• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thác nước đẹp lung linh, róc rách đổ làm thành một đầu nguồn tươi mát.

Tần Quốc Trường đi theo sau Vỹ Chu Đào, nhắc nhở: "Cởi đồ đi,"

Anh tháo cúc áo, ánh mắt hạ lên chân nhỏ của cô ngoe nguậy nghịch nước, "Đừng để ướt quần áo, không có mặc trở về đâu đấy."

"Nhưng mà nước lạnh lắm á." Vỹ Chu Đào ngoái gương mặt trong trẻo vui tươi nhìn anh từ từ tháo từng chiếc cúc áo, hai mắt tròn phát sáng chăm chú nhìn.

Cô không nhận ra sớm hơn, đáng lí trước kia còn phải hầu hạ anh thì nên tranh thủ nhìn nhiều một chút, lúc đó cô chẳng có ý gì với anh, có khi còn xem anh kém xa Cao Khiêm.

Tần Quốc Trường nhướng mày bắt gian: "Nhìn cái gì?" Sau đó xoay lưng đi, "Đừng hòng!"

Làm như lần đầu thấy anh cởi trần ấy! Vỹ Chu Đào bĩu môi, chạy tới sau lưng anh một cách rón rén, nhân lúc anh đang mở thắt lưng liền nắm quần anh kéo xuống.

Dù có ý định cởi hết trên người đi chăng nữa, đột nhiên bị kích động bất ngờ, Tần Quốc Trường theo bản năng đưa tay giữ lấy nhưng không kịp, sau đó còn bị cô nhóc đánh vào mông.

Anh mở to mắt nhìn cô: "Con bé này!"

Vỹ Chu Đào cười không thấy mắt, môi màu hồng tươi tắn nhoẽn rộng đến mang tai, "Cơ mông mềm quá ha."

Tần Quốc Trường lập tức bước chân ra khỏi quần tây, đồng thời bỏ áo sơ mi ra tùy tiện đặt lên phía trên quần, thân thể cao lớn mặc chiếc quần ngắn đi bơi tiến tới tóm lấy Vỹ Chu Đào.

Cô vẫn còn đang chìm trong cuộc vui, khoái chí bụm miệng cười đến đỏ mặt.

Anh ôm dưới cánh tay cô đem tới chỗ bản thân cởi quần áo vừa nãy, chiếc áo thun nhỏ ôm gần sát thân thể bị anh lột ra, "Cười mãi đi."

Vỹ Chu Đào giơ hai tay lên cao để anh cởi áo giúp, bộ quần áo bên trong màu đen ôm sát lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, đôi vai nhỏ xương quai xanh gợi cảm, trắng trẻo tựa phát sáng.

Tần Quốc Trường cúi người mở khoá kéo quần trước bụng Vỹ Chu Đào, hoàn toàn đem bộ quần áo thoải mái của cô đặt lên quần áo của anh.

Cô cúi đầu nhìn nhìn bản thân chỉ có một mẫu gầy gò, đến cả ngực sau khi không có áo lót cũng phẳng một đường.

Bàn tay Tần Quốc Trường lướt trên sống lưng trơn nhẵn lộ thiên không chút tì vết, yêu thích cúi đầu hôn lên gáy tóc cô, "Đáng yêu quá."

Vỹ Chu Đào mặc một bộ quần áo không biết mua từ khi nào, ngắn sát đùi, liền thân đến ngực, hai dây áo trông mỏng manh yếu ớt, mảng lưng trắng trẻo lộ ra cùng đôi chân nhỏ xinh đẹp.

Cô lon ton chạy đi tới mép thác nước, ngồi bẹp mông xuống đất thò chân xuống.

Tần Quốc Trường lấy mấy sợi chun buộc đã chuẩn bị sẵn đi tới ngồi sau lưng Vỹ Chu Đào vung vén mái tóc mềm mại của cô ra sau, "Thắt tóc lại, chút nữa rối hết cả lên."

Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn rụt rụt cổ, lần đầu được anh buộc tóc cho có chút khẩn trương: "Được không đó! Anh có cầm tóc con gái bao giờ mà biết thắt."

"Cũng chỉ là chia ra ba phần nối qua nối lại hay sao?" Tần Quốc Trường đánh giá thấp việc không cần dùng não này.

Kết quả, anh thắt bằng cách nào đó khiến nó trở thành một mối rối, bất động ở chỗ tay anh.

Ban đầu Tần Quốc Trường bộ dạng hết sức kiên nhẫn, nhẹ nhàng nâng niu tóc cô như bảo bối, dần dần không làm được, anh bắt đầu chau mày: "Rốt cuộc làm thế nào vậy?"

