Lâm Nhược không nói gì ngước mắt lên, đột nhiên, cửa bị người khác nặng nề mở ra, lọt vào tầm mắt cô là một người đàn ông có tướng mạo rất bình thường, nhưng đôi mắt lại như là ánh sao lóe sáng trên bầu trời đêm, góp thêm cho cuộc sống một phần hào quang.
Lâm Nhược nháy mắt mấy cái nhìn người đàn ông, thấy anh ta từng bước tiến đến gần mình hơn, mờ mịt chờ anh ta bước tới, không biết anh ta muốn làm gì. Cả người bị trói chặt, muốn đề phòng anh ta, nhưng bản thân mình bị trói lại làm sao có thể chống chọi được với động tác lưu loát của anh ta chứ.
Hắc Thiểu tiến đến giúp Lâm Nhược tháo dây trói, khẽ mở miệng nói: "Tôi đã nói bọn họ phải nhẹ nhàng một chút, tai bọn họ lại không nghe lọt chút nào."
Giọng nói trầm thấp như một một khúc ca, khiến Lâm Nhược nghe xong không khỏi mất hồn, sửng sốt trong chốc lát, mới kịp phản ứng, ra tay định sẽ đánh ngã Hắc Thiểu.
Không ngờ vừa mới giơ nắm tay ra, đã bị Hắc Thiểu cầm trong tay. Chỉ là Hắc Thiểu rất thấu tình đạt lý, không hề gây khó dễ cho Lâm Nhược, chỉ nói Lâm Nhược buông nắm tay ra, cúi đầu mở miệng, đôi mắt hơi nheo lại, khiến Lâm Nhược không nhìn ra vẻ mặt của anh ta: "Không nên phản kháng, mục tiêu của tôi không phải cô."
Vừa nói xong liền rời khỏi phòng, tiếng khóa cửa làm Lâm Nhược hơi sửng sốt, sau đó vội vọt tới bên cạnh cửa, gắng sức đập cửa, lớn tiếng kêu lên: "Thả tôi ra ngoài, tên khốn nạn, thả tôi ra ngoài!"
Mặc cho Lâm Nhược kêu gào đến khản đặc, cũng không có ai đáp lại, chỉ có một mình cô đứng dựa lên cửa, giờ phút này cô cảm thấy sợ hãi lẫn mệt mỏi cùng cực. Cảm giác như vậy, giống như lúc không có Kha Trạch Liệt kề bên, khi Lâm Nhược sống không tim không phổi trên cuộc đời này, gần như không có lấy một chút tình cảm nào, giống như một loài động vật máu lạnh, nhận lấy phần lạnh nhạt và cô độc mà cuộc sống ban cho cô, là những thứ đã luôn đi kèm với cô.
Gần như đã kêu gào đến khàn giọng, cũng không có ai nghe tiếng kêu của Lâm Nhược, tới mở cửa cho cô, cô nản lòng ngồi bệt xuống đất, thân hình từ từ trượt xuống, cảm giác như cô đang dần sụp đổ, Kha Trạch Liệt, cứu em.
Lâm Nhược bỗng nhiên ngước mắt lên, mục tiêu không phải là cô, vậy phải chăng là Kha Trạch Liệt? Trong đôi mắt hiện lên lo lắng, lập tức đứng bật dậy, đi qua đi lại, suy nghĩ làm thế nào mới có thể chạy ra khỏi nơi này, dù rằng không thể giúp đỡ gì cho Kha Trạch Liệt, nhưng cô cũng không thể để cho anh phải lo lắng cho cô, làm hại anh.
Nếu xem cô như con tin, Kha Trạch Liệt sẽ không tới cứu cô chứ? Sự nghiệp quan trọng lớn lao như vậy, không thể vì một người bình thường vô dụng như cô, mà vứt bỏ đại cục. Tương lai của anh nên là sự nghiệp, chứ không phải tình yêu nam nữ.
Lâm Nhược nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi lại khó chịu, cảm giác này giống như hàng ngàn cây kim nhỏ mạnh mẽ đâm vào trong lòng cô, như một đôi tay vô hình tàn nhẫn xuyên qua lồng ngực, bóp nghẹt lấy trái tim cô, mãi không chịu buông ra.
Kha Trạch Liệt đỡ lấy hai khẩu súng lục Hoàng Thần Đạt ném qua, một tay nhanh chóng dấu đi một khẩu, khẩu còn lại nắm trong tay, biểu cảm điềm tĩnh trên mặt không nằm ngoài dự liệu của Hoàng Thần Đạt.
Hiện tại không những phải vì quân khu mà cố gắng, vì nhiệm vụ và quốc tế mà cố gắng, mà quan trọng hơn là Lâm Nhược vẫn còn trong tay đối phương. Trong đôi mắt Kha Trạch Liệt hiện lên một tia tàn khốc, dám động đến Lâm Nhược của tôi, tôi sẽ khiến các người đẹp mặt. Cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến Hoàng Thật Đạt cũng không nhịn được giật mình, dù biết rằng mỗi lần chiến đấu Kha Trạch Liệt đều dốc hết sức mình, nhưng lúc này đây, bọn họ thực sự đã dẫm phải đuôi hổ rồi.
"Tiến lên!" Kha Trạch Liệt đột nhiên gào to một tiếng, dẫn đầu chạy nhanh về phía sau nghĩa địa công cộng, nét cương quyết trên khuôn mặt giống như đao tước, cảm giác đường nét vô cùng rõ ràng, như là nhân vật từ trong truyện tranh bước ra, khiến Triển Kì ở bên cạnh không khỏi ngây người.
Hoàng Thần Đạt đáp lại lời kêu gọi của Kha Trạch Liệt, tay nhanh chóng làm động tác xung phong, bộ đội đặc chủng phía sau lập tức nhảy lên, cũng chạy nhanh về phía sau khu nghĩa địa. Mặc dù địa điểm kỳ dị như vậy, nhưng mọi người không hề bị hù dọa, dưới sự dẫn dắt của Kha Trạch Liệt tiến bước đâu vào đấy. Trong khu nghĩa địa im ắng, là yên tĩnh trước cơn bão táp.
Toàn bộ quá trình, khuôn mặt Kha Trạch Liệt đều vô cùng căng thẳng, không dám có một chút sơ xuất, sợ chính mình sơ sẩy nhếch miệng một chút thôi, Lâm Nhược sẽ liền chết ở nơi này. Không, anh không cho phép! Không!
Nghĩ đến đây, Kha Trạch Liệt không khỏi bước nhanh hơn, người con gái anh yêu vẫn còn ở bên trong, bảo vệ cô an toàn, là mục đích duy nhất của anh.
"Các cậu qua bên kia, tôi dẫn đội sang bên này bao vây tấn công." Kha Trạch Liệt chỉ đạo nhanh chóng, tuy rằng không xem qua sơ đồ hiện trường, nhưng dựa vào năng lực của anh, cũng có thể phán đoán chính xác ra phương hướng vị trí nơi đây.
Đối với năng lực chỉ huy của Kha Trạch Liệt, Hoàng Thần Đạt tin tưởng trăm phần trăm, không chút phản đối hay chống lại quyết định của anh, trực tiếp phân một nửa đội ngũ sang cho Kha Trạch Liệt, giúp Kha Trạch Liệt càng nắm chắc cơ hội giành được thắng lợi.
"Mọi chuyện phải cẩn thận." Tay vỗ mạnh trên vai Kha Trạch Liệt, dù lời nói không phải ấm áp, nhưng trong lúc lòng anh đang lo lắng bất an như bây giờ, đây chính là sự tùy tiện giữa anh em tốt với nhau, anh hiểu rõ!
Kha Trạch Liệt quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Hoàng Thần Đạt, "Cậu cũng vậy." Trong con người không có chút đắn đo chần chừ nào, sau khi nói ra rõ ràng lưu loát, liền tung người nhảy đi, lập tức biến thành một bóng đen chợt hiện lên nơi sân hoang vắng phía sau nghĩa địa công cộng. Ánh mắt tinh anh của Kha Trạch Liệt như là chim ưng trên trời đang tìm kiếm con mồi, nhanh chóng đảo qua giữa một loạt người đàn ông mặc tây trang giày da đang khoanh tay đứng bên kia. Dùng lời Lâm Nhược mà nói, những người này không phải thiếu tình cảm từ nhỏ, chính là thiếu tình cảm từ nhỏ, chính là thiếu tình cảm từ nhỏ, nếu không sao có thể nghiêm túc lạnh lùng như thế, ngay cả tảng băng ngàn năm Kha Trạch Liệt này cũng đã cười rồi...
Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt nghĩ đến cái tên này, lòng liền trở nên kiên quyết, đau đớn và áp lực khó mà diễn tả được khiến Kha Trạch Liệt mạnh mẽ đè nén khó chịu trong lòng xuống, trở thành động lực vô tận.
Sói xám lớn cũng đã bận rộn đi bắt cô bé quàng khăn đỏ rồi, sao vẫn còn có người ức hiếp Lâm Nhược?
Đôi mắt Kha Trạch Liệt căng thẳng, nhìn đến người đứng phía sau đám người mặc đồ đen, đó không phải là Hắc Thiểu sao? Trong lòng Kha Trạch Liệt cuối cùng cũng hiểu rõ, nếu như vậy mọi việc có lẽ sẽ được xử lý tốt thôi.
"Các cậu đi bao vây bọn họ, những chuyện khác cứ giao cho tôi." Kha Trạch Liệt nhanh chóng thấp giọng dặn dò phía sau, thân mình ra vẻ sẽ đi về hướng phía sau phòng nghỉ.
