• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên một tia ấm áp lay động trong lòng Kha Trạch Liệt, chỉ là trong chốc lát, cảm giác ngay lúc đó sau lại không hiện lên. Giống như hoa quỳnh chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, nháy mắt lại biến mất. Chỉ là cảm giác ấm áp như vậy, thật tốt. Tựa như Lâm Nhược đứng trước mặt anh,mang đến cho anh một cảm giác giống nhau.Lâm Nhược,Nhược Nhược, không biết hiện tại vợ của anh đang làm gì vậy?

Buông tay xuống giữa hồ sơ vụ án, giữa hai lông mày dịu dàng giống như bầu trời xanh thẳm bao la, đường cong cương nghị cũng biến thành nhu hòa rất nhiều. Đưa tay cầm lên điện thoại di động ấn xuống phím tắt " 1 ", trong nháy mắt bấm điện thoại. Nhịp tim Kha Trạch Liệt thình thịch tăng nhanh, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, không biết vì sao. Nhẹ nhàng bay bổng giống như dưới chân đạp phải kẹo bông gòn.

Đầu dây điện thoại bên kia rất nhanh truyền đến giọng điệu nữ nhẹ nhàng, chỉ là không phải Lâm Nhược.Rất tiếc nuối quẳng điện thoại xuống,ánh mắt xa xăm trở nên mông lung, nháy mắt trong lòng xông lên một chút mất mát, trong lòng trống không, trong lòng giống như có cái gì bị người cứng rắn lôi kéo ra ngoài,chỉ lưu lại cái xác.

Công việc bận rộn đến đâu cũng phải nhớ chăm sóc bản thân mình, đừng để đói gầy Nhược Nhược của anh, vậy anh đây sẽ không tha cho em.

Tóc gáy dài mềm mại trên khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, cả phòng làm việc ấm áp.Nụ cười không thường gặp được thế nhưng lại nhìn thấy ở lúc lão Đại không gọi được điện thoại, thật là quái dị....

Ngược lại Kha Trạch Liệt liền vùi đầu nghiên cứu hồ sơ vụ án, hi vọng có thể phá vụ án này nhanh lên một chút,sau đó có thể hưởng tuần trăng mật với Lâm Nhược.

Trăng mật, trước kia Kha Trạch Liệt vẫn cho là mình sẽ không có cơ hội như vậy, trăng mật, đó là chuyện của hai người, chưa bao giờ nghĩ tới phải có hạnh phúc như vậy.Nhưng hết thảy tất cả đều do mình quyết định sau khi xảy ra biến động.Ngày đó sau khi anh đích thân đưa Trần Trùng vào phòng giam,nghe anh ta nói lẩm bẩm liên miên:" Đưa cho tôi một cơ hội, tôi muốn đi xem mắt,bối cảnh của đối phương rất lớn,rất lớn...."

Trần Trùng lặp đi lặp lại những lời nói thầm này, mới đưa tới chú ý của Kha Trạch Liệt.Nghi ngờ quay người lại trên con ngươi của anh xuất hiện một tia nghiền ngẫm,bối cảnh rất lớn,có phải lớn hơn nhóm người điều động hay không? Nếu như Trần Trùng cũng nói người đó bối cảnh lớn,vậy nhất định là một con cá lọt lưới không thể tưởng tượng nổi đi?

Khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc,từ nhỏ anh đã quyết định làm một người cảnh sát, bắt hết tất cả người xấu trên thế giới.Cho dù có một con cá lọt lưới cũng không cho phép mình bỏ qua. Hẳn là bị ảnh hưởng bởi “ CẢNH SÁT TRƯỞNG MÈO ĐEN” hâm mộ khi còn bé đây!

Từ trong miêng Trần Trừng hỏi được mấy tin tức quan trọng liền giúp cho Trần Trừng đi xem mắt, cũng không hề nghĩ đến hành động lần này lại khiến cuộc sống sau này của anh ta xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Không ngờ nhân duyên như vậy cũng sẽ xuất hiện ở trên người mình, tình tiết máu chó như thế vậy mà lại sẽ phát sinh trên người mình. Quyết định xúc động nhất thời lại để cho anh ta gặp được người phụ nữ đã định sẵn trong mệnh của anh ta, là cô ấy, chính là cô ấy!

Không phải cô ấy không cưới.

*

“ Sao vậy?” sắc mặt Mẫn Đình khẩn trương hỏi, đôi môi mím chặt tiết lộ nội tâm của anh, lo lắng nhìn Lâm Nhược chờ đợi cô nói ra. Cho tới bây giờ trong lòng anh chưa bao giờ lo lắng khẩn trương như vậy, chỉ là sự tình của Lâm Nhược thực sự rất có sức ảnh hưởng, mỗi lần đều khiến cho anh không tự chủ được muốn quan tâm thêm một chút. Ở trong mắt của anh, Lâm Nhược vĩnh viễn vẫn là một đứa bé chưa trưởng thành.

