Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Lam tới Hoành Điếm, cậu từng diễn tiểu binh tại thành Hồng Quân Trường Chinh Bác Lãm, từng diễn hoàng tử ở vườn ngự uyển Minh Thanh, cũng từng sắm vai tiểu đạo sĩ trong Bình Nham Động Phủ, nhưng chỉ lúc đóng hoàng tử mới nổi lên một chút, sau cứ bấp bênh mãi, một năm rồi chưa đến đây thêm lần nào.
Khu Thanh Minh Thượng Hà Đồ mang nét đẹp của thời Bắc Tống, đình đài thủy tạ, sông Biện thuyền hoa, y như danh họa của Trương Trạch Đoan (1), đẹp không sao tả xiết.
Cố Chinh đã đến phim trường được một lát, anh ngồi trong thủy đình tứ giác dựng giữa sông, sau lưng là cây xanh sóng trắng, xa xa có ngói xanh cột đỏ thấp thoáng.
Trời nóng vô cùng, không khí gần sông ẩm ướt, Cố Chinh cởi áo khoác vắt lên tay, áo sơmi bỏ hai nút, tay áo xắn lên, bình thản tựa vào chiếc cột gỗ đỏ thẫm, nhã nhặn hữu lễ nói chuyện với vài người, thỉnh thoảng lại phụ trợ bằng vài động tác tay ôn hòa.
Giữa nền cảnh như thế, nếu đổi thành trường bào màu trắng anh có thể diễn mưu sĩ thanh lãnh văn nhã, nếu là đạo bào (2) màu xanh lam thì sẽ thành thượng tiên phiêu nhiên thanh lịch.
Hạ Lam đứng bên đình nhìn anh ngây ngẩn, cảm thấy khung cảnh này thật sự rất đẹp, nếu Cố Chinh cũng có thể nói chuyện với cậu dịu dàng như thế, bắt cậu giặt quần lót cho anh cả đời cũng không thành vấn đề.
Hạ Lam chợt cảm thấy ý tưởng này quái dị quá, sao cậu lại nghĩ ra cơ chứ.
Lúc đó, có người trông thấy Hạ Lam bèn cất tiếng hỏi, Cố Chinh mới biết cậu đã đến, bỗng nhiên cười cười. Nụ cười ấy khác với nụ cười lịch sự lễ phép thường ngày của anh, không hề xa cách, giống như toát ra từ tận đáy lòng.
Sông nước mùa hè lấp lánh, gió nhẹ thổi qua, Cố Chinh cười như thế làm đáy lòng Hạ Lam dậy sóng, gợi lên chút tình cảm lạ lùng.
Cậu nghĩ Cố Chinh sẽ nói cậu là trợ lý của anh, cùng lắm bảo cậu cũng là diễn viên, nhưng Cố Chinh lại quay sang cười với người hỏi, nghiêm túc trả lời: “Cậu ấy tên Hạ Lam, là diễn viên. Diễn xuất rất tốt, quan trọng hơn là thái độ làm việc nghiêm túc, con người tử tế tốt bụng. Cậu ấy đang theo tôi học, rất thông minh, là… trò cưng của tôi.”
Đối phương hỏi Hạ Lam có phải sinh viên trong học viện Cố Chinh dạy không, Cố Chinh nói: “Không phải sinh viên trong trường đâu, là tôi tự nhận, lần này tiện dẫn theo, học sinh duy nhất của tôi đấy.” Anh dừng một chút, lại bổ sung, “Chắc sau này tôi cũng chỉ dạy một mình cậu ấy.”
Hạ Lam nghe xong mà cảm động vô biên, rất muốn nhào qua ôm chân Cố Chinh, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhoẻn cười. Hạ Lam đè hai cái tay đang ngứa ngáy xuống, vất vả tự chửi bới mình: Mày đừng mê đắm như thế, bộ chưa đủ hãi hùng hay sao?
Mấy người đang trò chuyện với Cố Chinh lập tức khen ngợi: “Thầy giỏi trò tài”. Bọn họ đón Hạ Lam qua, hỏi xem có nên để cậu diễn vai nào hay không, Cố Chinh đáp: “Cứ xem đi, có vai nào trống thì để cậu ấy thử một chút.”
Nghe chưa, câu này thật quá bùi tai.
Hạ Lam nhớ đoàn trưởng từng bảo Cố Chinh là nhân tinh, cậu cảm thấy đó quả là chân lý.
Cố Chinh tán gẫu với bọn họ xong, dắt Hạ Lam đến chỗ quay cảnh đầu tiên, chào hỏi vài diễn viên nam nữ, Hạ Lam nhận ra trong đó có hai vị nổi tiếng, hẳn là nhân vật chính trong lần quay này. Mỗi khi có người chào Cố Chinh, anh đều thuận miệng giới thiệu: “Đây là Hạ Lam, học trò của tôi.” Mấy siêu sao bèn thân thiện quay sang chào hỏi cậu.
Tất cả mọi người đều vô cùng lịch sự lễ phép với Cố Chinh, nam chính hình như còn hơi sợ anh, muốn bắt chuyện làm quen, thêm một nữ diễn viên tên Lâm Vũ Hội, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, lúc trò chuyện với Cố Chinh thì giọng ngọt như mía lùi. Cố Chinh vẫn luôn bảo trì thái độ nho nhã lịch thiệp.
Trước khi bấm máy, Cố Chinh dặn Hạ Lam: “Nhớ quan sát học hỏi, rảnh thì xem kịch bản, luyện tập cảm giác. Phải biết người biết ta, lúc cần nhớ nhanh nhẹn lên, làm không tốt không trả tiền.”
Hạ Lam vui sướng đồng ý, Cố Chinh híp mắt, cong môi trêu ghẹo: “Muốn cười thì cứ cười đi.” Hạ Lam lại ngây ngô cười một lát, bỗng dưng cảm thấy hình như có rất nhiều ánh mắt lia về phía mình, lúc này mới phát hiện một đám đông đang nhìn chằm chằm Cố Chinh, có vài người còn ngẩn ra.
Khi bắt đầu quay, mọi người cũng tản ra bớt, Hạ Lam ngồi bên cạnh xem. Quản lý của đoàn phim là một cô gái trẻ tuổi, cô chủ động bắt chuyện với cậu: “Anh là Hạ Lam, học trò của thầy Cố đúng không? Em từng xem phim anh đóng rồi, anh bảnh lắm đó.”
Tính cách Hạ Lam cũng sáng sủa, hai người nhanh chóng tám chuyện đến ngút trời, qua một lát, Hạ Lam vẫn cảm thấy rất đông người đang nhìn chằm chằm Cố Chinh, cậu bèn nhỏ giọng hỏi cô gái: “Tại sao nhiều người nhìn thầy Cố thế?”
Cậu nhớ hồi đi diễn cũng chả thấy đoàn phim nào mà hết nửa đoàn đều rình coi đạo diễn, “Với cả vừa rồi anh thấy thầy vừa cười cái là cả đám quay lại liền.”
Cô nàng quản lý bật cười: “Anh dễ thương ghê.”
“Hả?”
“Tại sao mọi người lại nhìn đạo diễn Cố ấy à, thì tại ảnh đẹp chứ sao!” Cô hạ giọng, “Tính ra diễn viên trong đoàn phim này, thêm Uông Minh Khải nữa, có ai đẹp bằng đạo diễn Cố đâu?”
Hạ Lam chợt bừng tỉnh, cậu và Cố Chinh thường xuyên đi cùng nhau, dần dà liền quên người này vốn là trung tâm của sự chú ý.
Quản lý tiếp tục nói: “Đạo diễn đẹp trai, con người hòa khí chính phái, có tài, quen biết rộng, bao nhiêu người ao ước mến mộ ảnh đó.” Dứt lời, cô lại nhìn về phía Hạ Lam, “Sao anh may thế nhỉ, được đi theo đạo diễn cơ đấy.”
Hạ Lam vội vàng gãi đầu cười làm lành, không khỏi hỏi: “Có những ai… thích thầy Cố vậy?” Phải cái cô Lâm Vũ Hội kia không?
Quản lý sâu xa nhìn cậu một cái, hỏi lại: “Anh không thích đạo diễn Cố hả?”
Hạ Lam ngẩn người, cô nàng lại cười nói, “Thích đúng không?”
Hạ Lam nghiêm túc đáp: “Anh tôn trọng thầy, kính yêu thầy, bội phục thầy, ngưỡng mộ thầy!”
“Thế có yêu ảnh không?”
“…” Ôi mẹ ơi, nhân viên công tác kiểu gì thế này, hôm nay thật sự không thể trò chuyện đàng hoàng được.
Nhưng lời này lại khiến Hạ Lam băn khoăn: Mình có thích Cố Chinh không? Có yêu thầy ấy không?
Có thích không?
Hạ Lam suy tư đến mức đầu óc loạn tùng phèo, cậu không thèm nghĩ nữa, tập trung nhìn Cố Chinh làm việc.
Nam nữ diễn viên diễn một cảnh, Cố Chinh nói: “NG.” Sau đó nhẹ nhàng hòa nhã góp ý cho bọn họ, qua vài câu ít ỏi của anh, Hạ Lam căn bản không biết nội dung phim cũng hiểu sơ về tính cách nhân vật, bối cảnh và tình huống của đoạn này.
Nam nữ diễn viên gật đầu, lại bắt đầu diễn, Cố Chinh lại nói: “NG.” Sau đó anh cho tạm dừng, bắt đầu giảng giải cụ thể cho hai người rằng họ nên diễn thế nào, cũng là mấy lời ngắn ngủi, Hạ Lam nghe xong, cảm thấy mấy bé mẫu giáo cũng hiểu được.
Bọn họ lần thứ ba đọc lời thoại, tuy đã khá hơn nhiều nhưng vẫn có cảm giác cứng cứng giả giả. Nam diễn viên kia chính là người tuy rất sợ Cố Chinh nhưng lại muốn chắp nối quan hệ, anh ta bắt đầu hốt hoảng.
Khi Hạ Lam tưởng Cố Chinh sắp nổi cáu, kết quả anh chỉ xắn tay áo, bình tĩnh an ủi anh ta: “Không sao, do phải sửa kịch bản và lâu ngày mới diễn lại thôi, nhập vai cũng khó, ngày đầu tiên tiến độ chậm một chút là chuyện bình thường.”
Hạ Lam chống cằm nhìn người nọ, nghĩ thầm: Đẹp trai ghê.
Không nổi giận, không lải nhải cằn nhằn, còn giúp các diễn viên học hỏi thêm, cuộc đời này phải đi đâu để tìm một vị đạo diễn trẻ tuổi, tài giỏi lại đẹp trai khủng khiếp như thế.
Thế sao lúc dạy tôi thầy hở cái là mắng tôi xối xả vậy?
Hạ Lam nước mắt đầm đìa, thôi, đánh là thương mắng là yêu, cứ cười cho qua chuyện.
Vừa nghĩ đến chữ “yêu” này, đầu óc cậu lại bắt đầu rối loạn.
May mà hai diễn viên kia dần dần vào trạng thái, Cố Chinh quay thêm hai cảnh, đều một lần là qua hết. Anh gọi nam chính lại nhắc nhở, sau đó nêu ý kiến với camera, đạo cụ và ánh sáng.
Một vòng người vây quanh anh, vừa nghe anh nói vừa gật đầu, có người còn chép vào sổ tay. Cố Chinh nhàn nhã ngồi đó, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm nước, vẫn luôn kiên nhẫn và nghiêm túc, quả thực hoàn mỹ điều khiển cả đoàn phim.
Đạo diễn khác nhau thì bầu không khí cũng khác nhau, có người mó tay vào cái đã lộn xộn hư hỏng. Cố Chinh dẫn dắt đoàn phim quay chụp ổn thỏa, tất cả mọi người đều cố gắng hết sức mình, nhưng cũng không phải quá cứng nhắc nặng nề, ai nấy đều khá vui vẻ.
Hạ Lam không dám suy nghĩ mấy chuyện yêu đương kia nữa, trái lại nhủ thầm, đạo diễn sao lại lợi hại vậy chứ. Trước kia lúc quay, nhìn người khác chỉ đạo cậu chẳng cảm thấy gì, còn bây giờ nhìn Cố Chinh, trong lòng lại có chút rung động.
Buổi chiều tầm 2-3 giờ bọn họ phải quay ngoài trời, cả đoàn ai cũng nóng gần chết, sôi nổi đi mua nước và đá. Hạ Lam cũng chạy đi mua mấy chai nước lạnh, cắt sẵn dưa hấu, còn mua quạt lá cọ hay quạt hương bồ gì đấy, cũng không biết có phải do đóng phim nhiều nên bị lậm không, cuối cùng cậu còn mua thêm hai que kem, tự gặm một cái, định bụng nếu Cố Chinh không ăn sẽ đưa cho quản lý.
Lúc cậu trở về, Cố Chinh đang chỉ đạo di chuyển góc máy quay, hơn nữa hình như có chi tiết quan trọng mới, anh cầm vở và bút lên, hệt như ngày đó phác họa kiểu tóc cho Hạ Lam ở salon, soạt soạt mấy cái vẽ lại bố cục phân cảnh, nhìn là biết dân lão luyện kinh nghiệm đầy mình.