Đội bộ đội đặc chủng phía sau do dự, "Nhưng mà..." Trên khuôn mặt hiện lên chút do dự, trung tá đặt lên vai bọn họ nhân vật quan trọng như vậy, tình cảnh này bọn họ gánh vác thế nào được.
"Thủ trưởng, có muốn tôi đi cùng anh không?" Triển Kì ở phía sau suy nghĩ một chút, mở miệng nói ra lời trong lòng.
Trong lúc đó Kha Trạch Liệt liếc mắt lạnh lùng một cái, rét lạnh trong đôi mắt như khối băng từ trong hầm băng tới, khiến cả người Triển Kì lạnh toát, rét lạnh không diễn tả thành lời theo cột sống chậm rãi đi lên, trong nháy mắt đã cuốn đi hết độ ấm cơ thể cậu ta.
"Tôi muốn cứu bà xã tôi, cậu thì sao? Cũng cứu bà xã sao?" Nói xong, cười xấu xa liếc nhìn cậu ta, sau đó liền biến thành một bóng đen đi về phía sau phòng nghỉ, trong nháy mắt, Kha Trạch Liệt đã biến mất trước tầm mắt mọi người.
Khi mọi người vẫn còn cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ của Kha Trạch Liệt, một binh sĩ đã tinh mắt thấy được đội ngũ phía bên Hoàng Thần Đạt đã có hành động. Bọn họ cũng không thể rớt lại đằng sau, dù không ai chỉ đạo, nhưng bọn họ đã có mục tiêu rõ ràng.
Một hàng người nhanh chóng di chuyển xung quanh nghĩa địa công cộng, lập tức đã bao vây hết khu vực nghĩa địa, toàn bộ mọi thứ đều nằm trong tầm ngắm của họ, nhưng chính vì kiểu dạng này, bọn họ có thoải mái nổi hay không? Mọi người hai mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì cho phải. Trung tá thực sự rất ngạo mạn bức bách, không có biện pháp!
Hoàng Thần Đạt nhìn Kha Trạch Liệt cứ thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt căng thẳng, quả nhiên, cậu ta vẫn lựa chọn phương pháp nguy hiểm nhất đi cứu người. Loại phương pháp này, lòng Hoàng Thần Đạt bỗng nhiên lại thấy khó chịu. Cuối cùng cũng đè nén được cảm xúc kia xuống, hiện tại anh cũng không muốn ngăn cản Kha Trạch Liệt, chuyện duy nhất anh có thể làm đó là giúp Kha Trạch Liệt che dấu, vào thời điểm cần thiết đứng ra, tựa như trước kia Kha Trạch Liệt đã từng làm.
Kha Trạch Liệt ở trước mắt bao người, nhanh chóng nhảy vào phía sau phòng của đám người mặc đồ đen, anh hiểu rõ, căn phòng bị canh chừng, chắc chắn là chỗ của Lâm Nhược, nếu không bọn họ cũng sẽ không cử nhiều người đến canh chừng như thế.
Trong đầu đột nhiên lóe lên, không đúng, đối phương là Hắc Thiểu, đâu phải là kẻ mang chỉ số thông minh của người bình thường? Kha Trạch Liệt chuyển mắt suy nghĩ, cảm thấy sự việc kỳ quái nên không định tiếp tục ý tưởng vừa rồi. Trái lại dán tai trên vách tường xi măng, đứng lẳng lặng suy nghĩ. Không khí xung quanh đầy áp lực, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến cảm xúc của Kha Trạch Liệt, trong tình huống tràn đầy nguy cơ này, ngược lại, Kha Trạch Liệt lại có thể suy xét vấn đề kỹ hơn. Lâm Nhược, vẫn chờ anh.
Như là tâm linh tương thông, Lâm Nhược đột nhiên cảm giác được hơi thở của Kha Trạch Liệt, nhưng cô không thể đi ra khỏi phòng, trong lòng đầy cảm giác cam chịu, khó chịu khiến người ta phát điên. Lâm Nhược cố sức đập cửa, vẫn là một mảnh im ắng như trước, không hề có người nào, Kha Trạch Liệt, anh đang ở nơi nào? Hốc mắt Lâm Nhược dần đỏ hồng, không ngờ, sự tồn tại của Kha Trạch Liệt đã trở nên quan trọng như vậy, không có anh, Lâm Nhược cảm thấy như mình không còn hơi sức để tiếp tục sống nữa.
Ý nghĩ này nếu Kha Trạch Liệt biết được, có thể nào sẽ cực kỳ kích động, loại nhân duyên này, không phải mọi người ai cũng có thể biết trước. Anh cho rằng lần trước là ban ơn cho anh, khiến Kha Trạch Liệt quý trọng bằng cả tính mạng.
