• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Lam kích động ấn vào chủ đề, quả nhiên phát hiện nó bắt nguồn từ status kia của Cố Chinh. Cậu cũng forward lại, đáp một câu tương tự: “Đây là Mạt Thần Lĩnh tôi yêu.”

Sau đó, đoàn kịch cũng chia sẻ Weibo của hai người, có cả mấy vị Vip bự tham gia, kết hợp với công tác quảng bá diễn viên lúc trước, ảnh tạo hình và trailer vân vân, đại khái làm sục sôi không ít fan trung thành của đoàn kịch và của riêng Cố Chinh, đề tài này tự nhiên lan truyền rộng khắp.

Hạ Lam lục lại Weibo ban đầu của anh, vừa thấy lượng chia sẻ đã suýt ngã từ trên ghế xuống. Không hổ là đại đại vạn fan, được 30 vạn lượt forward rồi nè!

#Bạn trai là Vip bự forward ba mươi vạn, áp lực như núi làm sao phá, online chờ giải đáp?

Hạ Lam vừa nghĩ đến hai chữ “bạn trai” đã sướng rơn, lại muốn chạy đến trước mặt Cố Chinh và Cố Viễn hét to: “Đúng, em là bạn trai của ảnh!”

Cậu vui vẻ rạo rực ôm di động, được một lúc lại sốt ruột sợ hãi hỏi: “Thầy Cố, cái này… thầy thuê người quảng cáo hả?”

Cố Chinh lấy điện thoại cậu qua xem, có vẻ hơi ngạc nhiên: “Lên hot search rồi nè, không tệ.”

Anh gọi cho ai đó, hàn huyên vài câu rồi vừa cười vừa cúp máy, “Không phải anh, tuy đúng là anh tính làm thế, nhưng bây giờ em tự nổi lên rồi.” Cố Chinh vỗ vỗ má Hạ Lam, “Hẳn là nhờ khuôn mặt này.”

Đuôi mắt người đàn ông cong lên, cười đến đặc biệt xinh đẹp, hàm chứa sự thân mật mãnh liệt. Hạ Lam vuốt vuốt hai má mình, cảm thấy Cố Chinh lúc nào cũng rù quến cậu được, nhủ thầm: Mình đẹp trai dữ vậy hả?

Chắc thế, thầy Cố kén chọn ghê lắm, hồi đấy còn khen mình vô cùng vô cùng đẹp trai.

Hạ Lam còn đang đắc chí thì Cố Chinh chợt thêm một câu: “Nhưng chủ yếu vẫn do công lao của anh.”

Anh mỉm cười, “Trong ngành này đầy người đẹp trai, một lần lên hot search thì cùng lắm cũng chỉ tăng mười vạn fan, thế tại sao em còn giỏi hơn bọn họ. Bởi vì em không chỉ có mặt mà còn có tài, hơn nữa vế thứ hai mới quan trọng, mà cái đó là nhờ anh, em có ý kiến gì không?”

Cố Chinh đặt tay lên ngực, kiêu ngạo nói, Hạ Lam phì cười, anh ấy nói đúng mà. Cậu nhìn quanh quất, thấy không ai chú ý bèn vươn tay ôm cổ Cố Chinh, dụi dụi lên má anh, thỏ thẻ: “Thầy Cố, em yêu thầy chết mất!”

Tới tháng tiếp theo, hai người đều bận tối tăm mặt mũi.

Một tuần có ít nhất năm buổi diễn “Ánh sáng và cát bụi”, ngoài ra, Cố Chinh vừa giao kịch bản xong đã chuẩn bị tìm phim kịch gì đó nhận làm đạo diễn hoặc giám chế.

Hạ Lam tuy không bận đến mức đấy nhưng cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cuộc sống của mình, có thể thấy nguyên nhân là do cậu và đoàn kịch đang nổi như cồn trên Weibo. Một đống tag kiểu #Trình Phi Nhiên tôi yêu rồi là #Hạ Lam#Cố Chinh#Ánh sáng và cát bụi#đoàn kịch Hành Trình#Mạt Thần Lĩnh#Mạt Trình phu phu… Dàn staff cũng vươn đến một tầm cao mới, gì mà #kịch bản tiêu chuẩn cao#ủng hộ kịch Trung Quốc, còn vô tình lăng xê hai đoàn kịch cũng rất có tiếng khác.

Nhất thời, trên mạng trồi lên hàng đàn fan kịch sân khấu như nấm mọc sau mưa. Trong đó cũng có vài chủ đề khá là ảo diệu, ví dụ như: #làm thế nào để có vé xem “Ánh sáng và cát bụi”. Nhưng ảo nhất vẫn là cái này: #thảo luận chuyện quá khứ của Hạ Lam.

Cư dân mạng bới ra những tác phẩm ngày xưa của Hạ Lam, phát hiện cậu từng đóng một vai nam chính, hai vai thứ chính, một vài vai phụ, lần đầu tiên thu hút sự chú ý do nhân vật nam thứ kia rất hài hước, vai diễn cuối cùng của cậu cũng là nam chính, nhưng đã cách đây hai năm rồi.