Hạ Lam đưa đồ cho anh, Cố Chinh mở nước lạnh ra uống một hớp, lại ăn một miếng dưa hấu, sau đó để Hạ Lam phát phần còn lại cho nhân viên máy móc và anh trai camera vất vả nhất đoàn. Hạ Lam hỏi Cố Chinh có muốn ăn kem không, Cố Chinh từ chối, cậu bèn chuẩn bị đem đi, Cố Chinh hô “Cắt”, sau đó quay đầu hỏi cậu: “Tôi không ăn thế cậu định làm gì?”
Hạ Lam không thấy câu hỏi này có gì lạ cả, cậu đáp luôn: “Đưa cho quản lý, con gái mà, chắc mệt lắm, hơn nữa lúc nãy tôi cũng trò chuyện với cô ấy.”
Cố Chinh nhìn nhìn quản lý, là một cô gái rất đáng yêu, anh khẽ cau mày, lại nhìn Hạ Lam, có chút bá đạo vươn tay: “Tôi ăn.”
“À…” Hạ Lam lại đưa kem cho anh.
Cố Chinh cầm lấy, nói với mọi người: “Giải lao 20 phút, mọi người chú ý đừng để bị cảm nắng, tôi đã mua nước Hoắc Hương Chính Khí (3) rồi, mọi người cứ tự nhiên dùng nhé.”
Hình như phải chỉnh sửa rất nhiều thứ nên biên kịch phim cũng có mặt, cười nói với Cố Chinh: “Đạo diễn Cố chu đáo quá.”
Cố Chinh giơ que kem lên: “Trò cưng đưa kem, đạo diễn đành nhận vậy.”
Biên kịch nhìn nhìn anh, lại nhìn nhìn Hạ Lam, sau đó che miệng cười: “Đạo diễn còn cố tình show ra nha.”
Cố Chinh ngẩn người, anh bật cười, dường như có điều suy nghĩ. Hạ Lam vừa tự nhủ: Show cái gì? Vừa phát Hoắc Hương Chính Khí cho mọi người.
Một lát sau, nhân viên trong đoàn đều đi hóng mát, Cố Chinh bỗng nhiên lên tiếng: “Muốn tặng đồ cho người ta thì phải có lý do, hơn nữa không được đi một mình.” Cố Chinh hắng giọng, anh thì thầm, “Hơn nữa hai bên nam nữ dễ làm người khác nghi ngờ lắm.”
Hạ Lam: “…” Đang bảo vụ cậu tính cho quản lý que kem ấy hả? Còn quan hệ nam nữ nữa chứ, cậu và quản lý chỉ vừa quen nhau thôi, làm gì nghiêm trọng đến mức đấy?
Tuy không biết chuyện đó có gì đáng để Cố Chinh moi ra nói, nhưng Hạ Lam vẫn gật đầu đồng ý không ngừng, sau đó cầm quạt quạt cho Cố Chinh. Cố Chinh gạt tay cậu đi: “Đừng quạt.”
Hạ Lam hỏi: “Sao thế?”
Cố Chinh lấy cây quạt qua, phe phẩy quạt cho cả hai: “Có biết nguyên lý hoạt động của điều hòa không, một đầu nóng một đầu lạnh.”
Hạ Lam không hiểu lắm, Cố Chinh lại giải thích, “Cậu quạt cho tôi thì tôi mát còn cậu hưởng hết hơi nóng đó, tôi đang ăn kem lạnh nên để tôi quạt cho, thế mới cân bằng.”
Hạ Lam được quan tâm mà đâm hãi hùng, sợ đến độ sắp quỳ xuống: Trời đất ơi! Sao thầy Cố bữa nay đổi tính vậy!
————————————————
(1) Trương Trạch Đoan: Tác giả của bức họa Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Hoành Điếm lấy tên này để đặt cho cảnh khu của họ.
(2) Đạo bào:
(3) Nước Hoắc Hương Chính Khí: Thuốc bổ phòng ngừa cảm mạo, đau đầu, thanh nhiệt dùng trong mùa nóng ẩm. Tìm thử mới biết hóa ra ở Vn cũng có thuốc này đó:D.
Bonus:
Thành Hồng Quân Trường Chinh Bác Lãm
Vườn ngự uyển Minh Thanh (Phim trường nên họ chỉ dựng kiến trúc thôi)
Bình Nham Động Phủ
Thủy đình tứ giác