Kha Trạch Liệt đưa mắt tưởng tượng, đổi vị trí tự hỏi, nếu như là Hắc Thiển, nhất định sẽ giữ Lâm Nhược trong căn phòng ở nơi hẻo lánh nhất, ít người trông coi nhất, như vậy có thể đánh lừa được tai mắt của người muốn giải cứu con tin, lại không nghe thấy được tiếng la hét, kêu gào của phụ nữ.Lúc phụ nữ gào thét quả thực rất kinh khủng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kha Trạch Liệt liền chạy tới trong một căn phòng chếch xa nhất, từ trên cửa sổ nhìn vào, thực sự không vượt ngoài suy đoán của anh, ở bên trong chính là Lâm Nhược đang lẳng lặng đứng tựa phía sau cửa, trong đôi mắt phiếm hồng, khiến lòng Kha Trạch Liệt đột nhiên nhói đau. Mấy tên đàn ông cẩu thả này quả nhiên không hề nương tay với phụ nữ, sao có thể đối đãi với phụ nữ như vậy.
Trong lòng Kha Trạch Liệt tựa như bị bóp nghẹt, anh không nỡ nhìn nước mắt của Lâm Nhược, mỗi một lần cô rơi nước mắt, anh liền hận không thể hành hạ chính mình, cầu xin cô tha thứ. Anh ở bên cạnh Lâm Nhược vì muốn mang lại cho cô hạnh phúc, dành cả đời làm chỗ dựa cho cô. Nhưng dường như, anh chỉ biết làm ngược lại. Không thể cho cô cuộc sống ấm áp yên bình.
Lòng anh tê rần, trong tay nhanh chóng xuất ra lưỡi dao, lưu loát mở khóa cửa, đẩy cửa mở, Lâm Nhược liền ngã mạnh xuống đất. Nếu không phải Kha Trạch Liệt tay mắt lanh lẹ đón cô vào trong ngực mình, Lâm Nhược đã sớm tiếp xúc thân mật với đất mẹ.
Lâm Nhược cảm giác được căng thẳng trên lưng mình, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, Lâm Nhược liền nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng không giống như trong suy nghĩ của cô, ngã lăn trên đất, quần áo đẫm máu như thánh mẫu Maria, không có, cái gì cũng đều không có.
Mở to mắt, xuất hiện trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú của Kha Trạch Liệt. Trên khuôn mặt kia xuất hiện một chút đau lòng khó nói, dù Lâm Nhược thực sự sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn thấy Kha Trạch Liệt, toàn bộ sợ hãi và cảm xúc tiêu cực đều biến mất, toàn bộ đều được hạnh phúc thay thế. Tình cảm như vậy, người bình thường sẽ không thể cảm nhận được.
Ngơ ngác nhìn Kha Trạch Liệt đang ôm mình, tựa như vẫn luôn như vậy, thời điểm mình cần Kha Trạch Liệt nhất, anh luôn giống như anh hùng xuất hiện, thay cô gánh chịu tất cả cuồng phong bão táp. Chỉ cần có anh bên người, Lâm Nhược sẽ trở nên vô cùng an tâm, toàn bộ đau đớn đều phai dần đi.
Lâm Nhược mờ mịt nhìn Kha Trạch Liệt, trong đôi mắt hiện lên một tia chờ mong thỏa mãn vui sướng, một phen ôm cổ anh, trong hốc mắt nước mắt theo hai gò má chảy xuống, như một dòng suối nhỏ quanh co khúc khuỷu, dưới ánh mặt trời lóe sáng, chút ấm áp khi gió lạnh kéo tới, khiến lòng cô ấm áp, càng cảm nhận được thỏa mãn và hạnh phúc.
"Sao anh lại tới đây?" Lời Lâm Nhược vừa ra khỏi miệng, khiến Kha Trạch Liệt sững sờ tại chỗ, con gái bình thường không phải đều nên mở miệng nói: "Anh yêu, sao bây giờ anh mới đến, làm em sợ muốn chết..." Được rồi, Kha Trạch Liệt quên mất rằng Lâm Nhược không phải là cô gái bình thường.
Một tay ôm cô sát vào lòng, dùng thân nhiệt ấm áp của chính mình ủ ấm cho người đang run rẩy kia, xóa đi hết lo lắng không yên trong lòng cô. Lâm Nhược vẫn không phát hiện ra, rằng cô đang không ngừng run rẩy, thì ra cô đã rất sợ hãi, đặc biệt là khi không có Kha Trạch Liệt kề bên.
Nước mắt trên gương mặt cô lấp lánh ánh mặt trời, khiến Kha Trạch Liệt nhìn mà đau lòng tột cùng, như là có một đôi bàn tay vô hình không ngừng dày vò trái tim anh, đau đớn không nói nên lời.