Vỹ Chu Đào kéo tóc về hai bên vai, ngoắc đầu nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ, tự tay vuốt tóc mình lại, sau đó nhặt sợi thun trong tay anh búi lên đỉnh đầu một chùm củ tỏi đơn giản lại đặc biệt làm nổi bật phần gáy tóc dọc xuống lưng.

Anh nhếch miệng cười hài lòng, "Chơi đi."

Cô hĩnh mông đặt chân xuống nước, cười "hề hề", "Anh xuống trước đi."

"Nước tới đầu gối thôi, sợ cái gì?" Tần Quốc Trường nhấc bổng cô thả xuống nước.

Vỹ Chu Đào đu chặt, hai chân co quắp lơ lửng, tay ôm cứng cổ Tần Quốc Trường, mặt căng tròn: "Anh nhớ giữ em lại, nước chảy siết lắm!"

"Dám đập vỡ kính xe người ta nhưng sợ nước suối cuốn à?" Tần Quốc Trường giở giọng lưu mạnh trêu chọc, hành động nhẹ nhàng thả Vỹ Chu Đào đứng xuống dưới lớp đất đá dưới nước, hai tay giữ cô đứng yên.

Nhận thấy dòng nước yếu ớt dưới chân không thể kéo mình đi đâu, Vỹ Chu Đào an tâm ngước mặt lên, nhìn Tần Quốc Trường cười khoái chí: "Mát quá!"

"Em gây chuyện không sợ vào lớp bị con bé kia bắt nạt à?" Tần Quốc Trường bước xuống nước, ôm thắt lưng Vỹ Chu Đào một tay mang cô đi đến gần thác.

"Không sợ." Vỹ Chu Đào nghe anh hỏi.

Đương nhiên đã có dự tính trước, ngay từ đầu Luna đã ở trước mặt người lạ tự nhận là bạn thân của cô, trong khi cô chỉ có hai người bạn 'tri kỉ' là Kim Nhu và quản gia Trịnh.

Vỹ Chu Đào không còn nhỏ, không thể không phân biệt được Luna nghĩ ngợi thứ gì trong đầu. Huống hồ những cô nàng chỉ chú ý vẻ bề ngoài thường rất ngu ngốc, đôi mắt cô ấy mỗi khi nhắc đến Tần Quốc Trường vạn phần đều sáng rực rỡ.

Cô không nói với Tần Quốc Trường bởi vì bản thân cảm thấy thua kém, Luna giàu có, xinh xắn, lại còn trẻ hơn cô hai tuổi. Nếu cô ấy thành công khiến Tần Quốc Trường yêu thích thì đó là bản lĩnh của cô ấy và quyết định của anh, bằng quyền nào cô dám triệt đi thú vui ở trần gian của anh?

Nhưng gần đây, cô chủ nhiệm đã có thông báo Luna nghỉ học.

Vỹ Chu Đào đương nhiên không hẹn gặp lại, bằng cách Luna đối xử với cô mà đối xử ngược lại, cũng không thể cho cô ấy thấy bản thân thấp kém nên phải chịu ấm ức.

Tần Quốc Trường ôm cô như ôm bé gái, bợ mông đem cô ở dưới thác cho nước đổ lên đầu.

Vỹ Chu Đào liên tục vuốt mặt, ngọ nguậy vùng chân đi xuống, không thích trò chơi của anh.

Cô ngồi lên tảng đá dưới chân thác, tay mon men tìm những con ốc thường bám trên đá nhưng vô ích.

Tần Quốc Trường: "Đến chơi sao lại ngồi ở đấy?"

"Có cái gì để chơi đâu?"

Anh tiến đến, lần nữa giống như sắp ôm cô lên thì ngồi bằng đầu gối nhốt hai chân cô vào giữa, nhẹ nhàng cầm hai cánh tay nhỏ yếu ớt đặt lên vai buộc cô ôm, ngửa cổ hôn cằm cô, "Muốn chơi cái gì."

Vỹ Chu Đào cảm thấy đầu lưỡi âm ấm của ai đó cọ lên cằm, tiếp đó đến răng. Bàn tay Tần Quốc Trường vuốt ve tấm lưng trần của cô, dường như còn hít hà mùi thơm của cô.

Duy nhất mảng lưng và gương mặt, toàn bộ những vị trí không được âu yếm liền bị lạnh cóng.

"Ưm.." Vỹ Chu Đào hơi ngửa cổ, những móng tay mới mọc cấu nhẹ vào vai Tần Quốc Trường, lưng uốn éo như con rắn nước, khó chịu muốn kháng cự, "Chút nữa có người mang hoa quả ra đó!"

