Luna bất giác tái mặt, có chút ý thức lùi về sau, lấm lét chối cãi: "Em chỉ bàn bạc với anh, anh không đồng ý thì thôi, mắc mớ gì la lớn vậy, đau hết cả tai." Giây tiếp theo đã nhởn nhơ ngoái lỗ tai.
"Hai người bàn bạc chuyện gì vậy?" Vỹ Chu Đào rụt rè, khẽ hỏi: "Em cũng muốn biết."
Tần Quốc Trường trừng mắt với Luna, nghiêm trọng lên giọng, chỉ tay lên mặt cô nàng hâm doạ: "Sau này tránh xa Chu Đào ra! Cô còn để tôi nhìn thấy một lần nữa, đôi chân đó của cô tôi chặt đứt!"
"Xời, anh cứ làm như xã hội đen không bằng!" Luna bè giễu trề môi, dáng vẻ thiên kim tái xuất hất tóc xoay người đi, để lại một lời khinh thường: "Một đứa giả ngốc yêu một thằng bốc phét, đúng là một đôi."
Chiều dần, mặt trời rọi xuống đất những tia nắng ban sơ.
Vỹ Chu Đào tay trong tay Tần Quốc Trường tung tăng dạo quanh đường nằm cạnh hồ nước lớn, gió thổi tóc cô bay lượn tựa tấm lụa có hồn, gương mặt dễ thương lộ rõ vẻ yêu thích buổi đi dạo này.
Cô gái nhỏ ôm tay Tần Quốc Trường, tò mò nhìn ngắm tứ phía, thích thú nhoẽn khuôn miệng xinh xắn cười khúc khích.
Tần Quốc Trường đi đến đâu Vỹ Chu Đào đi theo đến đấy, anh dừng lại trước chỗ ông cụ cầm chùm bóng bay, moi ví tiền, nói với cô: "Em chọn một cái đi."
Vỹ Chu Đào không chần chừ chỉ ngay vào quả bóng bay hình chú ếch xanh, cười thành tiếng: "Ếch béo!"
Tần Quốc Trường thanh toán tiền, sau đó tiếp tục dắt Vỹ Chu Đào đi lượn lờ khắp bờ hồ.
Vỹ Chu Đào hỏi anh: "Vì sao giờ này người ta còn chơi rượt đuổi? Làm sao thấy đường mà chạy?"
Anh hoài nghi nhìn về phía trước, nhìn thấy đám đông bị tách ra làm đôi, người áo đen trùm kín từ đầu đến chân, trên tay cầm vật sắc nhọn và túi xách phụ nữ.
"Ngốc vậy! Cướp đấy!" Tần Quốc Trường kéo Vỹ Chu Đào nép vào một phía, cư nhiên không có ý định sẽ xông ra bắt cướp.
Vỹ Chu Đào trợn mắt không tin được, vô thức kiểm tra trên người để đảm bảo không có vật gì đắt tiền.
Tên cướp áo đen phi như bay đến gần, cũng chẳng hiểu vì sao đường bên ngoài thông thoáng như vậy không chạy, lại chạy đến trước mặt Tần Quốc Trường.
Anh cũng chẳng có ý định sẽ giúp ai, nhưng hắn tự dưng chạy ngang, ánh mắt hung hãn vô tình chạm trúng anh như thể có ý gì đó.
Thế là Tần Quốc Trường giơ chân đạp mạnh vào hông hắn, đồng thời ôm Vỹ Chu Đào đẩy ra sau lưng.
Tên cướp ngã ngang sang một bên, đám đông từ phía đó lập tức sợ hãi giãn ra, lo lắng về con dao sáng chói trên tay hắn.
"Anh cẩn thận!" Vỹ Chu Đào níu vạt áo Tần Quốc Trường.
Nhìn thấy vài ba người đang đuổi theo tên cướp đã đến, Tần Quốc Trường thản nhiên lùi về sau, dự tính mau chóng rời khỏi chỗ này.
Nào ngờ khắc tiếp theo, bàn tay Vỹ Chu Đào tụt ra khỏi tay Tần Quốc Trường, một cánh tay từ phía sau bá vào cổ anh giữ chặt, mũi dao nhọn đâm vào cằm trong.
Vỹ Chu Đào chưa kịp phản ứng, Tần Quốc Trường đã lớn tiếng quát: "Cái tên này, ra khỏi nhà có tắm không vậy?"
Vỹ Chu Đào thất kinh nhìn Tần Quốc Trường bị kéo ngược ra sau khoảng trống, hoảng hốt la lên: "Anh!"
Mũi dao nhọn hoắc lạnh lẽo chĩa về phía Vỹ Chu Đào, cùng với ánh mắt hung hãn vô tình, tên cướp thốt lên đe doạ: "Tránh ra, nếu không tên này chết ngay tại đây!"
Tần Quốc Trường chỉ tay về phía Vỹ Chu Đào, nói: "Cô nhóc kia bé tí, tại sao không bắt?"
"Hả?" Vỹ Chu Đào ngơ ngác, cảm giác như Tần Quốc Trường đang đùa với mình, cô ngây thơ đáp: "Anh không sợ đau! Em sợ mà!"
"Anh cũng sợ mà! Em chẳng bảo vệ anh gì cả!"
"Sao em bảo vệ anh được? Anh lớn hơn em mà!"
Nói qua nói lại, cứ như không gian này là của hai người, còn tên cướp thì luôn miệng bảo đám đông phải giải tán trước khi mũi dao đâm vào Tần Quốc Trường.
"Cái tên kia!"
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vẳng bên tai, ngay tại sau lưng Vỹ Chu Đào.
Một người đàn ông cao lớn bị một tên cướp nhanh nhẹn ốm yếu khống chế, nghe như một sự sỉ nhục.
Luna chẳng biết từ đâu xuất hiện bên cạnh Vỹ Chu Đào, ánh mắt sắc bén, lời nói bình thản tựa châm chọc: "Sao không xuống tay? Làm cướp mà sợ máu à?"
Tên cướp lúc nãy bị Tần Quốc Trường mắng không tắm, lúc này bị Luna xem thường, hắn trợn mắt dí dao ngang cổ anh, lớn tiếng quát: "Cô còn dám bước tới?"
"Trông anh nhát gan thật đấy? Chỉ biết cầm dao doạ người thôi sao? Trông anh như là cướp mới vào nghề vậy đấy!" Trái ngược với vẻ lúng túng và hung hăng của tên cướp, Luna lại tĩnh lặng như nước, nhếch mép môi nói toàn ý khinh thường: "Không dám ra tay à? Có cần tôi giúp anh không?"
"Cô lui ra! Tôi thật sự giết người đấy!"
"Vì một cái túi rỗng sao? Thử đi." Luna càng lúc càng khiêu khích dữ dội: "Anh phải cắt vào động mạch ấy, nếu không đúng vị trí thì không chết được đâu."
Vỹ Chu Đào mím chặt môi nhìn cách thức thao túng kẻ phạm tội của Luna, lúc này mới nhớ ra rằng phải gọi cảnh sát. Cô chưa từng nhìn thấy cuộc ẩu đả nào mà người dân thờ ơ đến vậy, lạnh nhạt đến nỗi không muốn xem.
Cụ bà gần đó cười cười nói nói với cô: "Tên cướp đó nhìn là biết sinh viên tay yếu chân mềm, còn cô gái đó tỏ vẻ ta đây, xem mặt chàng thanh niên đó có giống như cần giúp đỡ không chứ."
Vỹ Chu Đào cười gượng: "Cháu gọi cảnh sát!"
"Bỏ qua đi! Người ta cũng lâm vào đường cùng, cứ lấy lại túi xách thôi." Bà cụ nói với vẻ điềm nhiên.
Vỹ Chu Đào khó hiểu: "Lỡ như sau này hắn lại cướp nữa thì sao?"
"Không có đâu." Bà cụ bật cười khanh khách, lắc tay lia lịa: "Xem hắn kìa, sắp khóc đến nơi rồi."
Vỹ Chu Đào nghe thấy vậy, điện thoại trong tay từ từ hạ xuống, đi đến gần Luna, nhìn thấy Tần Quốc Trường một tay tóm chặt tay tên cướp bá trước cổ, khiến hắn dường như rất đau đớn.
Cô tít mắt cười với anh, anh cư nhiên lườm cô cháy mắt.
Luna luyên thuyên nói đạo lí, tên cướp bao giờ cũng là một câu: "Cô câm miệng!"
"Đủ rồi!" Tần Quốc Trường vỗ vỗ cánh tay tên cướp ra hiệu cho hắn mau chóng buông bỏ, anh chau mày: "Một đám con nít, rảnh rỗi quá?"
Tần Quốc Trường dễ dàng nắm thóp con dao trên tay tên cướp, mặc dù vậy hắn vẫn không chịu chạy đi, đứng một bên như pho tượng.
Anh xoay đi xoay lại dao nhọn, vô thức sờ lên cổ, xuất hiện vết trầy xước nhẹ. Hai mắt anh lạnh lẽo nhìn Luna: "Bạn diễn?"
"Hả?" Luna tỏ vẻ không biết gì: "Em vừa cứu anh, anh nói gì vậy?"
Tần Quốc Trường xoay đến phía tên cướp: "Sao còn đứng đây? Lần đầu diễn tập à?"
Hắn lập tức co giò bỏ chạy.
Anh nhìn Vỹ Chu Đào đang ngơ ngác chờ câu trả lời, nhún vai: "Làm anh trầy rồi đây này, phiền phức."
Khi về đến nhà, điện thoại Tần Quốc Trường xuất hiện một cuộc gọi từ số lạ.
Anh nhận máy, đầu dây bên kia phát ra một tiếng nói êm dịu: "Anh Tần, vết thương có nguy hiểm không?"