Lâm Nhược vẽ ra một nụ cười trắng bệch, giống như một đóa hoa khô héo thảm hại, bí mật mang theo một chút nghẹn ngào, ánh mắt không ngừng chuyển động nhưng không có tiêu diểm, hai tròng mắt trống rỗng không tập trung khiến lòng Mẫn Đình đột nhiên run lên. “ Mẫn Đình, bây giờ phải làm sao, ba em ông ấy vẫn chưa kịp đưa bản thảo kia ra ngoài.”

Ánh nước ba động trong hốc mắt, ánh sáng trong suốt khiến lòng Mẫn Đình đau nhói, không chút nghĩ ngợi kéo Lâm Nhược vào trong lòng của mình, an ủi vỗ lưng Lâm Nhược, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua chất liêu quần áo truyền đến trên người Lâm Nhược, an ủi nội tâm nóng nảy uất ức của Lâm Nhược, “ Được rồi được rồi, không cần lo lắng, chuyện này giao cho anh đi.” Chưa từng nhìn thấy qua Lâm Nhược yếu ớt như vậy, tim của anh, đau quá.

Lúc này Lâm Nhược cũng không để ý phù hợp hay không phù hợp việc dè dặt giữa nam nữ, một tay ôm lấy Mẫn Đình, nước mắt không ngừng rơi xuống, giống như trẻ em chết đuối vớ được bè gỗ duy nhất có thể bảo vê tính mạng, cho dù giãy dụa thế nào đi nữa cũng không muốn vứt bỏ mạng sống này. Cái ôm này, bao lâu nay cô từng mong muốn, có khả năng trở nên tốt đẹp trong nháy mắt, rồi tỏng lúc lư đãng lại biến mất không thấy.

Không riêng gì chuyện sao chép thiết kế lần này, dường như trong nháy mắt những thư bi ai và phiền não trước kia cũng cùng phát tiết ra ngoài, nội tâm Lâm Nhược nháy mắt trở nên rất thoải mái, cô chính là người như vậy, vĩnh viễn sẽ không thù dai. Nếu như muốn cô hại người, cô chỉ biết hại mình. Dù sao mình cũng sống không bằng chết, một chút cũng không nhẫn tâm làm phiền người bên cạnh.

“ Mẫn Đình, thật ra anh không cần lo lắng cho em.” Một lúc sau, đến khi Lâm Nhược cảm giác được nước mắt của mình đã cạn khô mới yếu ớt mở miêng, tiếng nói đã khôi phục bình tĩnh. Cô không muốn bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt mọi người, cho nên luôn luôn ngụy trang mình thành dáng vẻ kiên cường, sau đó mới dám từng đứng trước mặt mọi người.

Anh cũng không phải là người nào đó của cô, không cần thiết so sánh tốt xấu của Lâm Nhược đều tiếp nhận hết.

Gió nhẹ thổi chầm chậm qua hai người, hai người nhìn nhau ôm thật chặt đứng chung một chỗ như đôi tình nhân trời đất tạo nên. Hình ảnh hài hòa sẽ luôn có âm thanh không hài hòa và người khác xuất hiện. Tại một chỗ rẽ có một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đội mũ lưỡi trai trên đầu che gương mặt của mình và cổ áo dựng đứng cũng với quần áo lại càng thêm phù hợp, vụng trộm trốn ở một bên, lén lút lộ ra một cái máy ảnh, trong nháy mắt “ Tạch tạch” đến mấy lần.

Mẫn Đình nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lâm Nhược, thân mật ghé sát bên tai Lâm Nhược khẽ nói: “ Chuyện của em, chính là chuyện lớn của anh.” Trường hợp như vậy Mẫn Đình mong đợi đã lâu, chỉ là vẫn không có cơ hội.

Liên tục mấy ngày, Lâm Nhược đều phiền não vì chuyện sao chép thiết kế, chuyện điều tra hoàn toàn giao cho Mẫn Đình còn mình thì ngồi ngẩn người trong khách sạn. Vô tri vô giác trải qua cuộc sống sâu gạo. Bởi vì ba Lâm thất trách, dẫn đến tác phẩm của Lâm Nhược cứ như vậy bị trộm đi, không có luật pháp bảo vê, tương đương với không công đưa bản thảo thiết kế cho người khác. Vẻ mặt ha ha cười khổ ngồi trong khách sạn cả ngày cũng đã khá hơn một ít, cũng không đi ra ngoài lấy một lần.

“ Đại tiểu thư của tôi, em tính toán ở luôn tại đây hả? Đừng quên, em đăng ký bằng thẻ căn cưới của anh, lại dùng thẻ của anh thanh toán tiền phòng. Em nghĩ muốn lấy thân báo đáp, cũng phải đổi phương pháp chứ, như vậy anh sẽ xấu hổ đấy.” Mẫn Đình tựa vào trên viền cửa nhếch miệng cười rực rỡ, tầm mắt dịu dàng lưu luyến nhìn qua Lâm Nhược có thể làm Lâm Nhược chết chìm ở bên trong. Giống như mọt vùng biển mênh mông rộng lớn, thật sự xinh đẹp thuần khiết.

Lâm Nhược lật tài liệu trong tay, kiểu tóc có chút lộn xộn. Một chút cũng không nghĩ tới da mặt Mẫn Đình dày như thế vậy mà đường đường chính chính xuất hiện ở trong phòng của mình.... “ Á!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK