Anh dừng một chút, thâm sâu cong khóe môi, “Mà cậu hỏi thăm người tôi thích làm chi?”
Hạ Lam xấu hổ lắm, đành trả lời: “Thuận miệng ấy mà, thầy không kể cũng được…”
“Sao lại không được, cũng có phải chuyện gì xấu xa đâu.” Cố Chinh cười, “Nhưng cậu phải cho tôi một lý do chính đáng.”
Bụng dạ Cố Chinh toàn ý đồ đen tối, thế mà trên mặt cười đến là đứng đắn, còn thêm một điều kiện, “Hơn nữa nếu tôi nói thì cậu cũng phải nói, tôi nói một cậu nói ba.”
Hạ Lam nhất thời muốn bùng cháy: “Tôi moi đâu ra lắm chuyện để kể thế? Thầy bắt nạt tôi!”
Không có chuyện để kể ấy hả? Cố Chinh nghĩ vậy, vô cùng khoái trá, càng muốn trêu cậu: “Tôi kể một câu cậu kể hai câu, hoặc là tôi im cho cậu nói hết, cậu chọn đi.”
“Không được!” Hạ Lam kháng nghị, “Tôi chỉ vài câu là xong, thầy chắc có cả tấn, còn hai đổi một nữa, tôi mệt lắm!”
“Vài câu?” Đuôi mắt Cố Chinh khẽ cong, anh đùa, “Tôi chẳng tin, bảo đảm từ tiểu học cậu đã được liệt vào hàng hot boy cấp trường, mấy cô bé bám riết chứ lại.”
“Nào có, con gái không chủ động vậy đâu!” Hạ Lam trả lời, mà đúng là thế thật. Quan trọng là bao nhiêu năm trời cậu chỉ thầm mến đúng một người, hơn nữa không theo đuổi nên không tính, lên đại học có quen một cô nàng, cũng không hợp nhau lắm, chưa được mấy ngày đã chia tay.
Cậu híp mắt nhìn Cố Chinh, dò hỏi: “Thầy mới được nhiều người theo đuổi ấy, chỉ tính mấy nữ diễn viên thương nhớ thầy thôi đã cả tá, hơn nữa nếu tôi là hot boy cấp trường thì thầy phải là cấp tỉnh, cấp thành phố! Tôi nói một thầy nói hai mới chuẩn!”
“Không có thật mà, tôi cẩn thận trong chuyện tình cảm lắm, có gì nhiều đâu mà kể.” Cố Chinh cười, “Thế tôi một cậu một nhé, công bằng chưa, cậu trước.”
“Thật không?”
“Thật.”
Thôi cũng được, nhưng Hạ Lam cũng chỉ có thể kể một, hai chuyện. Cậu định bụng bịa ra vài lần nắm tay nắm chân gì đó, vừa hóng được tình sử của Cố Chinh vừa ra vẻ trai nhà lành.
Hạ Lam tuân theo quy tắc ăn ngay nói thật, cậu kể về cô bạn gái thời đại học trước: “Cô ấy học ở viện thanh nhạc bên cạnh, chúng tôi gặp nhau ở lớp piano. Cô ấy có vẻ rất thích tôi, tôi cũng thấy cô ấy tốt nên chấp nhận quen thử, bốn tháng sau thì bị đá, cô ấy thấy tôi không đủ ngầu nên quay qua yêu một cậu hát rock. Nói bốn tháng vậy thôi chứ mất gần ba tháng nghỉ hè rồi, chúng tôi cũng chỉ đi ăn chung vài lần.”
Cố Chinh nhướng mày, chộp ngay điểm quan trọng: “Cậu thích con gái biết hát sao?”
Hạ Lam không hiểu ý anh, đáp: “Chắc vậy, đến thầy.”
Cố Chinh nghĩ nghĩ, nói: “Hồi nhỏ gia đình tôi nghiêm lắm, họ cấm hết mấy sở thích của tôi, tỷ như viết truyện, vẽ tranh hay chụp ảnh. Sau đó tôi nổi loạn, quen với một cô bé, đó là người bạn gái đầu tiên của tôi. Thật ra chúng tôi cũng chỉ đi chơi rồi đi ăn chung thôi, chưa được bao lâu thì cô ấy bị ba tôi chuyển sang trường khác, may sao đó cũng là trường điểm, nếu không thì thật có lỗi với cô ấy.”
Hạ Lam khiếp sợ nhìn Cố Chinh: “Ba thầy giỏi thế, ông ấy làm trong Bộ giáo dục hở?”
“Làm quan chức nhà nước.” Cố Chinh cười cười, “Tôi muốn thi điện ảnh, ba tôi không cho nên tôi bỏ nhà đi, tự làm thêm kiếm tiền. Ông ấy nói coi như không có đứa con này, tôi cũng cứng đầu, tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong cũng không chịu liên lạc.”
“Sau này thì sao?” Hạ Lam quan tâm hỏi.
“Sau này ông già rồi, xem bộ phim đầu tay của tôi, nói việc tôi làm là có ý nghĩa.” Cố Chinh thở dài, hốc mắt ửng hồng, anh nhìn xuống đất mỉm cười chua chát, “Ông ấy nói là có ý nghĩa…”
Tim Hạ Lam thắt lại, cậu nhanh chóng đứng dậy, ngồi vào bên ghế Cố Chinh, nhích lại gần anh, dè dặt vươn tay ôm lấy vai anh. Cố Chinh rất phối hợp mà nghiêng qua, tựa vào người cậu. Hai mái đầu kề sát, Hạ Lam nhẹ nhàng hôn lên tóc anh, cơ bản chỉ cọ môi lên, động tác rất tự nhiên, Cố Chinh không phát hiện.
Đáy lòng Hạ Lam đau xót, lại cảm nhận được chút hạnh phúc thầm lặng.
“Bây giờ quan hệ giữa chúng tôi đã ổn rồi, ông ấy đang ở nhà cũ, vẫn còn tại vị. Lễ Tết tôi về thăm ông ấy, ông ấy kể phim hay kịch nào của tôi ông cũng xem, còn ghi chú lại, nói muốn tuyên dương giá trị chính nghĩa, theo đuổi lý tưởng Cách mạng.” Cố Chinh khẽ cười rồi lau mặt, anh đưa tay quàng qua eo Hạ Lam, vừa ái muội nhưng cũng chẳng bắt lỗi được, “Ừm, mối tình đầu của tôi là như vậy đó. Tới phiên cậu, tôi cũng muốn nghe về mối tình đầu của cậu.”
Mối tình đầu sao. Hạ Lam nghĩ, có chút do dự nhưng vẫn đáp: “Tình đầu của tôi đơn giản lắm, chúng tôi không quen nhau, bởi vì người ta không thích tôi, tôi cũng không dám theo đuổi.”
“Là… là hồi học trung học.” Hạ Lam chẳng có gan khai mình thích Hà Duy Duy những mười năm, định cắt giảm xuống còn hai ba năm, “Tôi ngồi cùng bàn với cô ấy, thường xuyên trò chuyện với nhau, cô ấy hát rất hay, tôi dần dần có tình cảm với cô ấy. Sau đó cô ấy đi du học, chúng tôi cũng…”
Cậu không dám nói cả hai vẫn còn liên lạc, đành bảo, “Ừm, cắt đứt.”
Cố Chinh nghe xong, đối chiếu với mấy tin tức anh tra được. Hồi cấp 2, ngồi cùng bàn, hát hay, sau đó đi du học…
Hạ Lam nói: “Đến thầy.”
Cố Chinh trầm mặc trong giây lát, bỗng dưng nhả một câu không đầu không đuôi: “Hay nhỉ, cuối cùng vẫn là mối tình đầu à.”
Hạ Lam: “?”
Cố Chinh: “Chắc có kỉ niệm sâu sắc lắm ha? Thích nhau được năm năm không? Hay mười năm?”
Hạ Lam hoảng hốt: “Không có!” Nhưng cậu không biết phải giải thích thế nào, Cố Chinh chợt tức giận: “Được, tôi kể cậu nghe, sợ thì đừng trách!”
Cố Chinh cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn, đường nét trên mặt trở nên sắc bén, “Tôi thích một cậu trai, cậu ta rất ngốc, cứ nhớ nhung mối tình đầu của mình mãi, nên tôi mặc kệ, chia tay, chấm dứt!”
“Cái gì?” Đầu óc Hạ Lam rối tinh rối mù, cuối cùng chỉ nghe được ý chính, “Thầy thích… con trai?”
Cáp treo từ từ dừng lại, hai người đều hơi giật mình. Cửa xe bật mở, Cố Chinh đứng dậy định đi ra ngoài, sau đó, người đàn ông dường như cam chịu, anh dừng bước, xoay người, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc Hạ Lam, nhếch miệng: “Đúng, tôi thích con trai, không chấp nhận được sao?”
Hạ Lam kinh ngạc nhìn anh, cậu không phản ứng kịp, cảm xúc sung sướng và bất ngờ đan xen trong lòng, thậm chí còn có chút sợ hãi khó hiểu.
Cố Chinh trầm giọng, nhanh chóng nói: “Tôi có thể thích con trai, không, có khi đó chính là lí do tôi viết ‘Ánh sáng và cát bụi’. Trước đây không biết, giờ tôi đã rõ tại sao tôi lại bị đề tài này hấp dẫn, bởi vì tôi chính là người như thế.”
“Tôi lãnh đạm trong chuyện tình cảm, mỗi khi quen ai cứ thấy là lạ thế nào, còn bị áp lực, thường xuyên hoài nghi và chẳng thể thấu nổi bản thân. Không biết người ta có hiểu được cảm giác này của tôi không, nhưng giờ tôi cuối cùng cũng hiểu rồi.”
Cố Chinh vịn cửa xe cáp, anh cúi người, mặt đối mặt với Hạ Lam, ánh mắt vừa chuyên chú vừa áp bách nhìn cậu: “Bởi vì tôi đúng là khác người, ít nhất, so với con gái thì tôi thích con trai hơn.”
Vẻ mặt Hạ Lam vẫn đang hoảng hốt, Cố Chinh nhìn cậu một hồi, anh cười nhẹ, đứng thẳng dậy nhảy ra khỏi xe, Hạ Lam vội vàng chạy theo.
Cố Chinh đứng đó, gương mặt ngược sáng không nhìn thấy biểu cảm: “Sợ rồi à? Cậu cùng tôi diễn một vở kịch đồng chí, lỡ lúc đóng cảnh hôn tôi hưng phấn thật thì sao, sợ không?”
Nói đoạn, anh cười cười, quay lưng bước đi, “Sợ cũng vô ích, hợp đồng đã ký rồi, cậu không trốn được đâu.”
Hạ Lam đuổi theo anh, hai người lên núi, vừa hóng gió vừa ngắm các nhà tu hành và đền thờ Đạo giáo xa xa. Đường thì khó đi mà Cố Chinh cứ phóng như bay, Hạ Lam vất vả chạy sau, cậu muốn nói gì nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào. Ví dụ như “Tôi không kỳ thị, tôi cũng thích con trai”, “Trước đây tôi chỉ thích con gái nên giờ đang rất bối rối, cũng có khi tôi không thích nam, tôi chỉ thích thầy”, “Sao tôi phải sợ, nếu thầy hưng phấn thì tôi còn hưng phấn hơn ấy, nếu thầy đồng ý thì hôn tôi nhiều hơn đi, ngày nào cũng hôn” hoặc là “Thầy thích con trai? Vậy thầy thích tôi được không? Thầy có thể thích tôi được không?”
Nhưng cậu không dám ho he tiếng nào. Không phải không muốn nói, nhưng nhìn thái độ Cố Chinh như vậy, sống ba mươi năm đột nhiên phát hiện mình là đồng tính, thật ra trong lòng anh đang rất đau khổ, nếu Hạ Lam vội vàng bày tỏ thì có vẻ ích kỷ quá. Hơn nữa, Hạ Lam rất hiểu cảm giác của anh, bởi khi biết mình thích Cố Chinh, cậu cũng từng dằn vặt như thế.
Lòng cứ đau đáu chuyện con đường này có khó khăn không, người ta có chấp nhận không, có bị kỳ thị không. Nhưng vì đó là Cố Chinh, Hạ Lam cảm thấy nếu không thử, cậu nhất định sẽ hối hận cả đời nên mới cắn răng cố vượt qua chướng ngại tâm lý. Nhưng lúc này đây, cậu cảm thấy mình chỉ thích mỗi Cố Chinh thôi, không thể rung động trước người đàn ông khác nữa.
Nếu Cố Chinh thật sự mới phát hiện mình là gay, chắc anh ấy đang bất an sợ hãi và hoang mang lắm.
Đến một chỗ vừa đẹp vừa vắng vẻ, Cố Chinh ngồi xuống ghế đá, thoạt nhìn vẫn đang bực bội, Hạ Lam không có chỗ ngồi, cậu dè dặt bước qua, ngồi xổm bên cạnh anh. Cố Chinh vừa thấy lại nổi cáu, anh kéo cậu dậy: “Bộ ai bắt nạt cậu hả? Lên đây ngồi! Tôi đứng!”
“Tôi không ngồi đâu.” Hạ Lam vội đáp, cuối cùng hai người đều đứng.
Cả hai rơi vào im lặng, không biết phải làm gì, bao nhiêu cảm xúc chẳng thể cất thành lời.
Qua hồi lâu, Hạ Lam rốt cục chịu hết nổi, đánh bạo đến gần Cố Chinh, giơ tay kéo anh vào lòng mình, ôm anh thật chặt. Hạ Lam hồi hộp lắm, Cố Chinh ngây ngẩn, muốn đẩy cậu ra: “Cậu làm gì vậy…”
“Tôi không sợ, cũng không kỳ thị!”
Cố Chinh khựng lại, Hạ Lam buông tay xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt Cố Chinh, dường như muốn tỏ rõ ý chí kiên định của mình, “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn, tôi ở bên thầy còn chưa đủ mà. Mỗi lần được thầy hôn, tôi vui sướng và vinh hạnh muốn chết.”
Hạ Lam càng nói mặt càng đỏ, nhưng vẫn kiên trì: “Thầy Cố, đối với tôi, thầy là người tốt nhất! Thầy không hề làm gì sai cả, nên thầy đừng sợ… Không sao, thầy rất giỏi, thầy đừng sợ mà.”
Cố Chinh giật mình nhìn Hạ Lam, ánh mắt Hạ Lam rất thẳng thắn, hai người nhìn nhau một hồi, Hạ Lam xấu hổ trước, cậu ngượng ngùng lui về phía sau một bước: “Ý của tôi là vậy đó, thầy Cố, tôi muốn ở bên cạnh thầy mãi mãi, tôi thật sự…”
Bỗng nhiên, Cố Chinh nắm tay Hạ Lam, kéo cậu đến trước mặt mình, hôn lên môi cậu.