Sau khi cúp điện thoại, Agha ngẩng đầu nhìn Mẫn Đình, cười cười nhìn anh, "Nói đi, hôm nay anh tìm em muốn nói chuyện gì." Agha đung đưa ly Hồng Trà trong tay, đôi mắt híp lại, khiến Mẫn Đình không thấy rõ vẻ mặt của cô.
Biết Agha có một mặt người khác không hề biết đến, nhưng lời của cô vẫn khiến Mẫn Đình hơi lắp bắp kinh hãi, không ngờ, Agha lại hiểu rõ cả tình huống này. "Nếu đã vậy, anh cũng không cần phải nói thêm điều gì." Trái lại nói với người phục vụ bên cạnh: "Cho tôi hai phần "Hải giác thiên nhai"."
Đưa thực đơn trong tay về phía sau, người phục vụ đưa tay tiếp nhận thực đơn, xoay người rời đi.
Sau khi Mẫn Đình hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Agha, thần thái chuyên chú làm Agha hơi ngẩn người, "Agha, anh biết em là em gái của Lâm Nhược, điều này cô ấy đã nói với anh, anh cũng biết rõ ý đồ của em là gì. Nhưng em nên biết, cưỡng cầu tình yêu sẽ không hạnh phúc. Anh cảm thấy, chúng ta cũng không hợp."
Nghe được những lời này của Mẫn Đình, Agha không cần suy nghĩ đã hoàn toàn tiếp thu được. Trước đây cô đã từng tưởng tượng vô số lần tình cảnh này, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Cúi đầu cười, lắc lắc chiếc thìa trong tay, "Anh thích chị em, phải không?"
Mẫn Đình gần như không hề có lấy một chút do dự, "Phải."
"Vậy anh có biết, anh vạch rõ như vậy sẽ tổn thương em không?" Agha có chút đau đớn nhìn Mẫn Đình. Khuôn mặt xinh đẹp khiến cô từ nhỏ đã được đám con trai yêu thích, cho tới bây giờ vốn không có người con trai nào may mắn như Mẫn Đình, được cô yêu mến.
Nhưng bây giờ người này xuất hiện, thế nhưng anh vẫn không quý trọng. Agha không hiểu, bản thân cô đến tột cùng là có điểm nào không bằng Lâm Nhược, người con gái mạnh mẽ như vậy cũng có người thích sao? Đàn ông không phải đều thích những cô gái yểu điệu một chút sao?
Đàn ông Trung Quốc và đàn ông ngoại quốc không giống nhau sao? Agha có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Mẫn Đình ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt đối diện với ánh mắt Agha, không hề trốn tránh, bình tĩnh vô cùng, cũng không hề sợ hãi. "Anh biết, điều này đối với em, có lẽ là không công bằng, nhưng mà Agha, em phải biết rằng, thế giới này vốn dĩ không có thứ gọi là công bằng. Tình trạng của anh em cũng biết, anh cũng không có tư cách gì từ chối em, bởi vì anh cũng là người bị từ chối."
Lúc này, Mẫn Đình thoạt nhìn ưu thương vô cùng, tựa như một tầng vết thương bị tình yêu tàn nhẫn thương tổn sau khi đã kết vảy, tình yêu đều trôi theo dòng nước, cuồn cuộn chảy về hướng Đông. Trong nháy mắt, Mẫn Đình liền có vẻ tang thương vô cùng.
Mẫn Đình như vậy, thật khiến người khác đau lòng. Agha cũng có chút không đành lòng, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn là nuốt xuống, cô thực sự vẫn không cam lòng.
Lâm Nhược và cô vốn không có thù hận gì, nhưng Lâm Nhược lại thương tổn Mẫn Đình đến mức này. Trong lòng Agha xuất hiện một chút khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn biến mất. Nếu lần này không có hành động của Lâm Nhược, sợ là cô cả đời này đều không thể đến bên Mẫn Đình.
"Yêu và không yêu, đều rất bình thường, anh là một người đàn ông, ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi việc đều đã thành quá khứ rồi." Agha đưa tay vỗ vỗ cánh tay Mẫn Đình.
Khóe môi Mẫn Đình khẽ mỉm cười, sau cùng, chút ý cười nơi khóe miệng cùng không còn lưu lại, "Nhưng mà, trái tim, lại chỉ biết đi theo Lâm Nhược. Cho dù sau này anh và cô gái khác tiến tới hôn nhân, tình yêu của anh dành cho cô dâu của anh cũng sẽ khác với tình yêu của anh cho Lâm Nhược."
Agha cúi đầu trầm ngâm, không biết nên nói gì. Mẫn Đình rốt cuộc muốn nói lên điều gì? Agha không biết, lúc này đây, kỳ phùng địch thủ. Cô không đoán nổi nội tâm của Mẫn Đình.
Người phục vụ mang đồ ăn lên, liên tục đặt thức ăn lên bàn. Bữa ăn Trung Tây kết hợp, khiến Agha có chút giật mình, ngay cả việc cô thích ăn đồ Trung Tây kết hợp anh cũng biết. Lúc này đây, trong ánh mắt Agha nhìn Mẫn Đình còn có chút khâm phục.
Được anh yêu, là một điều thật hạnh phúc?
Mẫn Đình đưa tay gắp cho Agha một miếng sườn, đặt vào trong bát cô. "Anh quyết định sẽ sang châu Âu phát triển, nơi này, anh nghĩ không thích hợp với anh lắm."
Nghe vậy, Agha làm sao có thể không rõ dụng ý của Mẫn Đình, "Trốn tránh có gì hay sao? Em chưa từng nghĩa một người đàn ông chỉ biết trốn tránh, lại có thể mang đến hạnh phúc cho người khác." Aghi mở miệng cũng không lưu tình chút nào, lời nói lạnh lùng như là cơn mưa tên, đánh úp về phía Mẫn Đình.
"Anh không sợ bản thân mình khó chịu, nhưng anh không muốn để Lâm Nhược khó xử. Anh là đàn ông, chút đau đớn đối với anh không có việc gì, nhưng Lâm Nhược thì không thể. Cô ấy là cô gái cần được người khác che chở. Đừng nhìn bộ dáng bề ngoài có vẻ dũng cảm của cô ấy, thực ra nội tâm cô ấy rất yếu ớt nhạy cảm. Cô ấy cũng không hiểu rõ chính mình, nhưng anh cảm thấy Kha Trạch Liệt rất hiểu cô ấy. Kha Trạch Liệt sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, anh tin tưởng cậu ta."
"Vậy tại sao anh không thể hiện hiểu biết lẫn quan tâm của mình cho cô ấy thấy? Anh nói với em những điều này, có ích gì sao? Anh nhu nhược, chỉ biết trốn tránh, như vậy mãi mãi sẽ không bao giờ có thể thành công. Cho dù yêu Lâm Nhược đi nữa, anh cũng sẽ không biết, điều cô ấy thực sự muốn là gì?" Đôi mi thanh tú của Agha nhíu lại, trong lòng hơi nhói đau, hóa ra Mẫn Đình của cô, lại chịu nhiều nỗi khổ không muốn người khác biết như vậy.
Cảm xúc của Mẫn Đình có chút mất khống chế, lớn tiếng gào lên với Agha, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, mặt đỏ tai hồng đối diện với Agha: "Đúng, anh vô dụng, anh không phải chỉ có một nguyện vọng thôi sao, anh hi vọng Lâm Nhược hạnh phúc! Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, dù hạnh phúc ấy không phải anh mang lại!"
*
"Lâm Nhược, em ở đâu?" Kha Trạch Liệt gọi điện cho Lâm Nhược.
Lâm Nhược chớp chớp mi, phía trước tắc đường kinh khủng, thăm dò nhìn chiếc xe phía trước, nhưng không nhìn thấy bên cạnh, "Em đang trên đường về nhà, sao vậy?"
"Về nhà thăm cha đi. Em ở đâu, anh tới đón em." Kha Trạch Liệt nói cực kỳ trôi chảy, cũng không hề ngập ngừng.
"Đừng, trên đường về nhà đang tắc đường. Một lúc nữa em cũng chưa chắc đã ra được, anh mà đến cũng bị tắc không vào được đâu." Lâm Nhược tránh nặng tìm nhẹ trả lời, dẫn anh về nhà gặp cha cô? Chuyện kinh khủng như vậy, Lâm Nhược sao lại để xảy ra được!
Kha Trạch Liệt cúi đầu cười, đương nhiên biết suy nghĩ của Lâm Nhược, "Cha em gọi điện thoại đến đây, bây giờ chúng ta không đi cũng không được, nói là anh trai em mang bạn gái về nhà, muốn chúng ta về nhà."
**! Cha cô muốn gì đây, một chiêu này gạt được Kha Trạch Liệt, nhưng đừng nghĩ có thể lừa được cô, người từng gặp qua vô số người như bố cô là ăn no rửng mỡ sao? Gặp mặt một cô gái còn chưa gả qua cửa cũng cần cô có mặt, không biết cô rất bận rộn sao?
Nhưng một chuyến này, cô vẫn là rất vui sướng mà trở về!....
Đã đoán trước suy nghĩ của Lâm Nhược sẽ xảy ra mâu thuẫn kịch liệt, Kha Trạch Liệt ngừng một phút rồi mở miệng, "Anh sẽ qua tìm em." Không chờ Lâm Nhược đáp lại, Kha Trạch Liệt đã cúp điện thoại, anh đã quyết định như vậy.
Khóe miệng Lâm Nhược lộ ra chút ý cười nhàn nhạt, cô thực ra lại rất thích phần tính cách ngang ngược này của anh. Như vậy thật tốt, cũng tiết kiệm hơi sức nói chuyện của cô, có ông xã thông minh thật là tốt. Nghĩ vậy, mặt Lâm Nhược hơi phiếm hồng.
Không bao lâu, cô chợt nghe tiếng ai đó gõ vào cửa kính xe. Quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, khóe miệng cô nở nụ cười, thật lòng thật ý, không hề có chút làm bộ làm tịch nào.
Lâm Nhược hạ cửa kính xe xuống, "Anh đã đến rồi."
Kha Trạch Liệt dựng cổ áo lên, có chút đau lòng nhìn Lâm Nhược, "Em mau xuống sau ngồi đi, để anh lái xe. Bên ngoài hơi lạnh, em kéo quần áo kín vào."
Lâm Nhược cảm nhận được gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, không khí lạnh lẽo lại tới. Lâm Nhược khẽ nhíu mày, cô không thích mùa đông. Mùa đông, người thân nhiệt lạnh lẽo như cô làm sao chịu nổi.
Cũng không từ chối Kha Trạch Liệt, mở cửa xe, rời khỏi ghế lái, chạy tới ngồi ghế sau xe. Nhanh như chớp, lên xe. Xoa xoa tay giảm bớt rét lạnh, hà hơi vào lòng bàn tay, "Thời tiết trở lạnh thật nhanh."
Giọng điệu có chút oán hận khiến Kha Trạch Liệt cười lên ha hả, "Đã là mùa đông rồi, thời tiết còn có thể không lạnh sao? Đúng rồi, lần trước anh để trên xe em một tấm chăn lông, nếu em lạnh như thế thì lấy nó ra đi."
Lâm Nhược giật mình nhìn Kha Trạch Liệt, một tấm chăn lông, làm sao mà ngay cả chủ nhân của chiếc xe là cô cũng không biết! Chuyện này cô làm sao chịu nổi!
Lâm Nhược lập tức nhoài mình lên từ phía sau, quả nhiên, thật sự có một chăn lông cừu màu trắng ở phía trên, lông màu trắng mềm mại cảm giác khi tiếp xúc rất tốt, vừa thấy đã biết có giá trị không nhỏ. Hết thảy lời nói nghẹn nơi yết hầu, mở miệng nói không nên lời.
Kha Trạch Liệt chậm rãi lái xe về phía trước, "Chúng ta trước tiên đi mua thứ gì đó đã, dù sao..." Thấy phía sau không ai lên tiếng, Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược trên kính chiếu hậu. Thấy cô ngẩn người nhìn tấm chăn lông kia, khóe miệng kìm lòng không đậu khẽ cười. Lâm Nhược, em phải biết chăm sóc bản thân mình thật tốt, ngay cả khi không có anh bên cạnh em.
"Mau đắp lên đi, nếu không chút nữa lạnh, anh biết ăn nói thế nào với cha em." Vừa nói vừa trêu ghẹo cô, cũng không loại bỏ cảm xúc rung động trong Lâm Nhược.
Giống như dự đoán của anh, Lâm Nhược nghe mình nói về chuyện cái chăn lông, nước mắt trong hốc mắt đã sớm muốn rơi xuống, lại tỏ vẻ lơ đãng đắp chăn lên người mình. Giống như vừa rồi toàn bộ đều là ảo giác của Kha Trạch Liệt.
Qua một lúc lâu sau, Lâm Nhược mới chậm rãi mở miệng, "Không cần đâu, cha em cũng không thiếu gì cả, ông cái gì cũng có."
Đôi mắt Kha Trạch Liệt cụp xuống, vẻ mặt yên lặng, anh còn cho rằng vừa rồi mình đã bị cô ngó lơ rồi, hóa ra câu trả lời sau một lúc lâu như vậy, vẫn lọt vào bên tai anh.
"Đây là lễ nghĩa." Kha Trạch Liệt nghiêm túc đối diện với kính chiếu hậu nói, dòng xe cộ bắt đầu chậm rãi di chuyển, mắt thấy cũng sắp thoát khỏi tắc đường. Giao thông thành phố thực sự là càng ngày càng tệ, Kha Trạch Liệt lại không hề vội vàng chút nào. Mắt nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, trò chuyện câu được câu chăng với Lâm Nhược.
Lâm Nhược thật sự cũng không cảm thấy bất ngờ gì, giống như đã có thói quen trong cuộc sống của cô có một người như vậy tán gẫu vặt vãnh với mình. Có sự tồn tại của Kha Trạch Liệt, cũng rất tốt.