ra.
Tần Quốc Trường vỗ về lưng nhỏ, nhẹ nhàng thả Vỹ Chu Đào nằm xuống giường, nghiên người, nới lỏng cổ áo, đáy mắt thâm thúy giam lỏng đôi môi đỏ mọng, điệu bộ gấp gáp nhấc chân khỏi chậu nước, nhanh chóng đè lên người cô.
Vỹ Chu Đào bĩu hờ cánh môi thở nặng nề, thản nhiên ôm cổ Tần Quốc Trường, tiếp đón bờ môi mềm của anh chạm lên mí mắt, rề rà xuống mũi, lên khoé môi, chuyển sang tai hôn hít thành tiếng, cắn nhả vành tai cô. Hai bàn tay nhỏ trụ trên cổ anh có trạng thái chán ghét đẩy đẩy ra, đối với kẻ có rượu trong người, chỉ như một kiểu tình ái, còn có phần ngọt ngào.
Nhịn nửa ngày, cổ họng Vỹ Chu Đào cuối cùng không thể khống chế, cả người run lên, "hừm" một tiếng.
Tần Quốc Trường nghe mỗi thế đã nóng hừng hực, híp mắt nhìn chiếc má ửng đỏ hồng, vô thức cọ môi cắn nhẹ, sau đó lại nhận ra bàn tay đã cố khống chế nhưng vẫn mò vào trong váy và bị cô nhóc giữ chặt.
"Đào nhỏ thơm quá!" Anh thu tay, đàng hoàng đan vào tay cô đè xuống giường, dụi vào cổ cô hôn hít, tay kia cũng lợi dụng thế mạnh đan vào, thẳng một hướng ép chặt hai cánh tay cô lên đỉnh đầu.
Vỹ Chu Đào chỉ biết nằm im, không biết lúc Tần Quốc Trường 'cắn' mình nên nói gì.
"Anh.. hừ.." Nhất thời muốn đổi cách xưng hô, phát âm rồi thấy chẳng hay, Tần Quốc Trường nhếch môi cười tiếng trầm thấp, "Tôi cởi đồ em được không?"
Mặt cô đỏ nay nóng bừng bừng, đỉnh đầu muốn phun khói.
Đoạn, cánh môi kia được một lần thành thèm thuồng không chịu được phủ lên gò má bầu bĩnh, lướt qua vành tai hà hơi nóng, trầm thấp, khàn khàn thì thầm vào tai cô: "Có biết 'ăn nằm' không?"
Cũng đã lâu không được tình cảm thắm thiết như lúc còn trẻ, Kim Nhu quyết định xem hai đứa trẻ dỗ nhau.
Màn hình mở đoạn ghi hình một người ngồi sàn một người ngồi giường, ánh mắt người đàn ông ngậm nhiều ý tứ khác lạ.
Kim Nhu hào hứng che nửa con mắt, phần vì ngại ngùng giúp bọn trẻ, thấy bọn nó ngồi trên đùi nhau hôn hôn hít hít cực kì nồng thắm, làm tim người già cũng nôn nóng.
Gần đến cao trào, cứ ngỡ một chút nữa là 'ăn nằm' tại chỗ, kết quả là con nhóc trong màn ảnh đỏ mặt, xấu hổ lắc đầu bảo không biết nghĩa là gì. Chẳng phải trước kia bà dạy đủ rồi hay sao? Ngoại trừ cách thức, thì cũng dạy cô không cho người lạ chạm vào người, không được tùy ý cho ai hôn má, còn giải thích cho cô cái thắc mắc nào là 'cửa mình', 'vật n.am tính'. Chỉ có gật đầu một cái cũng không xong, cô nhóc này đúng là chẳng biết giữ sức bình sinh.
Tức đến nóng ran cả người, Kim Nhu nhất quyết làm cho xong vụ này mới thôi.
Chính vì thế một ngày đẹp trời tại Tần Viên, đêm trăng sáng, gió thanh mát, Kim Nhu hẹn Vỹ Chu Đào đi chơi.
Vỹ Chu Đào được dặn phải bí mật không cho Tần Quốc Trường biết, thế là cả một buổi chiều cô trốn ra khỏi tầm mắt của anh để sửa soạn mặc váy vóc, bôi son. Tần Quốc Trường gần đây khó tính hơn hẳn, cứ hễ đến giờ đọc sách mà cô chưa vào thư phòng thì sẽ cau có bắt cô vào, lúc anh đi làm buổi trưa mang cơm đến muộn vài phút anh cũng đánh mông cô một cái mới nguôi ngoai, khi ngủ cô chạy đi uống nước chưa đến phút thứ năm anh lập tức tỉnh dậy, rời giường bế thốc cô trở về - thử hỏi lần này vì sao cô không dám xin đi chơi mà lén lút trốn anh ra ngoài.
Vỹ Chu Đào kì thực cũng phải len lỏi như con kiến bò sàn nhà, tự tung hô mình giỏi đến mức cả buổi chiều chẳng thấy bóng dáng Tần Quốc Trường đâu, chính vì thế cô một mạch chạy ra hầm xe giữa trời đêm.
Nhìn thấy Kim Nhu trong chiếc váy dài diễm lệ, dáng người vẫn mềm mại như thời thiếu nữ, cốt cách của một mĩ nhân lưu giữ lại trên người phụ nữ thành tuyệt mỹ giữa đêm trăng.
Vỹ Chu Đào nhìn lại mình, gót giày còn bám chút bụi đất, lập tức trở về vẻ tự ti, tay quẹt trên môi lau đi vết son rẻ tiền.
Thời khắc cô có ý định quay đầu trở về, không may làm sao Kim Nhu tặng cho cô một chiếc váy trắng, trong đêm đen, dáng hình nhỏ bé của cô toả sáng lấp lánh, khó mà trốn thoát được khỏi tầm mắt của bà.
Buộc lòng Vỹ Chu Đào phải ngồi vào xe, theo Kim Nhu rời khỏi nhà vào nửa đêm.
"Sao không chuẩn bị gì hết thế này, nhợt nhạt như vậy chơi làm sao vui cho được." Kim Nhu miệng làu bàu trách móc, tay thì ra sức dặm phấn lên mặt Vỹ Chu Đào. Đã tốn công dụ được Tần Quốc Trường đi cùng Tần Trí Dư thì đêm nay đương nhiên phải thật linh đình, chờ anh về chỉ có việc hưởng thụ; công việc của Kim Nhu nghe thì khó khăn nhưng được đi chơi thì việc gì cũng trót lọt.
Vỹ Chu Đào: "Nhưng mà con sợ cậu chủ đánh đòn, dạo này cậu bị làm sao á, cứ hay cau mày hung dữ lắm, con sợ.."
"Có là gì đâu! Do Đào nhỏ hay mềm yếu với nó quá thôi, bây giờ con thử về nhà không đi theo nó xem xem nó có chịu bỏ cặp chân mày đó hay không." Kim Nhu tận tình chỉ bảo.
Cô tái mặt, bảo cô không đi theo khác nào không nghe lời, không nghe lời khác nào bị anh tỏ vẻ hung dữ, anh hung dữ rồi thì chẳng phải cũng đánh mông cô hay sao? Vỹ Chu Đào lắc đầu lia lịa: "Con không dám."
"Đồ thỏ đế!"