Lúc kính cẩn gọi cô hai tiếng "chị dâu", rõ ràng thái độ cực kì tốt, song bị vả vào mồm, còn bị chê già.
Trợ lí ngoại quốc cười như không cười, "hề hề" ra tiếng: "Em dâu!"
Vỹ Chu Đào hài lòng kha khá. Dù rằng Tần Quốc Trường lớn nhất, cô cũng không muốn liên lụy thành già cằn cõi giống anh.
Sau khi lên phòng riêng của anh, Vỹ Chu Đào đặt cơm trên bàn, ịn mông ngồi ghế làm việc của anh.
Khi phát hiện không phải cơm do Vỹ Chu Đào tự mình nấu để tha lỗi cho anh, Tần Quốc Trường thất vọng từ từ buông hộp cơm ra.
Vốn còn đang nghĩ cô muốn giống trước kia, hằng ngày mang cơm đến sau đó ở sau lưng đấm bóp cho anh.
Tần Quốc Trường thở hắc, hai khủy tay chống lên đầu gối không bằng lòng.
Thấy vậy, Vỹ Chu Đào vác quần ngắn chạy tới chỗ Tần Quốc Trường, hệt đứa trẻ con ôm cổ anh đu lủng lẳng ở sau lưng, tóc dài rũ xuống má anh, nhẹ nhàng gãi ngứa.
Tần Quốc Trường đem cô ôm ra phía trước, "Bận lắm à?" Bàn tay thô kệch của anh vén những sợi tóc li ti ra khỏi gương mặt cô.
Vỹ Chu Đào chu chu môi đòi hôn.
Tần Quốc Trường: "Suy nghĩ lại rồi à?"
Cô rướn người ôm gáy cổ anh ghì xuống, chu môi đặt lên môi anh, mềm mại còn có chút ươn ướt quét lên mũi anh.
Tần Quốc Trường cười thoả mãn: "Toàn bôi nước miếng lên mặt anh."
Vỹ Chu Đào cười ngốc, oạch người ngã xuống sofa, nửa người dưới nằm trên chân Tần Quốc Trường, ưỡn bụng trước mặt anh, hối thúc: "Ăn cơm đi."
"Nấu cơm cho anh khó đến vậy à?" Tần Quốc Trường ngoài miệng phàn nàn, vẫn tháo nắp hộp thử qua ngụm súp nóng.
Cô nói: "Cơm bên ngoài ăn ngon hơn!"
"Em cảm thấy vậy?"
"Chẳng lẽ em nấu ngon hơn?" Vỹ Chu Đào cảm thấy có chút tự tin.
"Nhưng ít ra vẫn là cơm nhà." Sau khi nghe xong câu này, Vỹ Chu Đào thề rằng không thèm nấu cơm cho anh thêm lần nào nữa.
"Hơn nữa, khẩu vị hợp, tùy tiện cũng thấy ngon."
Vỹ Chu Đào rút lại lời thề.
Vỹ Chu Đào khi sáng ăn bánh sandwich kẹp trứng, đến nhà họ Tần ăn điểm tâm cùng Kim Nhu, lúc này nhìn Tần Quốc Trường ăn cơm đột nhiên bụng vẫn thấy đói.
Cô nuốt nước bọt, hai mắt nhìn anh khẽ chớp.
"Em ăn gì chưa mà đến đây?" Tần Quốc Trường liếc nhìn cô.
"Sao anh ăn mà cái này.." Vỹ Chu Đào chồm lên chỉ tay vào yết hầu đang di chuyển lên xuống: "Cái này nó cứ chạy đi chạy lại vậy? Anh nuốt từng hạt cơm hả?"
Điệu bộ ngây thơ của cô làm anh bật cười: "Anh nuốt từng hạt thì khi nào mới ăn xong?"
Vỹ Chu Đào càng ngơ ngác: "Thế sao lạ vậy? Di chuyển mãi như vậy có bị gì không?" Cô vô thức sờ cổ mình.
Khung cảnh này, Tần Quốc Trường ngồi trên sofa vướng thắt lưng Vỹ Chu Đào ở trên đùi, nửa thân trên của cô lười biếng ườn dưới đệm êm, cong cong uốn éo như đang tập yoga.
Tần Quốc Trường tay cầm đũa sờ vào cổ mình, nhai nhai thức ăn, lắc đầu: "Chẳng bị làm sao."
Vỹ Chu Đào tiếp tục nhìn nó.
Cho đến khi Tần Quốc Trường uống cạn chén súp, Vỹ Chu Đào chịu không nổi nữa, bật dậy ngồi nghiêm chỉnh giống anh, há miệng to: "Đút em ăn cùng với."
"Tranh bữa trưa với anh à?" Tần Quốc Trường luôn miệng vô thức trêu chọc cô như vậy, thân thể vẫn thật thà dùng thìa xúc cơm bón vào miệng nhỏ của cô, "Đói lắm không? Đặt pizza thêm cho em nhé?"
Lắc lắc đầu: "Ăn cơm!"
"Vậy há miệng." Tần Quốc Trường truyền đến miệng cô, "Ông xã đút cho ăn."
Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn mở to miệng ngoạm phần cơm của Tần Quốc Trường, chưa đến thìa thứ hai lại bị anh xỉa xói: "Mua cho anh rồi mà còn tranh giành. Đấy ăn cho béo múp lên đi."
"Có béo đâu!" Vỹ Chu Đào sờ sờ bụng, tự tin khẳng định: "Không bao giờ béo!"
Thìa cơm truyền đến ______ aaa, Vỹ Chu Đào như thể muốn cắn nát thìa, hai má nhồm nhoàm căng tròn như một chú chuột hamster đang giấu thức ăn.
Tần Quốc Trường giở tính lưu manh ấn ngón tay chỏ lên ngực cô: "Chỗ này cũng không béo!"
Cô gái nhỏ bĩu môi: "Béo hơn của anh!"
"Phải không?" Tần Quốc Trường gian manh cười nhếch mép, ánh mắt toàn ý khiêu khích.
"Aaa, tại anh to con mà!" Vỹ Chu Đào cáu bẩn, thẳng thừng từ mặt anh ngồi cách xa tận đầu sofa, "Sau này em gắn vào là to hơn của anh thôi."
"Gắn cái gì?"
"Thì.. phẫu thuật gắn vô!" Vỹ Chu Đào vẽ bầu ngực to một cách khổng lồ, hai mắt trợn tròn: "Lúc đó anh đừng có sờ!"
"Nhảm nhí!" Tần Quốc Trường cười bất lực, dịch mông đến gần truyền thìa cơm lên môi nhỏ, ôn nhu nhìn cô: "Ăn đi, béo lên không cần phẫu thuật gắn ngực giả."
"Anh giảm cân đi!" Vỹ Chu Đào ăn cơm, mắt tròn có phần đanh đá: "Béo muốn chết, tay anh đêm nào ôm em là em không thở nổi."
"Cơ thể ba mẹ cho anh, muốn bỏ là bỏ sao?"
"Em bảo anh giảm cân thôi mà, anh nói gì vậy?"
"Không thấy anh đẹp trai ngời ngời à? Giảm cân chỉ vì ôm em thôi sao?" Tần Quốc Trường tỏ vẻ thong dong: "Không ôm em là được chứ gì? Anh lên tầng trên dọn phòng riêng, dù gì cũng chưa cho ai thuê."
"..."
"Ăn cơm đi."
"Anh tự ăn đi!"
Vỹ Chu Đào trong lòng luôn nhắc bản thân phải cố làm sao để xứng đáng với tình yêu Tần Quốc Trường dành cho mình.
Có lần anh nói: "Anh thật sự nhờ vào gia thế, không phải vì anh tài giỏi, cho nên em cứ thoải mái sống theo ý em muốn."
Tuy anh nói là vậy, cô cũng không tin.
Từ một người sống xa hoa, du học, mở công ty, chi nhánh, xe sang, nhiều thẻ.. mọi thứ không phải từ trên trời rơi xuống.
Vỹ Chu Đào không hợp lệ để vào học những ngôi trường lớn hay trường chính quy, cô chỉ có thể học ở một ngôi trường giáo dục thường xuyên của phần lớn học sinh cá biệt.
Đặt chân vào ngôi trường đa số cá biệt, cô trở nên cá biệt đối với bọn họ.
Không ăn chơi, chăm chỉ nghe giảng, phúc khảo điểm số, giơ tay phát biểu, bằng mọi cách trước kì thi đạt được những con số tối đa.
Sau đó, mặc kệ Tần Quốc Trường ban đêm kèo này ra điều kiện ép cô đi ngủ, cô vẫn lén lút thức dậy ôn bài.
Nhiều ngày như thế, Tần Quốc Trường đương nhiên biết.
Hai mắt cô sau khi xong kì thi đã xuất hiện mấy vệt tia tía, tuy nhiên gương mặt vẫn đáng yêu như cũ, còn có chút thoải mái sau khi làm xong một bất ngờ cho Tần Quốc Trường.
Ngày lễ tổng kết, Vỹ Chu Đào nhìn 'đàn anh đàn chị' vứt áo tốt nghiệp diện những chiếc váy cũn cỡn nhận bằng cho có lệ, lại nhìn dãy ghế học sinh toàn những ánh mắt được trau chuốt hết sức kĩ lưỡng.
Cô ngồi ở hàng ghế đầu, lén lút lấy điện thoại ra xem gương mặt của mình, có chút không được hài lòng.
Cô tháo chun buộc tóc, vuốt vuốt chải gọn để mái tóc thơm ngát của cô bay lượn, hết sức ngốc nghếch chỉnh trang phương diện bên ngoài.
Học sinh lên bục lớn nhận bằng khen, thấp thoáng mấy lời lọt vào tai cô: "Thật sự, trông bọn học giỏi nhìn đứa nào cũng đần đần!"
"Phải đấy, cặp mắt kính chắc phải dày bằng da mặt mày!"
Vỹ Chu Đào liếc mắt nhìn ra phía sau, thấy hai cậu thiếu niên luộm thuộm như vừa chơi thể thao sau đó ngồi vào vị trí lớp không thèm lau chùi mồ hôi.
"Nhìn mặt con bé kìa, ngố chưa từng thấy!" Bọn họ lại chỉ vào mặt cô mà cười khanh khách.
Vỹ Chu Đào chau chau mày nhỏ, chỉ tay ngược lại vào mặt bọn họ, nói: "Ngố còn hơn bẩn thỉu hôi hám giống mấy cậu! Đồ chưa dậy thì!"
Đột nhiên mùi hương hoa hồng đâu đó thoảng qua mũi, Vỹ Chu Đào bất giác ngoái đầu lại, đập vào mặt màu đỏ thắm xen những nụ hoa baby nhỏ xinh.
Cô "oà" lên, ôm lấy bó hoa: "Anh tới rồi hả?"
"Dám nói Đào nhỏ ngố à?" Tần Quốc Trường khụy chân kề gương mặt sát mũi nhỏ của cô, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại, dịu dàng dỗ dành: "Hửm? Bọn nhóc đó không được điểm cao nhất trường, bẩn thỉu hôi hám, còn chưa dậy thì, nhỉ?"
Gật gật, cười ngốc: "Anh tới trễ quá à."
"Đào nhỏ còn chưa lên, gấp gáp cái gì." Tần Quốc Trường đứng thẳng lưng, "Anh đi nhé, chút nữa gặp lại."
Vỹ Chu Đào nghe lời vẫy vẫy tay: "Anh chờ em đó nha!"
"Sao không chờ cho được!"
Kết quả, khi nghe gọi đến tên Vỹ Chu Đào liên tiếp ba lần, người đứng lên trao giải và chụp ảnh cùng cô đều là Tần Quốc Trường.
Anh giống như vầng trăng tĩnh lặng, trong đêm khuya đồng thời vừa là cái chăn êm mềm mại, rũ mắt nhìn liền cảm nhận được non núi nhân sinh, yêu thích mị hoặc.
Đối với Vỹ Chu Đào, anh tựa thần, khí chất cao quý, lãnh đạm và cũng dễ cười.
Khi đứng bên cạnh anh, mặc loại đồng phục nghiêm chỉnh, có cảm giác cô như một đứa trẻ ngoan ngoãn và ông bố vô cùng hãnh diện.
Bản thân cô cảm thấy cũng chẳng phải học đến chết đi sống lại mới đạt được thành quả lớn như vậy.
Nhưng nhờ có Tần Quốc Trường ở bên cạnh, cô mới từ suy nghĩ ảo tưởng bản thân vô cùng giỏi trở nên một suy nghĩ rằng mình chọn tập thể không thích hợp.
Cuối năm, Vỹ Chu Đào không chọn đi dã ngoại cùng lớp, thay vào đó cô chọn ở bên Tần Quốc Trường.
Nhà họ Tần hiếm khi có một chuyến đi đầy đủ, lần này cũng vậy, thiếu mất Kim Nhu và Cao Khiêm.
Cũng không hẳn Kim Nhu thường xuyên vắng mặt, trừ những chuyến đi lên phía bắc trượt gió tuyết vào mùa hè thì đa phần đều góp mặt đông đủ.
Nhưng như vậy, thiếu tri kỉ làm Vỹ Chu Đào cảm thấy không được thoải mái.
Ông nội Tần đi cùng ba Tần, trông hai người một chống gậy một nhu từ không khác gì đôi bạn già.
Vỹ Chu Đào còn đang liếm kem trên tay Tần Quốc Trường, hai người ngồi trên gốc cây thông được cắt xén gọn gàng, mặc áo lông cừu khiến cơ thể tròn ủn ỉn.
Góc nhỏ của Tần Quốc Trường và Vỹ Chu Đào giống như cách biệt với thế giới, bị bỏ lại chì vì ngồi trên tuyết ăn kem lạnh.
Môi Vũ Chu Đào đến đỏ mọng, da mặt có chút khô khan căng cứng, hai tay nhỏ giấu trong bụng, miệng nhỏ chăm chỉ liếm kem.
"Cậu chủ, phòng dọn dẹp xong rồi." Quản gia Trịnh từ xa tiến đến, cung kính nói: "Nên vào giữ ấm nghỉ ngơi dùng bữa hẳn ra bên ngoài."
Vỹ Chu Đào ngẩng mặt lên, gương mặt tròn của cô lộ ra chung quanh là lông dày mềm mại giữ ấm, miệng tươi cười: "Ông quản gia!"
Quản gia Trịnh không có gì như bất ngờ: "Cô chủ, đừng có ăn đồ lạnh!"
Vỹ Chu Đào đứng bật dậy, móc trong túi áo ra một nắm kẹo bọc trong giấy bạc, chìa ra trước mặt ông cụ: "Con cho ông nè."
Gương mặt dễ thương của cô tươi cười khúc khích, nhét nhét kẹo vào túi áo ông quản gia, "Ông cho con lại mì nha?" Giống như một cuộc hoán đổi.
Quản gia Trịnh tùy tiện thoả hiệp, lời lẽ vô cùng khách khí: "Vậy cô chủ vào phòng chờ, tôi mang mì đến cho cô."