Vừa mới dứt lời, Vỹ Chu Đào liếc mắt nhìn thấy một người phục vụ là nam bê mâm đồ ăn bước ra.

Vốn chỉ định doạ Tần Quốc Trường, ai mà ngờ miệng nhỏ của cô linh như vậy.

Ngay lập tức, Tần Quốc Trường bị đá văng đi.

Cô kéo dây áo lên vai, tỏ vẻ hung dữ lườm anh.

Chờ khi người phục vụ nam kia rời đi, Vỹ Chu Đào mới đi tới kéo tay Tần Quốc Trường đang tùy tiện ngồi duỗi chân để mặc nước lạnh róc rách tràn lên ngực.

Anh bắt chước lườm cô, không thèm nhúc nhích.

"Ngồi dậy đi! Anh giận dai quá à." Vỹ Chu Đào thừa biết Tần Quốc Trường đang trêu mình, miệng nhỏ nhoẽn nhoẽn cười cười: "Đi mà, ngồi dậy đi."

"Không thích nữa."

"Không thích cái gì mà không thích!" Vỹ Chu Đào tận lực cố gắng kéo tay anh, "Không thích mà đêm nào cũng cắn nát người em."

Tần Quốc Trường tỏ ra miễn cưỡng đứng dậy, đem Vỹ Chu Đào nhấc bổng thả ngồi lên thảm cỏ ven suối, ấn người đè cô nằm xuống.

Vỹ Chu Đào mơ màng nhìn trời cao, thầm mắng, lại nữa rồi, cô lỡ miệng mời gọi người ta rồi.

Chạng vạng, mặt trời rọi xuống những tia nắng màu đỏ cam.

Vỹ Chu Đào từ chỗ cổng vào địa điểm suối thác lon ton ra bãi đỗ, mệt mỏi ngồi xổm xuống dựa vào bảng số xe.

Tần Quốc Trường một lúc sau thì đến, từ xa ấn nút mở khoá xe trên tay, đèn và còi xe nháy lên một tiếng làm Vỹ Chu Đào giật nãy.

Cô đứng dậy, mở cửa ngồI vào ghế phụ.

Gương mặt Tần Quốc Trường còn đọng lại hơi nóng khiến làn da hơi ửng đỏ tràn trề sức sống.

Anh ngồi vào xe cầm vô lăng, nhìn cô cười cười: "Yếu ớt vậy?"

Vỹ Chu Đào bĩu môi: "Tại lạnh thôi!"

"Thế về nhà có bị làm sao không?"

Hô hấp Vỹ Chu Đào vẫn còn dồn dập khó khăn, khó chịu lườm anh: "Trong đầu anh toàn là cắn thôi hả?"

"Anh còn chưa làm gì quá đáng.." Ấm ức đạp chân ga, "Bạn trai em mà là tên khác thì đừng hòng em còn thở, yếu ớt vậy mà."

"Em bảo vì lạnh mà!" Vỹ Chu Đào cãi cùn.

"Không phản kháng?" Tần Quốc Trường, "Anh bảo vu vơ "bạn trai em là tên khác", em không chút ý kiến nào sao?"

"..." Vỹ Chu Đào cổ quái nhìn anh: "Anh nói vu vơ, em để ý làm gì?"

"Nhưng ít ra cũng phải phản kháng?"

Nhìn thấy Tần Quốc Trường cứ kiếm chuyện không đâu, cô ngoắc mặt sang hướng khác.

Tần Quốc Trường ngược lại dai mãi không thôi: "Hở? Em nói gì đi chứ! Em có bạn trai rồi vẫn nghĩ tới bạn trai khác à?"

"Làm gì có! Anh nói nhảm quá đi!"

"Thế tại sao anh nói thế em không có phản ứng gì cả?"

"..." Vỹ Chu Đào bất lực: "Em không để ý, không phải em muốn."

Tần Quốc Trường, "Phải không?"

"Vạn lần không có!"

"Anh không tin." Anh cứ một mực không tin: "Người ta bảo phụ nữ sau khi có tiền tính tình sẽ thay đổi.."

Còn chưa nói hết, Vỹ Chu Đào nổi tính cáu bẩn: "Em làm gì có tiền!" Giọng điệu không chút nể nang.

"..." Tần Quốc Trường rơi vào im lặng, ngầm chỉ vào thái độ, 'tính tình sẽ thay đổi' mà anh vừa nói.

Vỹ Chu Đào xuống nước nhường nhịn bản tính thiếu gia của Tần Quốc Trường nhiều lần, chỉ có lần này là cô cảm thấy hết sức vô lí. "Em mệt mà, không để ý anh nói chứ không phải muốn thêm."

"Không có lần sau đâu đấy!"

"Em biết rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK