"Ah.." Vỹ Chu Đào kêu lên một tiếng, tự bản thân cô nghe được âm thanh răng rắc giãn xương khớp, đau đến nhức nhói, nước mắt sinh lý tự ý ngấn đầy khoé mắt, gương mặt cô nháy mắt đáng thương vừa ấm ức.
Vỹ Chu Đào nhích chân đứng nép ra sau Tần Quốc Trường, tủi thân khóc thút thít nhỏ nhẹ như thể không muốn ai biết. Tần Quốc Trường cau mày nhìn cô, cổ họng khô khốc không biết làm thế nào mở lời, trái tim thổn thức mảnh đau tỉ tê hệt kim châm chi chít vào, quái lạ một điều là anh cảm thấy xót xa khi nhìn thấy cảnh cô nhóc giấu mặt đi để ôm đau thương một mình.
"Tôi không cố ý lớn tiếng.." Tần Quốc Trường vừa nâng tay lên có ý định lau nước mắt cho Vỹ Chu Đào, người hầu có thái độ xất xược vừa nãy học từ đâu cách mềm mỏng lấy lòng đột nhiên xà tới níu bàn tay anh, tỏ vẻ đáng thương pha chút nũng nịu: "Cậu Tần."
"..." Tần Quốc Trường không thân thuộc rút tay ra, chuyển ánh mắt sang Vỹ Chu Đào, nghiêm giọng: "Một ngày em khóc bao nhiêu lần mới đủ đây? Có phải trẻ con không?"
"Ô ô.." Vỹ Chu Đào ấm ức càng bi đau, lon ton đi sang quản gia Trịnh đang ôm đau đớn mà không oán thán. Cô thấy vậy cũng không khóc lớn nữa, "hức hức" nhỏ nhẹ vài tiếng rồi mất tích âm hẳn, nghèn nghẹn hỏi: "Ông ơi, ông có đau không?"
Quản gia Trịnh tuy bình tĩnh nhưng không trả lời.
"Con đưa ông đi bệnh viện nha, có chị y tá tốt bụng lắm, con nhờ chị đó chăm sóc ông." Vỹ Chu Đào lôi lôi kéo kéo quản gia Trịnh, nhưng sức cô đang khoẻ cũng không bằng ông chú đứng tuổi, lôi mãi cũng không đi, cô mếu máo: "Ông đau mà um.."
Tần Quốc Trường: "Để đó tôi xử lí, em về phòng đi."
"..." Vỹ Chu Đào không kéo nữa, gục mặt nhìn dưới mũi chân, một tiếng đáp lời cũng không đáp.
Tần Quốc Trường giữ thái độ của bề trên, thúc giục: "Nhanh lên!"
Vỹ Chu Đào cứng đầu đứng im như pho tượng.
Quản gia Trịnh lay lay nhẹ tay cô, chỉ chỉ vào miệng ra ý 'mồm đầy máu', xong lại đẩy nhẹ cô, phất tay ra hiệu bảo cô đi.
Vỹ Chu Đào mím chặt môi, khoé mắt đỏ lại nóng lên, lồng ngực phập phồng phập phồng, ai oán, tức tưởi xoay người đi.
Tần Quốc Trường: "..."
Quản gia Trịnh: "..."
Mấy cô hầu đứng đó đá mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên tia khinh chán.
Vỹ Chu Đào về đến phòng, phát hiện đồ đạc bỗng dưng biến mất sạch, ngay cả bức ảnh của cô được ông ngoại chụp khi 3 tuổi đặt trên tủ quần áo cũng bay mất. Cô hoang mang ôm đầu, sợ rằng bản thân nhầm phòng, vội vàng quay đầu ra ngoài xem lại.
Vỹ Chu Đào đi một lượt hết 3 dãy hành lang, trừ mỗi tầng chệch là phòng dành cho khách thì căn phòng thứ 2 của mỗi dãy đều trống.
Đồng nghĩa với việc quản gia Trịnh đến đây cùng các người làm khác đã dọn đồ cô sang nơi khác.
Cô chạy xuống dưới phòng khách, nhìn thấy chỉ còn lại Tần Quốc Trường và số cô nữ hầu đứng nghe giáo huấn.
Tần Quốc Trường nghe động tĩnh hướng mắt nhìn sang, "Chuyện gì?"
Dù rằng vẫn giận anh, cô bày ra vẻ mặt không cam lòng, nói: "Đồ của con."
"Đồ của em làm sao?"
"Đồ của con mất tiêu hết rồi."
Tần Quốc Trường chau mày đưa đôi mắt thấu lạnh nhìn về phía đám người mới: "Lại chuyện gì?"
"Chuyện này.. đây là ý của bà chủ." Một trong số đó giải thích: "Bà chủ nói là cần Vỹ Chu Đào, không có ai đấm bóp cho bà chủ nên bà chịu không nổi. Chúng em chỉ giúp cô ấy dọn dẹp đồ gửi về nhà chính.."
"Các người không biết nói rằng tôi cũng cần đấm bóp sao?" Tần Quốc Trường hơi lớn tiếng: "Cũng không hỏi ý của tôi, tự ý chuyển người đến rồi chuyển người đi. Các người đến đây làm việc hay làm chủ? Muốn dọn là dọn, không biết hỏi ý chủ, hay các người bị câm?"
So với thái độ chủ tớ với mình, cô cảm thấy Tần Quốc Trường lạnh lùng nghiêm khắc hơn hẳn khi nói chuyện với đám người này. Nhìn ánh mắt gay gắt muốn làm lớn chuyện của anh, Vỹ Chu Đào không có gan để các chị gái bị trừ lương, nếu không người bị ghét chính là mình, cô nói nhỏ: "Ông chủ đừng giận, con đi về hầu bà nhưng mà khi nào ông chủ mệt, ông chủ kêu con, con tới thăm ông chủ nha."
Đoạn nghe được ý tứ ngang hàng với chủ của Chu Đào, mấy người đứng đó nhăn mặt khó coi, khinh bỉ nhìn cô: "Vừa đến không bao lâu đã muốn làm bà lớn, từ trước tới nay tôi còn nhìn mặt mà bắt hình dong, lần này thì tin rồi."
"Câm miệng." Tần Quốc Trường lạnh lùng đến cả bộ mặt cũng không thay đổi biểu cảm.
Vỹ Chu Đào tuy mờ mờ nhưng nghe ý tứ cũng hiểu chút ít, lúc ở nhà chính cô thường chỉ nói chuyện với vài cô cùng phòng, cuộc trò chuyện không nhiều, cả ngày cô đều im lặng lắng nghe người khác nói, nhờ vậy mà ít ai nói xấu hay gieo tin đồn ác ý. Lần này đến làm việc cho Tần Quốc Trường, trai đơn gái chiếc thì mấy cô gái hầu này tuổi mới lớn nhìn vào chắc chắn là ganh tị.
Người tự cho bản thân là trong sạch - Vỹ Chu Đào, cô không biết mình đã làm tội tình gì, càng không biết mình đã vô tình làm người khác chán ghét, cô nhìn Tần Quốc Trường, lí nhí hỏi: "Ông chủ cho con về hầu bà nha?"
Ánh mắt Tần Quốc Trường thoáng qua tia nộ khí, gân xanh trên trán nổi lên hung tợn, sắc mặt tối sầm, trừng mắt nhìn cô: "Muốn đi?"
Vỹ Chu Đào có chút lo sợ khi nhìn thấy sắc thái lạ lẫm của anh, mặt cô căng thành dây đàn, đôi mắt đáng thương ngập tràn vô tội không dám đáp lời.
Nửa ngày trôi qua. Động tĩnh của Tần Quốc Trường một chút cũng không có, chỉ có cô thấp thỏm gục mặt vừa lo sợ vừa oan ức. Cô có làm gì đâu chứ, ai bảo cô làm gì thì cô làm việc nấy, phận cô là phải nghe lời chủ, làm sao có chuyện ở mãi lại đây để bà Tần đuổi việc.
"Được, em muốn đi đâu thì đi, tốt nhất là đừng quay lại đây bất kì lần nào nữa!"
"Bà chủ!"
"Ôi trời đất ơi, bé Đào về rồi, mau mau, mau mau xoa lưng!" Kim Nhu nghe thấy tiếng gọi của cô bé từ nhỏ đến lớn lon ton theo sau mình, cách đây không lâu xa cách, đột nhiên hội ngộ mừng rỡ khôn siết: "Ôi con ơi, con đi rồi ở đây buồn chán muốn chết, không có ai chịu ngồi nói chuyện, mấy bà già kia thì nổ mồm nổ miệng quá bà không hợp tính."
Vỹ Chu Đào cười híp mắt.
"Còn ông già ấy.." Đột nhiên Kim Nhu nhỏ giọng lại: "Ôi trời, miệng thì nói không cần, vậy mà bảo ông quản gia đẩy người sang chỗ thằng Trường để cho con về đây. Bà nói con nghe, ông ngoại con để phước cho con nhiều lắm đấy."
"Con cũng thấy ông ngoại giỏi mà.. mà con dở ẹt!" Vỹ Chu Đào khúc khích cười, năm ngón tay thành thục bóp đôi vai của Kim Nhu. Kim Nhu cười vui vẻ ra mặt, nhại lời: "Con dở ẹt, ha ha."
Thoáng, Vỹ Chu Đào hỏi: "Sao bà chủ không gọi um.. cậu Trường về?"
"Thằng quỷ đó gọi nó về làm gì." Kim Nhu hừ lạnh: "Nó có chân thì nó đi, muốn về thì về, ba mẹ nó không cản thì thôi."
"Nhưng mà ông chủ.. cậu Trường buồn." Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn hồn nhiên, cất giọng trong trẻo: "Bà chủ không gọi cậu Trường về, cậu Trường giận lây con luôn."
"Tại sao giận lây con?"
"Tại vì mấy chị bảo "bà chủ cần Vỹ Chu Đào, bà không có ai đấm bóp nên muốn cô ấy về hầu", con thấy ông chủ giận lắm, mặt lanh lè luôn, lườm con một lúc lâu ơi là lâu, mắt không chớp luôn, mỏi mắt rồi mới cho con đi."
Kim Nhu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: "Quỷ điên hay sao vậy? Nhà nó, nó muốn về thì về, ai cấm đâu mà giận?" Thoáng, bà ngẫm nghĩ: "Hay vì nó đi xa nhà lâu quá nên ngại ta? Từ hôm về nước có vác mặt về thăm nhà bao giờ đâu?"
Vỹ Chu Đào gật đầu tán thành: "Ông chủ nhìn mặt lúc nào cũng khó gần hết, mỗi lần ông chủ không cười là con không dám nói chuyện luôn, chắc tại ông chủ nhớ nhà á."
Kim Nhu trầm mặc giây lát.
Vỹ Chu Đào vẫn tiếp tục, chăm chỉ công việc của mình.
Chợt, Kim Nhu nắm tay cô kéo ngồi xuống bên cạnh, thì thầm to nhỏ: "Con chắc là nó nhớ nhà không?"
"..." Vỹ Chu Đào không chắc chắn, hơi gật gù.
"Vậy được rồi." Kim Nhu lại hỏi: "Mà con biết thằng đó thích ăn gì không?"
"Um.." Vỹ Chu Đào chọc tay vào má nghĩ ngợi, lẩm nhẩm: "Hôm trước bà Thẩm (mẹ Tần Quốc Trường) có dặn con là nấu nửa tây nửa ta cho cậu Trường, con nấu y như vậy cậu Trường ăn hết. Từ từ đổi thành món thuần ta hết cậu Trường cũng ăn hết luôn, có hôm còn bảo con làm thêm đồ tráng miệng, nhưng mà bà Thẩm nói là không được đem đồ vặt ra cho cậu Trường nên con nói là không biết làm."
"Mẹ nó dặn cái gì nhảm nhí vậy!" Kim Nhu nói: "Nó muốn ăn gì thì nó ăn, như không cấm thằng nhỏ ăn đồ ngọt.."
"Dạ tại vì bà Thẩm nói cậu Trường không thích ăn ngọt, mà bà Thẩm biết con thích ăn ngọt, bà sợ con làm đồ tráng miệng ngọt ngấy cậu Trường bực bội đánh đòn con."
Kim Nhu: "..."
Yên tĩnh một lúc.
"Vậy con có để ý nó đặc biệt thích món nào không?"
Vỹ Chu Đào lắc lắc đầu: "Cậu Trường ăn đều hết, cậu Trường không để đồ thừa lại."
"Mà mỗi lần nó ăn xong có than đói hay gì không mà ăn sạch hết vậy?"
"Dạ không."
Trầm ngâm, mặc niệm nửa ngày, Kim Nhu phán: "Thằng quỷ đó điên!"
Vỹ Chu Đào tủm tỉm cười, luyến thoắc chuyện trò: "Cậu Trường tốt bụng mà sao bà chủ nói cậu khó tính, khó chiều?"
"Nó tốt bụng thế nào?"
"Dạ.. ưm.. cậu Trường mới gặp con là cậu mở cửa nhường đường cho con, xong rồi mỗi khi con làm hết việc cậu cũng không bảo con đi tìm thêm việc làm, con nấu cơm mà cậu đâu dặn dò gì đâu, con hỏi thì cậu Trường bảo là "thích món gì cứ nấu món đó, không cần hỏi"".
Kim Nhu gật gật gù gù, chậm rãi phân tích lại lời Vỹ Chu Đào vừa nói, lại hỏi: "Còn cách nó thức giấc, cách nó làm việc.. ý của bà là thời gian biểu như thế nào? Có điều hoà với nhau không?"
"Dạ có." Vỹ Chu Đào gật gật: "Cậu Trường dậy lúc 6 giờ, đi lòng vòng trong nhà kiểm tra hết 10 phút rồi quay lại phòng vệ sinh cá nhân nửa tiếng xong rồi cậu xuống ăn sáng 10 phút, cậu Trường đi lòng vòng mấy lần nữa đúng 7 giờ mới lái xe đi làm. Buổi chiều cậu Trường cũng về sớm, trước 7 giờ tối là cất xe đi nghỉ luôn."
Kim Nhu nhìn cô bằng ánh mắt kì quặc, đôi lông mày nhạt màu hơi chau: "Sống ở nước ngoại thoáng đãng như vậy mà về đây vẫn nguyên tắc như vậy sao?"
"Con không biết." Vỹ Chu Đào vô tội lắc đầu.