• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được, đó là những thứ thuộc về em, anh nhất định phải giúp em lấy về!”. Tầm mắt Mẫn Đình vẫn dừng lại ở trên màn hình máy vi tính, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng kiên định khiến cho trong lòng Lâm Nhược tràn đầy sắc hương. Một dòng ấm áp trong nháy mắt chảy qua tứ chi Lâm Nhược, truyền khắp mỗi một nơi trên người, làm dịu mỗi một tấc da thịt .

Khuôn mặt hồng hào và sáng bóng của Lâm Nhược càng thêm tươi cười rạng rỡ, giống như uống mỹ viện xuân thận bảo (*một loại thuốc bổ thận), trong con ngươi song nước cuộn trào, nhưng cuối cùng đó chẳng qua là chuyện tình trong nháy mắt, một giây kế tiếp, liền khôi phục lại trạng thái bình thường, không chút do dự vung một cái tát lên đầu Mẫn Đình, quả thực là ‘đại lực’ khiến cho Mẫn Đình cảm thấy muốn ngất xỉu, buổi tối hôm nay phải tới tương đối nhanh, ừ hừ, thế nào Sao hiện ra nhiều như vậy, chắc là muốn bổn thiếu gia đi …

Dùng bạo lực để che giấu nội tâm mình, Mẫn Đình, có thể hay không không yêu em? . Nếu thế em sẽ không đau lòng như vậy, hiện tại em cũng không biết em thích người nào, yêu người nào, có lẽ em ngay cả mình cũng không yêu.

Chừng mấy ngày cũng đều nhìn thấy màn hình điện thoại di động lóe ra ánh sáng màu bạc, có đủ loại người gọi điện, chỉ là không có ngoại lệ, Lâm Nhược cũng không nghe máy. Cho dù là khách hàng, cũng không có cái loại vinh hạnh này .

Lâm Nhược hít sâu một hơi, giương hai tay nhìn cảnh tượng phồn hoa bên ngoài cửa sổ, ở xung quanh khu vực bên trên phong cảnh rất mát mẻ, xung quanh không khí xử lí rất tốt, Lâm Nhược khép hờ đôi mắt, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, cảm giác cả người giống như lấy lại được năng lượng sống. Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn lộ ra một nụ cười lưu luyến, tự nhiên như vậy không cần giả bộ, xinh đẹp phải kinh thiên động địa.

Tâm tình mỗi ngày đều đang thay đổi, trái tim mỗi ngày đều đang thay đổi, tâm tình cũng thay đổi theo mỗi ngày. Người đang ngày từng ngày lớn lên, hoặc lấy thành thục, hoặc lấy vặn vẹo. Bất kể như thế nào, ngày vẫn phải trôi qua, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Cảm giác điện thoại di động rung mãnh liệt, Lâm Nhược không trốn tránh nữa, đôi mắt đẹp quay qua màn hình di động, thâm ý trong mắt nhiều hơn một phần, chẳng qua là không nói rõ được là cảm giác gì, trái tim lại có một hồi ấm áp, “Alo, mẹ.” Giọng nói trong sáng đã lâu không mở miệng, nhưng lại cảm giác được có chút khàn khàn .

Rất ít khi Lâm Nhược chủ động gọi mẹ mình, thời điểm vừa ở N ngày không gọi được điện thoại, Erica có vẻ rất kích động. Trong lúc nhất thời, phu nhân phải có tư thái gì tất cả đều ném ra sau ót, trong giọng nói có chút yếu ớt, đôi môi không ngừng run rẩy, giống như một tàu con thoi, “Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược …” . Mắt đẹp trũng xuống, một chút phong thái điềm đạm nhã nhặn nghiễm nhiên không còn nữa .

Trong đôi mắt đẹp nông nông sâu sâu thoáng qua một luồng sự hãi, cuối cùng lại bị ấm áp thay thế .

Không ngừng kêu tên Lâm Nhược, dường như gặp phải chuyện kinh khủng gì nguy hiểm cần Lâm Nhược giúp đỡ, trong lòng Lâm Nhược cũng xuất hiện một chút rối loạn. Erica cao quý trang nhã sao lại kích động như vậy, nhíu mày, không khỏi có chút lo lắng .

“Mẹ, con ở đây, mẹ làm sao vậy ?” Trong giọng nói của Lâm Nhược lộ ra một chút tình cảm lo lắng nồng đậm, thông qua tín hiệu truyền vào tai Erica, khiến tâm tình Erica thoáng bình phục một chút, cảm giác trong lòng này khó mà diễn tả bằng lời được, cảm động khiến cho Erica cảm thấy chết cũng không tiếc, nhưng mà có một chuyện, nhất định phải giải quyết.

Erica cắn cắn môi dưới, xác định bên cạnh lúc này không có ai giám sát mình, mới nhanh chóng đem những lời trong lòng mình nói ra. Đôi mắt vẫn luôn không ngừng quan sát tiếng gió xung quanh, chỉ sợ đột nhiên có người xuất hiện phía sau. Cả người hơi phát run, một dòng khí lạnh từ sống lưng bà đang từng chút một dâng lên trên. Trong giọng nói không nhịn được mang theo vài phần năn nỉ, giống như mang theo một cỗ tuyệt vọng thật sâu, van xin Nhược Nhược, “Nhược Nhược, con tới chỗ mẹ gặp mẹ một lần được không, dù chỉ là một cái liếc mắt thôi.”

