Lâm Nhược không ngừng cảm giác được nhiệt độ trong tay hạ xuống liên tục, giống như một cốc nước nóng trong mùa đông, bắt đầu từ nóng bỏng cuối cùng biến thành nhiệt độ chỉ có thể nói là không nóng không lạnh. Đó là loại cảm giác gì?, nhìn người thân từ từ chết đi trước mắt mình, cảm giác làm cái gì cũng không làm được. Bất lực nhìn người trước mặt từ từ mất đi nhiệt độ cơ thể, trong lúc giật mình mới hiểu được sinh mạng quả là ngắn ngủi.
Một cỗ oán hận từ từ nảy sinh, ở một khắc cuối cùng kia cô rõ ràng nhìn thấy trong miệng Erica mấp máy môi nói thầm tên của một người đàn ông, giống như muốn đem một bí mật lớn ‘kinh thiên’ nói cho Lâm Nhược biết, ngay lúc Lâm Nhược đưa tai lại gần tiếng nói mỏng manh của mẹ, thì mẹ lại đột nhiên ra đi.
Đây hết thảy đều là bí mật không thể nói rõ nguyên nhân sao? Lâm Nhược cầm tay Erica siết chặt lại, giờ phút này, màu mắt cô ngược lại còn biến thành màu đỏ tươi khát máu. Cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên vô sắc, duy chỉ có con ngươi của Lâm Nhược một màn chói mắt kia bao phủ tất cả.
Ngồi dậy, cũng không quản đi đứng tê dại nhức mỏi, ưỡn lưng đứng thẳng, đứng trước giường Erica khom người cuối chào thật sâu, lau khô nước mắt trên mặt, trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Trên mặt đã không còn phần đau đớn thương cảm sâu sắc kia, thay vào đó là sự tỉnh táo vô hạn, về sau cô cũng sẽ không vì một chút rắc rối nhỏ mà rối loạn tâm trí nữa, nguyện vọng của mẹ vẫn còn đặt trên vai cô.
Tương lai tất cả mọi thứ đều đang chờ cô, chờ cô kiên cường. Từ Đông sang Tây không có gì không phải lớn lên trưởng thành, giống như Lâm Nhược, Erica qua đời để cho cô trong nháy mắt liền từ ‘Trùng nhộng’ lột xác thành ‘Hồ điệp’ vỗ cánh mà bay đi.
(Hồ Điệp : Bươm bướm).
Đưa tay đặt lên cánh cửa đang đóng, động tác trong khoảnh khắc đó tựa như mọi thứ đều ngưng lại. Lâm Nhược rõ ràng thấy cánh tay mình đang không ngừng run rẩy, làm thế nào cũng không thể ngừng run, giống như nội tâm của cô vậy, không ngừng rỉ máu, nếu như có thể thấy, vết máu kia hoàn toàn là từ vết thương vô hình trong lòng cô phun trào ra đầy sàn, không khỏi khiến tất cả mọi người bị dọa sợ.
Nhưng trái tim kia hình như còn không biết rốt cuộc mình bị làm sao, nhếch miệng cười đến thật đau xót.
“Sao rồi, Lâm Nhược?”. Mới vừa đi ra cửa, Agha đã bắt lấy tay Lâm Nhược, gần như là điên cuồng rống giận hướng về phía Lâm Nhược đang hồn bay phách lạc giận dữ hét lên. Đau xót trong lòng làm thế nào cũng không phát tiết ra ngoài được.
Lúc ở nhà bác, khi đang cùng bác thảo luận sôi nổi về công việc sau này liên quan đến Mẫn Đình, bỗng nhiên nhận được điện thoại của cha, nói sức khỏe của mẹ rất xấu, gọi Agha nhanh chóng trở về.
Agha gần như là trở về ngay trong buổi tối hôm đó, nhìn sắc mặt mẹ đã tái đi, không khỏi ngã vào trong ngực mẹ khóc nức nở, hơi thở mong manh và âm thanh nhỏ bé của Erica làm cô khó chịu tới cực điểm, loại cảm giác gì cũng không tồn tại, đau đớn, thống khổ.
Erica dường như là dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của mình nói ra một câu lạnh lùng, khiến cho Agha sững sờ thật lâu tại chỗ, chậm chạp không có động tác kế tiếp. “Agha, để cho Lâm Nhược tới, đó là chị của con. Còn có, con hãy ra ngoài đi.”
Dùng sự ra đi cuối cùng của bà, bảo vệ những người thân bên mình, là điều duy nhất Erica có thể làm lúc này.
Lâm Nhược? Agha tìm tòi một phen trong đầu mình, đối với cái tên này không có lưu lại một chút gì trong trí nhớ. Mờ mịt nhìn mẹ mình, hoàn toàn không biết mẹ đang nói cái gì.
