Tần Quốc Trường càng nới lỏng cho Vỹ Chu Đào quậy phá bao nhiêu, cô đều không thể quậy đến đích, giữa chừng đã bất động không biết nên làm gì tiếp theo.
Bắt buộc, anh phải thay phần cô nhóc quậy tưng bừng khoan miệng nhỏ, hương dâu tươi mát chan lẫn vị ngọt ngào của thiếu nữ, sự mềm mại như muốn tan chảy, ướt át nhưng ngoan ngoãn và nhu mềm.
Trái tim Tần Quốc Trường rạo rực muốn nổ tung, hai bàn tay to ấm nóng tóm chặt ép áo sơ mi dính vào người Vỹ Chu Đào, đường cong mờ nhạt và mềm mại khiến một người đàn ông yêu thích cô cũng tùy tiện trở nên mê đắm.
Vỹ Chu Đào hô hấp cạn kiệt, vội ấn mạnh vai đẩy Tần Quốc Trường ra, điên cuồng hít thở, gương mặt dễ thương đỏ lựng, môi nhuộm màu dâu đỏ bóng bẩy dư vị thơm ngọt.
Tần Quốc Trường nhìn xuống phía dưới, thấy quả dâu rơi trên đũng quần của anh, nhướng mày ra hiệu: "Nhặt lên đi chứ."
Cô nghe lời thò tay xuống cầm lấy quả dâu, giây tiếp theo Tần Quốc Trường túm lại ép lòng bàn tay cô đặt lên vật kì lạ của nam giới, ép tay cô xoa xoa.
Vỹ Chu Đào tiếp xúc một lần, lần thứ hai có chút thích nghi, từ cổ đến đỉnh đầu nóng hệt bốc khói, miệng cô nhoẽn ra cười cười: "Anh giống người khổng lồ ghê á."
"Không phải ông xã nữa à?"
"Ông xã!"
Tần Quốc Trường hôn lên tai cô, lướt xuống quai hàm, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn không cho thêm khoảng cách thừa thãi, hôn dọc xuống xương đòn, xuống nụ hồng nhỏ nhỏ nấp đằng sau lớp áo mỏng.
Anh không cởi nốt mảnh áo duy nhất trên người cô, trực tiếp ngậm lấy nụ hồng ở bên ngoài áo.
Vỹ Chu Đào thấy lạ lẫm, vô thức rướn người, ôm lấy đầu Tần Quốc Trường, khẽ cắn môi cổ vũ: "Ông xã.."
Tần Quốc Trường thẳng tay bế cô về giường, ném lên tấm chăn bừa bộn, gấp gáp cởi áo vứt đi.
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn đè đến, Vỹ Chu Đào trong đầu một mực nghĩ rằng không được sợ, người khác từng trải qua thì cô cũng sẽ sống tốt.
Tần Quốc Trường thay vì mò mẫm từng chiếc cúc áo để cởi đồ Vỹ Chu Đào, anh trực tiếp vạch từ dưới lên, vén áo cao tận cổ.
Nhìn hai nụ hoa nhỏ màu hồng nhạt trơ ra trước mắt, Tần Quốc Trường vô thức nhếch môi cười, yêu thích ngắm nghía nó, chậm rãi dùng ngón tay khẩy nhẹ.
"Ưm.." Sự mẫn cảm đối với Vỹ Chu Đào lúc này vô cùng lớn, toàn cơ thể hình như đều rúm lại.
Đèn trong phòng lúc này vẫn còn sáng, từ phía Vỹ Chu Đào nhìn xuống là một màn trơ trọi, thân thể nhỏ bé hao gầy nhưng sắc hồng dịu ngọt mê người.
Sự kháng cự yếu ớt của cô giống như chỉ để khơi dậy thần trí ham muốn thèm khát đến mãnh liệt.
Tần Quốc Trường: "Anh thật sự làm đấy?"
Vỹ Chu Đào mím môi, nhắm mắt, gật gật.
Cử động Tần Quốc Trường mãi dừng ở đùi trong non mịn của cô gái nhỏ, chăm chăm nhìn gương mặt phiếm hồng và cảm nhận sự cứng nhắc của cô, hỏi lại: "Thật sự làm đấy?"
Cô chắc như bắp gật mạnh.
Tần Quốc Trường im lặng một thoáng, hai mắt cứ bần thần nhìn đôi tay Vỹ Chu Đào co rúm trước ngực, cổ họng thì cứ khô khan khàn đặc, thời điểm này đặc biệt rối rắm.
Anh từ từ kéo áo xuống che đi thân thể trắng muốt, ôm cô như ôm trẻ sơ sinh đặt trở lại gối, dập tay vào công tắc tắt đèn đi.
Vỹ Chu Đào ngơ ngác nhìn anh mặc lại áo thun, sau đó bình thản nằm xuống giường đắp chăn như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Vỹ Chu Đào vẫn không bỏ được thói hễ cứ có gối ôm yêu quý ở bên cạnh là sẽ gác tay gác chân lên, khẽ hỏi: "Sao anh ngập ngừng hoài vậy?"
"Thôi, em mà khóc lại khổ anh."
"Sao phải khóc?"
"Em là chúa mít ướt mà." Tay Tần Quốc Trường đặt lên mu bàn tay nhỏ nhắn, "Khóc mấy ngày mấy đêm có khi vẫn bình thường."
Vỹ Chu Đào giương đôi mắt tròn xoe, ở trong màn ảnh vàng ấm trìu mến, cô chăm chú nhìn góc cạnh anh tuấn đẹp đẽ của Tần Quốc Trường. Ngón tay nhỏ khẽ sờ lên đầu mũi cao thẳng, sờ đến vành môi mềm có chút hanh khô, đến yết hầu không ngừng chạy loạn.
Cô khẽ nói: "Quốc Trường."
Tần Quốc Trường tận lực đè nén âm thanh: "Nói chuyện gì quan trọng lắm à?"
"Ngày mai anh đưa em đi đăng kí kết hôn đi." Ngữ khí có phần ung dung, xen vào đó những ý tứ ngang ngược khó nói thành lời.
Tần Quốc Trường bình tĩnh đáp: "Ngày mai là chủ nhật, không ai đi đăng kí kết hôn vào chủ nhật cả."
Vỹ Chu Đào yên tĩnh một lúc, chưa hề có biểu hiện như là sẽ đi ngủ. Hai mắt cô vẫn dáo dác nhìn Tần Quốc Trường, đến độ anh bức bách phải lật người xoay đi hướng khác.
Thời điểm này, Vỹ Chu Đào đột nhiên mếu máo: "Anh không muốn kết hôn với em hả?"
Tần Quốc Trường sực tỉnh như ban ngày, bật người ngồi dậy, nghiêm chỉnh như đi quân đội, nói: "Chuyện này.. không phải để nói lúc đi ngủ! Phải là lúc nào đó hoàn toàn tỉnh táo."
"Em có say rượu đâu!"
"Nhưng thế này cũng không được!" Tần Quốc Trường nói: "Ban đêm yên tĩnh nên dễ buồn bực, không phải thực sự muốn."
"Anh ban đêm cũng không muốn hả?"
"..." Tần Quốc Trường nghẹn họng.
Vỹ Chu Đào giương tay đấm vào lưng anh, cắn môi mếu máo quay đi chỗ khác.
Tần Quốc Trường từ từ nằm xuống, ở sau lưng ôm lấy cô nhóc, nhẹ nhàng tiến đến gần, môi cọ lên tóc cô mấp máy chưa kịp nói gì, cô bật dậy phóng khỏi giường bỏ đi ra ngoài một mạch không thèm quay đầu.