Lâm Nhược cau mày, không hiểu Erica bị làm sao. Nhưng trong lòng lại càng lo lắng hơn, mặc dù cô rất hận mẹ, nhưng cô yêu mẹ hơn. Như chân với tay, lời này tuyệt đối không sai.

Cơ hồ là trong lúc nhất thời cô liền quyết định luôn, cô phải về Đức gặp Erica, chuyện công việc tạm thời đặt sang một bên, sau hãy nói. Mẹ chỉ có một, công việc vĩnh viễn cũng sẽ có cơ hội, chỉ cần nắm chắc là sẽ có.

“Được.” Dặn dò Lâm Nhược thêm mấy câu, Erica liền vội vàng cúp điện thoại, một loạt phản ứng không bình thường khiến cho Lâm Nhược không thể không nghi ngờ, lần này, nhất định là chuyện rất phức tạp!

Không được, cô phải nhanh trở về sớm một chút, vừa suy nghĩ, dưới chân đã bước đi ra ngoài. Trong lòng đang nảy sinh ra một dự cảm chẳng lành, rất nhanh đã bị Lâm Nhược áp chế lại, dự cảm như vậy, Lâm Nhược tình nguyện không cần.

Bước nhanh tới trước mặt Mẫn Đình, lấy một tay khép Laptop của Mẫn Đình lại. Đối với hắn, Lâm Nhược không một chút cố kỵ nào đùa bỡn những chuyện nhỏ nhặt . Nhận định Mẫn Đình đều nghe theo một mình thu toàn bộ, một chút cũng không cần băn khoăn lo lắng.

Hành động của Lâm Nhược ngoài ý muốn không hề đưa tới sự chú ý của Mẫn Đình, mờ mịt ngẩng đầu lên, lúc nào thì trong con ngươi hẹp dài của hắn cũng sẽ bắn ra thâm tình sâu như vậy rồi hả? Giống như mang theo tất cả ôn tình bao dung trong trời đất này, lại khiến cho Lâm Nhược sững sờ tại chỗ.

Ánh mắt sâu nặng như vậy, khiến cho cả người Lâm Nhược run lên, trong lúc bất chớt trở nên không biết vì sao, hoàn toàn không có sự ngông cuồng của lúc trước. Rụt rè sợ hãi nét mặt xuất hiện một tia thấp thỏm, không biết tâm tư Mẫn Đình thật là đang tức giận!

“Mẫn Đình, em có chút chuỵện phải quay về Đức.” Cái đầu cụp xuống không dám nhìn tới vẻ mặt của Mẫn Đình, anh đặc biệt vì chuyện riêng của mình từ Paris chạy tới nước Đức tự nói với mình, sau đó lại tận tâm tận lực trợ giúp cô như vậy, nhưng cô lại còn không đem sự tình giải quyết lại muốn trở về Pháp. Không hợp với tình nghĩa tới cực điểm, nhưng Lâm Nhược nhất định phải trở về Đức!

Mẫn Đình ung dung thản nhiên nhìn Lâm Nhược trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, một trận ‘tà khí’ tỏa ra, loại hơi thở yêu nghiệt này trong nháy mắt bao vây lấy Lâm Nhược.

Ha ha mở miệng, trên khuôn mặt là vẻ bất cần đời trước sau như một, “Hả, anh còn tưởng là chuyện gì chứ, phải đi về thì trở về đi. Nhớ anh ở chỗ này tiếp tục phấn đấu là được. Đến nơi, gọi cho anh cú điện thoại báo bình an là được.” Trong lòng em, anh vẫn có một vị trí phải không? Bất kể có phải tình yêu hay không, anh cũng hài lòng.

Từ lúc nào thì Lâm Nhược cũng sẽ báo hành trình cho anh? Trong lòng không khỏi ấm áp, một luồng bóng tối bị một tia sáng ấm áp thay thế, hết thảy đều lộ ra phong thái tốt đẹp.

Ôi chao, đơn giản như vậy?. Lâm Nhược không thể tin được ngẩng đầu lên, tròng mắt đen lóe sáng giống như ngày mặt trời không lặn, nhưng mà anh trước kia rất khó nói chuyện, nếu đổi lại là Mẫn Đình trước kia nhất định sẽ giận giữ sau đó đại náo 300 hiệp, sau đó mới miễn miễn cưỡng cưỡng thối nghiêm đáp ứng Lâm Nhược. Thật là …ôi chao!

Lâm Nhược che giấu nét mặt nhẹ nhõm trong nháy mắt, hiện tại cô nhìn Mẫn Đình làm sao lại thư thái như vậy! Mang theo khuôn mặt có chút trẻ con giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ, mặt mày uốn cong, cảm kích trong con ngươi lại làm cho Mẫn Đình có chút chói mắt. Cái gì không được, hết lần này tới lần khác là cảm kích, cảm kích có thể so sánh với tình yêu sao ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK