Lâm Nhược nhịn cười đến sắp rút gân da mặt, khóe miệng không nhịn được khẽ động một cái, tươi cười rạng rỡ nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Đồng Quân, rất lễ độ.
"Lâm tổng, vậy tôi đi trước, cô xử lý xong công việc rồi tới đó là được." Trên mặt Đồng Quân nở nụ cười dối trá, tầm mắt không ngừng du đãng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược, làm cho Lâm Nhược cảm thấy một trận buồn nôn.
Lâm Nhược đứng ở một bên cười châm biếm, ngạo nghễ đứng thẳng nhưng cả người lại tản ra một luồng khí đè nén rất mạnh, khiến cho khí thế người bên cạnh bị áp chế xuống, "Được, Đồng tổng đi thong thả." Hết sức lễ phép tiễn Đồng Quân đến cửa sau xe, đưa mắt nhìn Đồng Quân rời đi, sau đó xoay người, khuôn mặt trở nên lạnh như sương.
Lưu loát xoay người, vạt áo tung bay ở trong không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt, chiếc áo khoác dài màu xanh lục trông thật đẹp mắt. Dáng người nổi bật hấp dẫn cái nhìn của khách hàng trong đại sảnh, Lâm Nhược nhíu mày, cúi đầu nhanh chóng đi vào trong thang máy.
Sau lưng, Ngụy Khải nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lâm Nhược, đi tới bên cạnh cô, thấp giọng mở miệng: "Nếu không thích, tại sao còn cùng hắn ta ăn cơm?" Vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, Ngụy Khải không hiểu nhìn Lâm Nhược, trong mắt để lộ vẻ mê man giống như chú mèo con bị lạc đường, khiến cho Lâm Nhược cảm thấy hơi buồn cười.
Lâm Nhược cong môi cười một tiếng, nhất thời tản mát ra dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, làm cho Ngụy Khải không khỏi có chút hít thở không thông, sướng như được bay lên mây. Làn da trắng nõn, lông mi hơi rung động giống như hồ điệp vỗ cánh. "Làm nghề này, nhất định phải đi."
Đây là kinh nghiệm Lâm Nhược tích lũy được sau bao năm lăn lộn trong nghề, ai cũng từ ngây thơ biến thành dối trá.
Nói xong, thang máy trước mặt Lâm Nhược cũng vừa lúc mở ra, Lâm Nhược cất bước đi vào trong thang máy VIP, lạnh nhạt liếc Ngụy Khải một cái, trong ánh mắt hiện lên tia phức tạp.
Ngụy Khải hơi cúi đầu, trên người Lâm Nhược cất giấu rất nhiều bí mật mà anh ta chưa biết. Người phụ nữ này, tại sao trên người lại giống như một chiếc bánh chưng vậy, mang theo tầng tầng bí mật, che giấu nội tâm mình ở sâu bên trong, thỉnh thoảng lộ ra chút dịu dàng khiến cho người ta phải sợ hãi.
Lâm Nhược dùng cơm với khách hàng, Ngụy Khải theo lẽ nên đi theo. Gọi điện thoại về từ chối chuyện trong nhà, sau khi xử lý xong công việc liền lấy xe của mình lái đi.
Lâm Nhược khoác chiếc áo khoác dài màu xanh quân đội đứng chờ ở cửa công ty, gương mặt xinh đẹp bị chiếc kính mát che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ loáng thoáng lộ ra một bên mặt khiến cho người đi đường phải đoán mò, mái tóc hạt dẻ cũng đủ để khiến Lâm Nhược mê hoặc đám người, chỉ là trên người cô tản ra hơi thở lạnh lẽo đè nén khiến cho người bên cạnh không dám tới gần.
Một chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước mặt Lâm Nhược, cửa sổ xe từ từ được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng làm cho Lâm Nhược không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng, bởi vì người cần gặp là tên Đồng Quân khiến người ta buồn nôn kia, nên Lâm Nhược muốn hưởng thụ thật tốt giờ khắc này.