"Bà nội, Chu Đào nói muốn kết hôn." Tần Quốc Trường nhắn tin đến Kim Nhu: "Phải làm sao?"
Kim Nhu: "Sống được một lần, muốn thì làm đi."
"Chu Đào nhút nhát lắm, bỏ đi không được, ở lại làm sao em ấy chịu nổi." Tần Quốc Trường: "Đang yên lành đột nhiên chọn đi làm cháu dâu của ông già kia, đã gầy yếu rồi, về nhà của ông chắc sống dở chết dở mất."
"Luyên tha luyên thuyên!" Kim Nhu mắng: "Từ hồi cặp kè đến giờ có ai đến làm phiền cô cậu không? Nói nhảm!"
Lúc này Tần Quốc Trường mới ngộ ra chút ít, anh vứt ngay điện thoại đi, ra ngoài tìm Vỹ Chu Đào.
Cô nằm úp mặt ở sofa trong quán, im lìm như chiếc đinh đã đóng chặt.
"Muộn lắm rồi đấy, sắp sửa 12 giờ rồi." Tần Quốc Trường tiến đến sofa, ngồi một chân dưới sàn, nhẹ nhàng lật cơ thể nhỏ bé của Vỹ Chu Đào lên, "Định ngủ ở ngoài đây à, hửm?"
Vỹ Chu Đào gồng mình cứng ngắc, cố ý tạo phản.
"Sao lại ngủ bên ngoài?" Tần Quốc Trường dịu ngọt thì thầm với cô: "Anh Tần không tốt à?"
Môi màu đỏ mọng bĩu ra mếu máo, hai hàng nước mắt rơi xuống tai, cô ôm chặt gối trong ngực.
"Anh Tần không tốt với Chu Đào thì anh Tần phải ngủ ở ngoài mới đúng, phải không? Chu Đào ngoan mà, sao Chu Đào phải nằm sofa lạnh, đúng không?"
Vỹ Chu Đào chỉ lên mặt anh: "Anh ngủ ở đây đi!"
"Được được, vậy anh bế em vào phòng, xong thì anh bị phạt phải ngủ bên ngoài này, nhé." Vừa nói, Tần Quốc Trường thu lấy gối khỏi ngực Vỹ Chu Đào, nhẹ nhàng bế cô lên như thể bế một cô công chúa đem về phòng.
Sau khi thả Vỹ Chu Đào lên giường, Tần Quốc Trường không giữ lời, mặt dày nằm xuống phủ chăn trùm hai người vào trong.
Vỹ Chu Đào cũng chẳng kêu ca, hai bàn tay bấu vào ngực anh, chống ở đó giữ khoảng cách.
"Anh đừng có nằm đây rồi ngủ luôn nha."
"Cho anh ngủ cùng đi mà."
"Lúc nãy anh nói ngủ ở ngoài mà!"
"Anh nói vậy để Chu Đào chịu đi về phòng." Tần Quốc Trường ung dung nói: "Hơn nữa lúc nãy Chu Đào tỏ tình với anh, anh chấp nhận rồi."
Vỹ Chu Đào dù rằng không thấy được gì ở trong chăn, hai mắt cô vẫn trừng ra với anh: "Anh chấp nhận khi nào?"
"Bây giờ!" Giọng anh khẽ khàn êm dịu: "Có được không?"
Vỹ Chu Đào lấy tay đập vào miệng anh: "Em tỏ tình khi nào?"
Tần Quốc Trường xuống tận đáy biển để chiều theo cô: "Vậy thì là anh, anh tỏ tình với Chu Đào, em đồng ý đi nhé."
"Không thèm!"
"Sao em phũ phàng với anh thế?" Tần Quốc Trường đưa gương mặt tiến đến gần, cọ cọ quẹt quẹt môi mũi lên gương mặt dễ thương ươn ướt nước mắt, "Đi nhé, đồng ý đi, anh xin lỗi."
"Không bao giờ đâu!"
"Không tha thứ cho anh à?"
"Ừ!" Vỹ Chu Đào gằn giọng.
"Ừ? Dám ừ à?" Tần Quốc Trường lúc này mới chính là kẻ phải trừng phạt Vỹ Chu Đào, "Dám nói với anh như thế? Vỹ Chu Đào?"
Thành thật mà nói, Vỹ Chu Đào khi nói câu đó chưa suy nghĩ đến kết cuộc, lúc nhìn thấy rồi cư nhiên quắn rắp xin tha: "Đừng mà! Đừng đánh đòn mà, đừng cầm roi mà!"
"Đánh cho em chừa!" Tần Quốc Trường đặt cán tay cầm chổi quét bụi lên mông cô, "Dám lên giọng với anh à, Chu Đào?"
Vỹ Chu Đào chôn mặt lên gối, ngọ nguậy lắc đầu, ấm ức nói: "Không dám nữa mà."
"Ai đảm bảo em không dám nữa?"
"Em không dám nữa, không dám nữa đâu."
"Ai đảm bảo!"
"Chu Đào um..." Oà lên mếu máo: "Chu Đào đảm bảo ô ô.."
"Lần đầu tiên anh tha thôi đấy nhé." Tần Quốc Trường lấy chổi ra khỏi mông Vỹ Chu Đào, "Anh còn nghe thấy em nói cái gì không đúng thì biết tay đấy."
Vỹ Chu Đào chống tay ngồi dậy, thấy tay Tần Quốc Trường duỗi tới định lau nước mắt, cô đột nhiên há miệng ngoạm lấy tay anh.
"Còn không phục?" Tần Quốc Trường hoảng sợ mấy giây, sau đó tay còn lại bóp má Vỹ Chu Đào lấy mấy chiếc răng yếu ớt ra khỏi vết cắn, nâng mặt cô lên trực diện với anh, "Anh đánh đòn thật đấy, chịu không?"
"Em mách bà đó!" Vỹ Chu Đào lên giọng uy hiếp, ngữ khí nghẹn ngào sắp khóc.
"Khiếp thế cơ đấy!" Tần Quốc Trường mềm lòng, cười bất lực: "Cần anh lấy giúp điện thoại không?"
Nhìn thấy Tần Quốc Trường nhởn nhơ còn thanh thản như vậy, Vỹ Chu Đào tức muốn chết, đỏ mắt trừng trừng nhìn anh: "Anh ngủ sofa đi!"
"Đe doạ anh à?"
"Nhà này đứng tên em mà! Anh đi về nhà anh đi!" Ngay thời khắc này, Vỹ Chu Đào hoàn toàn muốn phản.
Trái ngược suy nghĩ của Vỹ Chu Đào, anh không tức mà còn bật cười khanh khách.
Anh nói: "Cô nương, khi dựng lên em làm gì có quyền? Anh đứng tên hộ em đấy, giấy ủy quyền và thừa kế em còn chưa lăn tay vào mà dám tự xưng vậy à? Có tin anh đuổi em đi không?"
Vỹ Chu Đào ấm ức đỏ hoe mắt, môi run run tức tối không làm được gì, hai nắm tay bất giác siết chặt.
"Có muốn bỏ nhà đi không? Để anh còn giúp đặt khách sạn hay trọ gì đó?" Tần Quốc Trường tiếp tục trêu đùa cô.
Trầm mặc một lúc.
Vỹ Chu Đào tỏ vẻ không thèm so đo, nằm xuống chui vào chăn, đưa lưng ra cho anh.
Sơ mi của anh vẫn còn dính trên người cô, thế mà giận dỗi cho được.
Anh nằm bên cạnh ôm Vỹ Chu Đào từ sau lưng, chồm lên trước chống cằm lên má mềm của cô, "Thôi được rồi, anh xin lỗi. Trêu tí thôi mà, không giận dỗi đi ngủ được không?"