Tần Quốc Trường ngay lập tức liếc sang Vỹ Chu Đào đang ngồi ở bàn học đang lấm lét nhìn anh, chạm mắt nhau cô lập tức quay đi.
Anh không nói gì, hạ điện thoại thẳng tay ngắt máy.
Sau đó, Tần Quốc Trường lên giường, ấn công tắc tắt đèn.
Vỹ Chu Đào giật mình, nhưng không dám lên tiếng kêu ca, cúi đầu xuống chân tìm đèn học để cắm.
"Dạo này gan em lớn rồi đấy, Chu Đào."
Vỹ Chu Đào dừng động tác, "dạ" một tiếng tỏ ra không biết gì.
Tần Quốc Trường lấy tay gối đầu, nhìn trần nhà, lười biếng nhưng muốn mắng, giọng đều đều: "Em cần gì phải nhường nhịn người ta như vậy?"
"Em đâu có làm gì đâu."
"Muộn rồi! Lên giường đi."
Vỹ Chu Đào tùy tiện gấp tập vở đặt gọn gàng, ngoan ngoãn tuân lệnh đi lên giường nằm.
Tần Quốc Trường xốc chăn đắp lên người Vỹ Chu Đào, thuận thế ôm ngang lồng ngực quấn cô nhóc vào lòng.
Trước cửa rõ ràng đèn và xe vẫn còn ồn ào, gian phòng nhỏ của Vỹ Chu Đào lại an tĩnh không chút phiền toái.
"Sao anh biết Luna bày trò mà vẫn để cho cái người kia bắt anh?" Khi bắt chuyện trước, Vỹ Chu Đào luôn dành cho Tần Quốc Trường một ngữ điệu nhỏ nhẹ có chút lảnh lót dễ bảo của đứa trẻ ngoan.
"Anh sợ dao." Tần Quốc Trường ngắn gọn đáp.
Nhớ đến lúc đó Tần Quốc Trường bị tên đầu đường xó chợ giả dạng cướp khống chế, điều đầu tiên làm anh kinh hãi là cái tên đó bẩn thỉu hôi hám chứ không vì nằm giữa ranh giới sống chết. Vỹ Chu Đào bất giác tủm tỉm môi cười ngốc: "Luna trẻ con quá đi à, tự dưng đi bày trò chọc ghẹo người ta, xong rồi đi hỏi thăm có bị thương không."
"Còn em thì ngốc." Tần Quốc Trường nhẹ giọng mắng, tay trái luồn xuống gáy tóc làm gối đầu cho Vỹ Chu Đào.
Vỹ Chu Đào lúc nào cũng nhớ đến lời Kim Nhu dạy, hiểu đơn giản thành Vỹ Chu Đào đáng yêu nhất trần đời, cô ngọ nguậy nhướng người chui vào hõm cổ Tần Quốc Trường, dính chặt vào người anh như thể muốn hoà tan.
Tần Quốc Trường thuận theo nuông chiều cô nhóc, bàn tay vướng chiếc nhẫn đính viên đá lớn vô tình loé lên những tia sáng nhờ ánh đèn khiến anh chú ý đến. Ngẫm nghĩ một lúc, anh nói: "Chu Đào, từ khi chính thức yêu nhau đến giờ đã bao lâu rồi?"
"..." Đường đột như thế, Vỹ Chu Đào thật ra chẳng để tâm làm gì những việc này mặc dù nó cực kì quan trọng. Cô im lặng không phản ứng.
"Chưa đến sáu tháng, thế mà em làm anh tưởng mình yêu từ kiếp trước ấy, bao giờ cũng dính lấy anh!"
Vỹ Chu Đào ghét bỏ buông Tần Quốc Trường ra, nằm sang một bên.
Tần Quốc Trường giơ bàn tay lên trần nhà, ánh mắt muôn vàn vì sao tinh tú, khoé môi mị hoặc khẽ cong cong, cười nhạt: "Chiếc nhẫn này hợp với anh quá."
"..."
"Chu Đào, em không có nhẫn à?"
Vỹ Chu Đào: "..."
Tần Quốc Trường quay sang níu kéo Vỹ Chu Đào trở lại vào lòng, ôm cô vuốt ve dọc sống lưng: "Anh mua cho nhé, mua cả vòng cổ, hoa tai, lắc tay."
Vỹ Chu Đào không phản ứng, cũng chẳng hiểu Tần Quốc Trường nổi hứng thú gì mới. Cô lề mề nói, tựa hồ hờn dỗi: "Anh chờ khi nào thành người nhà đi rồi hẳn mua một lượt."
"Anh chẳng tinh tế xíu nào cả, nhỉ?" Tần Quốc Trường nghe thấy vậy liền cúi đầu rối rít vừa hôn vừa xin lỗi: "Để Đào nhỏ ấm ức nhiều quá."
Vỹ Chu Đào không lên tiếng.