Cố Chinh lại đổi tư thế khác, anh vắt chân, chống cằm, gác cùi chỏ lên tay còn lại đang đặt trên đùi, vẻ mặt không kiên nhẫn. Đôi mày anh nhăn lại, Hạ Lam nhìn bên mặt nghiêng của anh, sống mũi cao thẳng như sườn núi, cảm giác người nọ bỗng chốc sâu lắng như nước mực, nhưng không hiểu sao vẫn có vẻ hoạt bát tinh nghịch.
Cố Chinh nhìn sang, nở nụ cười xấu xa với cậu: “Đây là tiểu thư tomboy hiện đại.”
Hạ Lam vẫn nhìn anh chăm chú không rời: “Ừm…”
Như vầy cũng rất đẹp.
“Phái nữ cho dù mạnh mẽ đàn ông tới đâu thì vẫn khác phái nam, đương nhiên có mấy cô gái mới nhìn cũng không biết họ là nữ. Nói chung, có người phân biệt được, có người thì không.” Cố Chinh làm động tác kéo đẩy, “Trong kỳ huấn luyện này, cậu không chỉ cảm nhận và thể hiện mà còn phải hiểu rõ nhân vật, hòa nhập với nhân vật, cuối cùng ‘trở thành’ nhân vật.”
“Ồ…” Hạ Lam vuốt cằm gật gật đầu, nhét mấy lời của Cố Chinh vào hệ thống kiến thức, cảm thấy mình có thể hiểu được.
Cậu cũng rất muốn hỏi rằng, hồi đó thầy bảo tôi phải rạch ròi giữa phim ảnh và đời thực mà, nếu thật sự “biến thành” nhân vật, nhập vai sâu như vậy thì chẳng phải ngay cả bản thân cũng không thể phân biệt được đâu là diễn đâu là thật sao?
“Nếu muốn diễn phu nhân Macbeth thì cậu định nghiên cứu những gì?” Cố Chinh không đóng vai tiểu thư nữa, anh tựa vào ghế salon, nhàn nhã uống soda, lại trở thành người đàn ông văn nhã quý tộc.
Hạ Lam nhìn hầu kết đối phương chuyển động lên xuống, không kìm được nuốt nước miếng, vừa suy tư vừa trả lời câu hỏi của anh. Trong lúc đó, không hiểu sao cậu lại bắt đầu tưởng tượng, không biết Cố Chinh để tóc dài trông sẽ thế nào nhỉ. Ngẫm nghĩ một hồi, Hạ Lam không cẩn thận tưởng tượng ra một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Cậu nhủ thầm, Cố Chinh đẹp vậy mà không phải con gái, uổng quá! Nhưng sau đó lại tự phủ định: nhưng ảnh là con trai cũng đã nghiêng nước nghiêng thành rồi.
“Đang nghĩ đi đâu đấy?!” Cố Chinh đánh gãy dòng suy tư của cậu, bất mãn nói.
Nghĩ về thầy…
Cố Chinh cau mày, Hạ Lam lúc này mới nhận ra cái câu “Nghĩ về thầy” kia đã bay ra khỏi miệng mình, vì thế nhanh chóng bổ sung: “…Về mấy kinh nghiệm thầy vừa dạy.”
Cố Chinh: “…”
Cố Chinh không kiên nhẫn phất phất tay, đuổi cậu đi ra ngoài: “Tự suy nghĩ đi, kỳ này mà không diễn được phu nhân Macbeth thì biến dùm, tôi tìm người khác đóng Trình Phi Nhiên.”
Hạ Lam ngã ngồi xuống đất ôm đùi Cố Chinh: “Đừng mà!!!”
Cố Chinh giả bộ như sắp đá cậu: “Còn không mau đi luyện tập đi!”
“Ừm…” Hạ Lam buồn bã đứng lên, buồn bã bước ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, Cố Chinh cau mày nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt, anh nghĩ thầm: Có phải nhóc con này càng ngày càng sợ mình không?
Nhưng đợt huấn luyện thứ tư lại kéo dài ngoài ý muốn, vì hơn nửa thời gian tập huấn Hạ Lam phải xin nghỉ để đi công tác. Nếu muốn tìm hiểu căn nguyên lý do tại sao công việc của cậu đột ngột tăng lên thì phải hỏi Cố Chinh.
Cố Chinh bắt cậu làm mấy trò dở hơi giữa quảng trường, nào hát nào múa nào giả điên, sau khi bị người ta quay lại tung lên mạng thì Hạ Lam nổi lên một tí, ngay cả Weibo cũng được một vạn fan. Khéo làm sao, có một tạp chí vừa ý cậu, liên lạc với quản lý của cậu là chị Mai. Hạ Lam đến tòa soạn chụp ảnh, lại được tòa soạn giới thiệu làm người mẫu, công việc từ từ tăng lên, cuối cùng còn đi quay một mẩu quảng cáo nhỏ.
Hạ Lam bắt đầu có chút danh tiếng nên chị Mai rất vui, cũng để ý cậu nhiều hơn, vốn trước đó hoàn toàn nuôi thả, nay thỉnh thoảng chị Mai sẽ dắt cậu đi làm quen, ví dụ như tiệc tùng xã giao vân vân, còn giới thiệu cậu cho mấy ông chủ và nhà sản xuất.
Hạ Lam đẹp trai, khí chất sạch sẽ lại hay cười. Cậu biết lùi biết tiến, chăm chỉ làm việc, không nói nhiều nhưng nói chuyện hay. Tuy rằng trong giới này thường nịnh kẻ trên cao đạp người dưới thấp, nhưng Hạ Lam rất khá nên cũng không ai cố ý làm khó cậu, thỉnh thoảng còn giới thiệu cho cậu vài việc, tuy rằng chỉ khách sáo một đôi câu, nhưng nếu chị Mai có thể giúp cậu liên hệ với người ta thì cậu vẫn có cơ hội.
Đương nhiên, Hạ Lam cũng muốn thể hiện năng lực của mình, khổ nỗi cậu không có tiếng tăm, chỉ có thể cố gắng lấy lòng mấy nhân vật lớn, nhưng bọn họ thì thiếu gì người lấy lòng, Hạ Lam chẳng là ai cả, không ô dù không danh tiếng, chủ yếu vẫn phải dựa vào công ty.
Hạ Lam mong mình có thể tìm được một vị quý nhân phù trợ, tìm được cơ hội, hơn nữa cậu tin mình nhất định có thể nắm được cơ hội đó.
Trong một bữa tiệc nọ, có một ông chủ họ Lý hình như rất thích cậu, ông ta hứa sẽ cho cậu một vai trong bộ phim truyền hình mình đầu tư. Hạ Lam vui lắm, sung sướng cụng li tán gẫu với ông chủ Lý. Hôm đó không có chị Mai, Hạ Lam đi cùng một đàn anh trong công ty, lúc ấy, đàn anh kia nghe ông chủ Lý nói xong bèn sâu xa liếc mắt nhìn Hạ Lam một cái. Khi cậu đang nhiệt tình tiếp chuyện với ông chủ Lý, anh ta lại cười lạnh lùng làm Hạ Lam không thoải mái.
Khi bữa tiệc chấm dứt, ông chủ Lý đè Hạ Lam vào cầu thang, tay đặt trên eo cậu, nở một nụ cười mờ ám: “Tiểu Hạ này, chúng ta đi chơi tiếp nhé, đến khách sạn của tôi làm một li không?”
Ông chủ Lý đã gần 50, cao chưa đến mét bảy, cũng rất chịu khó giữ gìn, đã có vợ và ba con.
Hạ Lam cứng người, lúc trước mỗi lần cậu đụng phải chuyện thế này đều từ chối, cũng bởi thế nên bị công ty đóng băng, sau này mới thất nghiệp. Từ đó Hạ Lam không đi đến mấy chỗ tiệc tùng nữa, thoải mái hơn nhiều, nhưng cậu đã quên việc gì cũng có cái giá của nó, trong showbiz, “cái giá” này là gì thì ai cũng hiểu.
“Nhưng hôm nay chúng ta đã uống rồi mà.” Hạ Lam cười nói, cố nén sự khó chịu trong lòng, còn vuốt ve vai và cánh tay của ông chủ Lý, vờ như thích lắm mà không được. Hạ Lam mắc ói gần chết, liều mạng tự nhủ không được đánh người, cuối cùng thủ thỉ, “Bữa khác em hẹn ngài nha?”
Đại khái khóa đặc huấn “cua gái trong quán bar” của Cố Chinh có hiệu quả, đáy mắt Hạ Lam long lanh mê hoặc như chứa rượu, nụ cười vô cùng quyến rũ, hơn nữa phảng phất có cảm giác không thể chối từ, ông chủ Lý lập tức xiêu lòng. Ông chủ Lý nắm tay Hạ Lam, hai người qua lại vài câu, không ngờ ông ta bị Hạ Lam thuyết phục, cứ thế thả cậu đi, nói hai ngày nữa sẽ gọi mà chả nhớ mình còn chưa xin số Hạ Lam.
Hạ Lam đi xe công ty về, tài xế là trợ lý của đàn anh, chở đàn anh đi rồi lại quay lại chở cậu. Đàn anh kia đã lên xe, vừa định bảo tài xế lái xe, nào ngờ lại thấy Hạ Lam chạy tới, chờ cậu bước lên rồi, anh ta mới cười lạnh một tiếng: “Ô, quay lại rồi à?”
Hạ Lam không đáp, ngồi xuống, đóng cửa xe, cậu sợ ông chủ Lý hoàn hồn rồi đuổi theo nên vội nhờ tài xế mau chạy đi. Đàn anh vẫn đang mỉa mai: “Cơ hội tốt thế sao không tranh thủ? Phim truyền hình của cậu sẽ bị ngâm nước đó.”
Hạ Lam hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có cách này em mới được đóng phim sao?”
Đàn anh đáp: “A, thế cậu có ô dù à, hay cậu có số hên?”
Hạ Lam nhìn anh ta một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng hỏi: “Anh Lâm, kim chủ của anh lợi hại hơn ông chủ Lý nhỉ?”
Đàn anh của Hạ Lam rất được, thế tại sao ông chủ Lý lại không sáp vào anh ta mà lại sáp vào mình, đàn anh tuy khó chịu nhưng cũng không ngăn cản, dù sao tài nguyên của công ty có hạn, đầu tư cho người này rồi thì người khác hết phần.
Đàn anh không tức giận mà chỉ cười lạnh, anh ta không trả lời, một lát sau mới nói: “Anh Lâm tôi đây đi lên bằng bản lĩnh của mình, tôi chỉ muốn tốt cho cậu, cậu không nghe thì thôi. Ông chủ Lý dù là đàn ông, cũng không tiếng tăm gì mấy, nhưng ông ta là một mỏ vàng to đấy, ra tay rất hào phóng, mấy chục tuổi rồi mà vẫn có cơ bụng, cậu may mắn quá nhỉ.”
Lúc nói mấy lời này, anh Lâm nhìn chằm chằm khoảng không tối mịt phía trước, ánh sáng lấp lóa chiếu qua khuôn mặt anh tuấn nọ, thoạt nhìn thật rực rỡ nhưng khi qua đi chỉ còn vẻ chết lặng.
Thấy thế, Hạ Lam không nói gì nữa, cậu xuống xe, trở về nhà, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của chị Mai cũng mặc kệ. Cậu bước vào nhà vệ sinh xịt nước sát trùng và xà bông lên tay mình, chà sát kỳ cọ, lau rửa từng kẽ ngón tay, hận không thể lột một lớp da, trong lòng chửi mắng: mẹ nó, may mắn con khỉ!
Hôm sau là thứ Bảy, Hạ Lam không phải đi làm. Cậu vẫn không nghe điện thoại của chị Mai, có số lạ gọi đến hay tin nhắn WeChat cậu cũng không xem, chỉ hẹn Cố Chinh buổi sáng đến đoàn kịch Hành Trình.
Cố Chinh khoanh tay ngồi trên ghế xoay, nhướng mày: “Ô, bận rộn ghê nhỉ.”
“Ngại quá.” Hạ Lam cố gắng cười nói: “Nhưng sau này chắc tôi lại rảnh rỗi nữa rồi.”
Cố Chinh nhìn cậu một lát, bỗng nhiên thò người qua, vươn tay vẫy vẫy trước mắt cậu y như gọi hồn: “Sao thế?”
Hạ Lam thẫn thờ nhìn chằm chằm tay Cố Chinh, một lát sau lại thẫn thờ nhìn chằm chằm vào mắt anh. Cố Chinh bị cậu nhìn đến phát hãi, anh né tránh: “Cậu làm gì thế?”
Di động Hạ Lam lại rung lên bần bật, cậu lấy ra xem, là số lạ mấy ngày qua liên tục gọi cậu, vừa tắt đi, một lát sau đã lại vang lên tiếp, rầm rộ ào ạt, là số của chị Mai.
Hạ Lam do dự không biết có nên tắt máy không, Cố Chinh nói: “Nghe đi.” Thấy vậy, cậu đành hít sâu một hơi, nhấc điện thoại.
Cho dù giông tố có đáng sợ thế nào thì cuối cùng cũng phải đối mặt.
Thanh âm nổi giận của chị Mai muốn xuyên thủng màng nhĩ, Hạ Lam sợ Cố Chinh nghe thấy tiếng trong điện thoại nên muốn đi ra ngoài.
Chị Mai giận dữ gào thét: “Cậu muốn chết hả, dám giỡn mặt với ông chủ Lý?! Sao cậu dám đắc tội người như ông ấy, cậu muốn tôi sống sao! Ông chủ Lý có gì không tốt, bộ mông cậu là vàng 24k chắc! Cho cậu đóng phim mà cậu còn từ chối…!!!”
Hạ Lam vừa định đi ra ngoài, Cố Chinh lại cau mày, đứng ngay cửa phòng chặn cậu lại.