Erica thấy thế, không còn chút sức lực nào liếc Agha một cái, âm thanh thở ra càng ngày càng yếu, nhưng vẫn luôn kiên trì, chính là vì chờ Lâm Nhược đến. Hiện tại, chỉ có nó mới đảm nhiệm nổi cái trách nhiệm nặng nề này. Thật sự hối hận, hối hận ngay từ đầu không nên tàn nhẫn vứt bỏ Lâm Nhược như vậy. “Quản gia sẽ nói cho con biết tất cả.”
Sinh ly tử biệt, là chuyện tàn nhẫn nhất trong cuộc đời này, nhưng Thượng Đế có thể đem bi kịch này khuếch trương không ngừng. Ở trước mặt Lâm Nhược, trước mặt Agha, trước mặt mọi người, cũng có thể giao người phá hủy tất cả những chuyện tốt đẹp. Ở thời điểm đó ngươi còn may mắn vì hạnh phúc của mình, một giây kế tiếp bi kịch ngay trước mắt ngươi phá hủy hoàn toàn.
“Thật xin lỗi.” Lâm Nhược trong tay xách theo túi, trên khuôn mặt còn có một bên chưa kịp lau đi nước mắt, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng long lanh trong suốt. Agha thế mới biết, thì ra là người chị thoạt nhìn lạnh lùng và kiên quyết này, thì ra là trong lòng bà vẫn còn băn khoăn.
Mẹ, là nỗi đau của người sao? Một năm kia, nếu như người bị vứt bỏ là con, con muốn con cả đời này cũng không tha thứ cho mẹ.
Agha tiến lên từng bước, thân thể không ngừng run rẩy ôm Lâm Nhược vào trong ngực của mình, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm Lâm Nhược, người chị gái này thoạt nhìn kiên cường thực ra lại vô cùng yếu ớt, mặc dù từ nhỏ đã không cùng sống chung một chỗ, nhưng là huyết nhục tình thân thì vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Mặc dù cô đối với tin tức Lâm Nhược là chị mình thì rất hoảng hốt, chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào. Nhưng giờ phút này thấy Lâm Nhược tổn hao tinh thần, trong lúc nhất thời Agha giống như cái gì cũng đều hiểu. Người thân cuối cùng hiện giờ chỉ còn mình Agha, Lâm Nhược là người thân duy nhất của cô. Nhìn Lâm Nhược đau lòng, lòng cô cũng vậy mà co rút đau đớn, từng cơn, lặp đi lặp lại; quấn quyết lấy nội tâm của cô, đau đớn từ khe hẹp cũng đang chảy ra.
“Đó không phải lỗi của chị. Bệnh tình của mẹ, vẫn luôn, không tốt lắm.” Kéo Lâm Nhược từ trong ngực của mình ra, Agha nhẹ giọng mở miệng, giống như sợ làm cho cô gái đang mất hồn này giật mình, âm thanh vô cùng êm ái dịu dàng. Dìu Lâm Nhược từ từ đi tới căn phòng của mình, sau đó nháy mắt ra hiệu cho quản gia ở phía sau, quản gia vội vàng gọi điện thoại cho ông chủ.
“Chị.” Một tiếng xưng hô nói ra khỏi miệng, Lâm Nhược sững sờ tại chỗ, chuyện về người em gái này, cô còn chưa kịp hỏi Erica. Nghi ngờ trong lòng dĩ nhiên là không cần phải nói ra, vốn cho là thân thế của mình rất đơn giản, lúc này mới phát hiện ra trên người mình cất giấu nhiều bí mật như vậy.
Hôm nay mới hiểu được, cô thậm chí ngay cả chính mình cũng không nhận ra…
Agha nói cho Lâm Nhược nghe đầu đuôi ngọn nguồn thân thế của Lâm Nhược , mỗi một chi tiết nhỏ cũng không có sơ sót bỏ qua. Thì ra cha Lâm cũng không phải là cha ruột của Lâm Nhược, căn bản ngay cả người thân cũng không được tính, nhiều nhất cũng chỉ coi là một người đi đường. Bởi vì cha Lâm vẫn luôn thầm mến Erica, cho nên thời điểm Erica khóc lóc đem Lâm Nhược đến Lâm gia nhờ nuôi, cha Lâm không chút do dự mà nhận lấy Lâm Nhược. Ôm lấy Lâm Nhược vào trong ngực, đối xử như con gái ruột của mình.
Mà Agha chính là em gái sinh đôi của Lâm Nhược, mặc dù hai người lớn lên cũng không phải đặc biệt giống nhau, nhưng nhìn kỹ, một vài chi tiết trên hai người vẫn có chút giống nhau.
Mà người đàn ông kia…