Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Quốc Trường từ khu đỗ xe ở con đường phía sau lưng quán ăn chạy đi một vòng rút tiền mặt, sau đó quay trở lại dắt cô sang trường học mua mấy chiếc bánh bao nhân thịt.
Trong khi đó, Tần Quốc Trường giống như chưa sẵn sàng để đi làm. Anh mặc bộ quần áo ngủ dài tận khủy tay khủy chân màu xanh nhạt, đáng lí mà nói anh chẳng có quần áo để mặc qua đêm, mà vì cô nhóc kia 'vô ý' lấy nhầm song anh tận mắt phát hiện.
Anh ngồi dưới băng ghế trước cổng trường học, gương mặt dường như còn đang ngáy ngủ, nheo mắt ngắm nhìn Vỹ Chu Đào đứng trước mặt gặm bánh bao vừa phải canh chừng giờ vào lớp.
Vỹ Chu Đào không nói nhưng trong lòng thầm mắng anh bẩn tính, chỉ vì một vài cuộc gọi nhỡ kia mà thù dai, nói không chừng anh có thể dán cặp mắt quan sát động thái của cô suốt 24 giờ đồng hồ.
"Em gấp gáp làm gì, ngồi đi." Thấy Vỹ Chu Đào thích ăn món bánh mềm mềm trên tay như vậy, Tần Quốc Trường dịch người sang một bên nhường chỗ. Cô mở túi lấy thêm chiếc bánh nữa, ngoan ngoãn đặt mông ngồi xuống bên cạnh, nhồm nhoàm tiếp tục ăn sáng.
Ánh mắt Tần Quốc Trường không thể nào rời khỏi Vỹ Chu Đào, hiếm khi ngồi cùng cô nhóc này lúc ăn cũng nhỏ nhẹ như cách đi đứng chạy nhảy của cô, gò má bầu bĩnh cử động trông mềm như cách môi mềm của cô cọ lên da mặt anh.
Vỹ Chu Đào bước vào lớp học, tay cầm theo chai nước ngọt có gas, vẫn là cảm giác ồn ào náo nhiệt khó gia nhập này.
Cô chen qua đám đông ngồi vào vị trí của mình, một quai đeo balo vừa tháo xuống đột nhiên gương mặt thơm ngát của ai đó xà tới, giọng tươi cười: "Chị có bạn trai rồi à?"
Vỹ Chu Đào ngước mắt lên, cô gái ôm hai tay đặt trên bàn tươi cười có gương mặt xinh đẹp không tì vết, mái tóc duỗi suông và nụ cười trong trẻo. Cô ngơ ngác mở to mắt, sau đó nhìn thấy đoạn phim ngắn phát ra từ trong điện thoại cô nàng giơ lên.
Chính là đoạn phim ghi lại hình ảnh Tần Quốc Trường cầm tay dắt Vỹ Chu Đào đến ngồi ở ghế đá, dịu dàng mở túi lấy bánh bao giúp cô. Anh như một vầng thái dương, tùy tiện mà đẹp đẽ, khi chăm chú nhìn cô sẽ vô thức mỉm cười. Còn cô hình hài nhỏ nhắn, lại ngẩn ngơ ngốc nghếch...
Vỹ Chu Đào ngập ngừng hỏi: "Sao.. sao em quay lén?"
Cô nàng không cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng híp mí mắt cười: "Chị, lớp học này có mỗi chị là có bạn trai tốt thôi đấy! Sống là phải nếm trải, vị kẹo sữa thì ngon đấy, nhưng chị không thử vị hoa quả hay viên thạch nào đó mới mẻ, làm sao chị khẳng định được chỉ có mỗi kẹo sữa là ngon!"
Không phải lời khuyên này, mà bằng một cách thần kì nào đó cô nàng xinh đẹp tuyệt trần kia trở thành người bạn thân thiết của Vỹ Chu Đào. Có lẽ cô ấy xinh đẹp tự tin để giao tiếp hoặc tính tình của cô ấy là mảnh ghép thiếu xót của Vỹ Chu Đào, Vỹ Chu Đào nhìn nhận cô ấy như một bông hoa hồng trắng, lôi cuốn tinh nghịch lại còn được mắt người yêu hoa.
Hơn thế nữa, đoạn phim ngắn kia như có như không trở thành tiêu đề bàn tán của cư dân mạng. Và cũng bằng một cách thần kì của sự xinh đẹp, cô nàng đem biết bao nhiêu là khách đến quán, khiến cô đứng ngồi không yên.
Vỹ Chu Đào đứng ở quầy nước bận rộn pha chế theo công thức, dù rằng đang rất tập trung nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó ngồi lặng lẽ lườm cô cháy máy.
"Thôi hay là Chu Đào nghỉ đi, ba người vẫn thừa sức mà! Cậu ấy chuẩn bị xong rồi kìa." Cô nàng nhân viên lanh lợi nhất của quán cố ý đẩy đẩy Vỹ Chu Đào ra, "Chu Đào vào nghỉ đi, để tôi vào thay ca."
Vỹ Chu Đào cũng không muốn làm nữa! Cô nhìn thấy bộ ba rạng rỡ của quán đã đi nhập hàng trở về, lập tức vứt tạp dề chạy đi ra khỏi quầy, gương mặt dễ thương gặng cười: "Anh Tần.."
Tần Quốc Trường đứng bật dậy, trừng mắt lườm cô cho đến khi quay hết về phía trong. Vỹ Chu Đào lon ton theo sau, trong lòng thấp thỏm bất an, đi rón rén như rình mò sau lưng anh.
Tần Quốc Trường đi đến góc khuất dẫn vào nhà Vỹ Chu Đào thì quay phắc mặt lại, túm lấy tay cô kéo ép vào vách tường, hai mắt rực lửa bắn ra những viên đạn nóng bỏng đối diện ánh mắt của cô.
Vỹ Chu Đào từ từ dời mắt đi, Tần Quốc Trường tức khắc tóm cằm cô ép nhìn thẳng vào mắt. Anh hung dữ hỏi: "Lần thứ mấy rồi?"
Vỹ Chu Đào mím mím môi, bất an cầm chặt vạt áo.
"Anh hỏi mấy lần như thế mấy lần rồi?" Tần Quốc Trường không lên giọng, thay vào đó hạ xuống, gương mặt lạnh băng như thể có thể giết người ngay lập tức.
Cô gục cằm, mêu mếu: "Ba lần..."
"Anh có từng nhắc nhở em chưa, Vỹ Chu Đào?"
Gật gật.
"Biết anh có nhắc rồi à? Anh nhắc em thế nào, em lặp lại đi!" Tần Quốc Trường thả tay ôm trước ngực, gương mặt nghiêm nghị đứng trực diện với cô: "Cho em một phút nhắc lại."
Vỹ Chu Đào rưng rưng nước mắt, gò má xụ xuống, mếu máo trả lời: "Anh dặn là phải đến chỗ anh ăn trưa hoặc là chụp hình bữa trưa đến cho anh xem!"
"Còn nữa!"
Cô lề mề bổ sung: "Phải ngủ trưa để buổi chiều tiếp tục đi học!"
"Anh hỏi em, cả ngày em đi học tốn sức, em không ăn uống một hai ngày, sau đó cảm thấy bình thường thì nhịn không bao giờ ăn nữa, em thấy học hết kì này thân thể có chịu đựng nổi không?"
Vỹ Chu Đào đáng thương gật đầu.
"Buổi trưa không lên mạng nhắn tin thì cũng chạy đi pha chế, em còn nhỏ thừa năng lượng anh không nói được, chiều đến thì nhăn nhó càu nhàu khó chịu với anh. Thời gian biểu em tự lập nên, không tự làm được sau đó mệt mỏi, anh nhắc nhở em buổi trưa nghỉ ngơi để cả buổi chiều thoải mái, đúng hay sai?"
Gật gật.
"Trả lời anh!" Tần Quốc Trường hơi lớn tiếng nói.
"Dạ đúng um.." Vỹ Chu Đào rơi nước mắt, tủi thân mếu máo.
Yên tĩnh một lúc.
"Em nhìn đi, mấy giờ rồi?" Giọng anh từ từ hạ xuống, gắng gượng trở lại nhỏ nhẹ với một bé gái: "Giờ này còn chưa ăn uống, chút nữa đi học đến nơi phải làm sao?"
"Em đi ăn liền mà!"
"Hôm nay anh không đến thử xem em có ăn hay không?" Vừa nói Tần Quốc Trường vừa nắm tay Vỹ Chu Đào sang phòng bếp, tay còn lại duỗi hờ ra vuốt ve gương mặt lem nhem nước mắt, giọng nói thấp trầm còn nóng giận phá lệ dịu dàng: "Đi vào đây anh úp mì cho em."
Trong khi nước còn chưa sôi, Vỹ Chu Đào ngồi trên đùi Tần Quốc Trường để anh nắn bóp từ đầu đến chân.
Ban đầu cực kì thoải mái, dần dà Tần Quốc Trường mở miệng chỉ nhắc về chuyện của cô: "Đi ra ngoài chưa đến một tháng là đã sụt cân, học hành cả ngày, chẳng ăn uống gì. Hết một tháng em còn lại cái hạt đào luôn đấy."
"Tại anh thấy vậy thôi, tối nào anh cũng bắt em ăn mà!"
"Một ngày ăn ít nhất ba cử, cử đầu tiên em ăn còn chẳng đàng hoàng, cử trưa thì bỏ, tận tối anh mới làm xong việc tới đây bón em ăn từng thìa, em ăn uống như vậy sớm muộn gì cũng chết ngang thôi, Vỹ Chu Đào!"
"Anh cứ gọi cả họ tên của em!"