"Đi thẳng đến khách sạn đi!" Sau khi Lâm Nhược bỏ lại một câu này liền ngồi vào ghế phía sau, trong tay vẫn còn đang loay hoay với cái điện thoại di động, cũng may Ngụy Khải không phải là người nói nhiều, dọc đường đi cũng không cảm thấy lúng túng.
Lâm Nhược nhíu mày nhìn điện thoại di động trong tay, vốn còn tưởng rằng Kha Trạch Liệt ít nhất cũng sẽ gửi tới một tin nhắn, cô mở di động ra cái gì cũng không thấy.
Cảm giác thất vọng nồng đậm leo lên tận đuôi mày cô, đột nhiên Lâm Nhược bị cảm xúc của mình dọa sợ.
Cô vẫn cho rằng mình ở bên cạnh Kha Trạch Liệt thì tương đối an tâm, bởi vì cô cần có người làm để nương tựa. Nhưng bây giờ, Lâm Nhược mãnh liệt cảm giác được phần khoảng trống trong lòng mình kia đang dần dần bị Kha Trạch Liệt lấp đầy.
Bất tri bất giác, lúc nhàn rỗi Lâm Nhược cũng sẽ nhớ đến anh, trong lòng rất muốn biết, lúc này anh đang làm gì. Anh bây giờ, có nghĩ đến cô giống như cô đang nhớ đến anh không.
Lâm Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa, nhàn nhạt lộ ra vẻ cô đơn, thế giới đó là cấm địa mà Ngụy Khải không thể đi vào, len lén quan sát Lâm Nhược qua kính chiếu hậu, phát hiện dáng vẻ cô đơn tịch mịch của Lâm Nhược lại đẹp như vậy.
Giờ khắc này, cậu ta không muốn quấy rầy Lâm Nhược, muốn bảo vệ thật tốt phần bình yên này của cô, không cho phép bất kỳ ai phá vỡ khoảng khắc này. Giống như đó là vùng trời nhỏ, mà cậu ta nguyện vì Lâm Nhược mà canh giữ.
Lâm Nhược suy tư chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Kha Trạch liệt, muốn nói buổi tối có thể cô sẽ về trễ. Bấm nút gọi đi, trên mặt Lâm Nhược bất giác khẽ mỉm cười, để cho khuôn mặt vốn lạnh như sương càng hiện ra nhiều dáng vẻ hoạt bát xinh đẹp.
Không nghe máy. Sắc mặt Lâm Nhược dần dần chìm xuống, tên đàn ông này rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì?
Lâm Nhược không tin lại nhấn nút gọi lại cho Kha Trạch Liệt, kết quả vẫn như cũ khiến cho trái tim Lâm Nhược đập thình thịch. Dự cảm xấu này giống hệt lần mẹ cô bị bệnh nặng, tựa như có một tầng mây nặng nề đè trên đỉnh đầu cô vậy, khiến cho hô hấp của cô trở nên khó khăn khác thường.
Nhịp tim không ngừng tăng nhanh, giữa hai hàng lông mày dần hiện lên một phần ưu sầu, trong lúc nhất thời cô quên mất phải che dấu đi.
Ngụy trang cho mình một khuôn mặt lạnh nhạt cùng tỉnh táo, để bản thân sẽ không bị những chuyện khác làm phân tâm, cô chỉ muốn tận lực cố gắng hết sức mình, không để cho những người thân bên cạnh mình phải vì mình mà lo lắng, lại không biết mọi người lại đau lòng vì một phần kiên cường này của cô.
Mặc dù Ngụy Khải không quay đầu lại nhìn Lâm Nhược, nhưng khóe mắt lại không ngừng quan sát cô qua kính chiếu hậu, tròng mắt trong suốt tràn đầy sự lo lắng cũng giống như Lâm Nhược vậy.
Lo lắng cho Lâm Nhược, nhưng phần lo lắng này chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng, không được phép lộ ra ngoài.