Tần Quốc Trường nhấc Vỹ Chu Đào thả xuống sàn, đứng lên đi tới bếp thả vắt mì vào nồi. Ngữ khí anh như là trách mắng như là quan tâm: "Anh gọi như thế em còn chẳng biết sợ là gì, cánh mọc đủ lông cả rồi."
Vỹ Chu Đào hơi trề môi định phản, Tần Quốc Trường vừa hay quay qua nhìn thấy cô có thái độ như vậy, tựa như anh tức quá mà bật cười: "Được lắm, Vỹ Chu Đào! Gan em lớn rồi đúng không? Bĩu môi tạo phản à, hả?"
Vỹ Chu Đào bịt miệng, kịch liệt lắc đầu: "Em lỡ miệng, lỡ thôi à."
Tần Quốc Trường lườm cô, nhấc nồi mì đặt sang bàn ăn, giở giọng đe doạ: "Cẩn thận anh lấy kim may chúng lại đấy."
Vỹ Chu Đào cười "hì hì".
Sau khi có bát mì sợi to thơm lừng đặt trước mặt, Vỹ Chu Đào cầm đũa ở trước mặt Tần Quốc Trường ngoan ngoãn ăn, bị ép ăn hết cả nồi mới được về phòng chuẩn bị đi học, cô vừa thổi vừa cố gắng nuốt vội.
Thình lình, chẳng biết từ đâu một cô nàng xinh đẹp phóng vào, đùa nghịch hù cho Vỹ Chu Đào giật mình: "Chu Đào!"
Vỹ Chu Đào đúng là giật nảy cả lên, hai mắt mở to kinh ngạc.
Cô nàng kia khoái chí cười khúc khích, tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện Vỹ Chu Đào, bộp chộp chống tay nhìn vào nồi mỳ trống rỗng không tí thịt. Nói: "Sao chị ăn mỳ vậy? Quán làm ăn tốt như vậy không mua được tôm thả vào sao?"
Vỹ Chu Đào liếc nhìn sang Tần Quốc Trường đang đứng ở bồn rửa chén, mắt anh liếc nhìn cô nàng với vẻ cực không ưa thích.
"Bạn trai chị đấy à? Lần trước nhìn thấy trông khác quá nhỉ, lần trước còn ngáy ngủ cơ mà!" Không rõ bản thân có nhìn nhầm hay không, khi cô nàng nói ra Vỹ Chu Đào đồng thời nhìn thấy ánh mắt lấp lánh trụ ngụ một linh hồn đói khát.
Vỹ Chu Đào ăn đũa mỳ, liếc nhìn sang Tần Quốc Trường đang mạnh tay úp bát sạch trở lại kệ, cố ý phát ra mấy âm thanh cọc cằn.
"Bạn trai chị hình như không thích em cho lắm!" Cô nàng thỏ thẻ nói nhỏ, vô ý làm sao lại để Tần Quốc Trường nghe thấy. Anh dằn mạnh bát sứ vào kệ, giọng lạnh tanh: "Cô không biết phép lịch sự khi ra vào nhà người khác?"
Cô nàng giật mình đứng bật dậy, lật đật đi ra khỏi phòng.
"Luna!" Vỹ Chu Đào ngơ ngác tưởng rằng Tần Quốc Trường làm cô nhóc kia giận dỗi bỏ đi, không ngờ cô nàng đó 3 giây sau quay lại, ôm tay ngay ngực đi đến gần anh, lễ phép cúi thấp đầu: "Chào chú! Cháu là bạn cùng lớp của Chu Đào, cháu sang rủ chị ấy cùng vào lớp.. ạ!"
Vỹ Chu Đào: "..."
Tần Quốc Trường vẻ mặt không có gì như thể đang muốn đùa giỡn, cũng không trả lời.
Cô nàng cong đuôi mắt cười tươi tỉnh đến chỗ Vỹ Chu Đào tiếp tục ngồi xuống, hồn nhiên khoe chiến tích: "Chị thấy em đủ lịch sự chưa?"
Vỹ Chu Đào cười gượng gạo: "Luna, phép lịch sự khi đến nhà người khác trước là gọi điện xin phép hoặc viết thư báo trước."
"Thì.. coi như em là khách quen đi!" Cô nàng vẫn cười tích cực: "Em là khách quen của chị mà."
Tần Quốc Trường đi ra khỏi phòng bếp.
Luna mà Vỹ Chu Đào đang trò chuyện dõi mắt theo Tần Quốc Trường hầm hầm bỏ đi, tỏ vẻ chê bai: "Nhìn bạn trai chị kìa, khó tính như vậy bảo sao chị cứ thấy mệt mỏi."
"Không có khó tính đâu!" Vỹ Chu Đào vô thức bênh vực: "Tại vì anh ấy làm theo quy tắc ấy! Khi thân thiết rồi anh ấy chuyên gia trêu người đó!"
"Thế à?" Luna nhướng mày, đoạn môi mỏng khẽ cắn vào nhau lộ vẻ hứng thú.