Hạ Lam nhìn mấy người kia moi móc phim cũ của mình, hận không thể đào lỗ chui xuống luôn, năm xưa còn nghĩ mình cũng giỏi phết. Lúc ấy, so với đồng bạn thì cậu là đứa ngon cơm nhất rồi, giờ xem lại mới thấy kỹ thuật giọng (1) của cậu thật kém cỏi, chỉ có thể vờ vịt lấp liếm bằng hai chữ “luồn cúi”.

Nhìn video nhá hàng dài 5 phút của “Ánh sáng và cát bụi”, Hạ Lam cũng sâu sắc cảm nhận rằng mình đã không còn là mình của hai năm trước.

Không so thì thôi, giờ ngẫm lại mới giật mình, vất vả cho Cố Chinh dìu dắt và đào tạo cậu.

Hạ Lam không khỏi sốt ruột, chừng nào trọng tài mới mở phiên tòa, chừng nào mới được hủy hợp đồng, đưa hết tiền cho thầy Cố nhà mình?

Có người cho rằng Hạ Lam từng trải, lắng đọng nhiều kinh nghiệm nên diễn xuất tiến bộ, có người nghĩ Hạ Lam đi học chuyên môn nên gần hai năm không đóng phim mới. Thông qua điểm này, mọi người lập tức phát hiện: Đúng vậy, lúc ấy Hạ Lam coi như cũng có chút tiếng tăm, sao bỗng dưng lại mai danh ẩn tích những hai năm.

Một tin tức truyền ra rất đúng lúc: Do Hạ Lam cự tuyệt chơi quy tắc ngầm nên bị đóng băng, người muốn lợi dụng cậu không phải ai khác, chính là thành viên ban quản trị, đồng thời cũng là đối tác của công ty quản lý – Phạm Nhân Tĩnh.

Thông tin này vừa được tung ra, mấy cái nick anti Phạm Nhân Tĩnh ùn ùn theo sát. Nhân phẩm của bà ta vốn chẳng ra sao, đối thủ của Phạm Nhân Tĩnh thấy bà ta bị bôi xấu, cũng thử thăm dò tát nước theo mưa.

Mà Phạm Nhân Tĩnh dù cũng có tiền có thế, trong công ty quản lý của Hạ Lam thì bà ta lợi hại, nhưng làm sao chèn ép toàn bộ dư luận được. Dần dần, lời mắng chửi bà ta càng lúc càng nghiêm trọng, tường đổ mọi người đẩy, đánh rắn giập đầu, xét tình hình thế này, quả thực nhân dân toàn quốc đều biết Phạm Nhân Tĩnh là “thế lực hắc ám của showbiz”, là đồ không biết xấu hổ.

Trùm cuối sau màn cứ như vậy bị lột da, âu cũng là chuyện hi hữu trong giới này. Hạ Lam hỏi Cố Chinh có phải do anh làm không, Cố Chinh nhìn nhìn bình luận, vân vê cằm: “Không phải anh thật, nếu là anh thì anh sẽ trực tiếp tìm người tố cáo nặc danh bà ta vi phạm pháp luật, cùng lắm là gặp sự cố ngoài ý muốn mới để lộ thôi.”

Anh liếc Hạ Lam một cái, sâu xa nói, “Công ty của các em vốn mang tiếng xấu, người đàn bà đó đã làm rất nhiều chuyện phi pháp, đâu chỉ mình em bị bà ta hại thê thảm.”

Không hiểu sao, Hạ Lam chợt cảm thấy an tâm, cậu ngồi xuống cạnh anh, gượng gạo một hồi rồi cất tiếng: “Hồi xưa, một vị đàn anh của em hủy hợp đồng cũng bị bà ta vùi dập. Anh ấy tiết lộ với em một tin, nói rằng nếu công bố, thậm chí có thể làm bà ta bóc lịch vài năm…”

Cố Chinh lặng lẽ nhìn cậu, tựa hồ có thâm ý khác: “Em muốn tống bà ta vào tù à?”

“Anh ngàn vạn lần đừng manh động nha.” Hạ Lam ảo não, “Em sợ lỡ có gì lại liên lụy anh.”

“Thương trường như chiến trường.” Cố Chinh cười cười, tựa vào ghế salon, chống cằm, chậm rãi nói, “Anh đoán là, mình không cần ra tay đâu.”

Hạ Lam, hoặc là bài viết liên quan đến cậu, cơ bản cứ ba ngày lại trồi lên top một lần. Trong vòng một tháng, fan từ hơn năm mươi vạn đã tăng đến hơn một trăm năm mươi vạn, chia đều mỗi ngày ba vạn, ngày nào trông thấy Hạ Lam cũng hết hồn, hoa hết cả mắt.

Danh tiếng lên cao, người ta cũng biết chuyện Hạ Lam mâu thuẫn với công ty quản lý, cậu đã mời trọng tài, chuẩn bị hủy hợp đồng, cùng với tin tức về phiên tòa sắp mở. Hơn nữa, số tiền bồi thường cũng bị tung ra, 1837 vạn.

Đối với một diễn viên hai năm ròng không tham gia bất cứ bộ phim nào, công ty quản lý lại chặt chém người ta nhiều như vậy, đúng là thứ mặt dày, huống chi Hạ Lam không làm việc là do đấu tranh chống quy tắc ngầm. Vì vậy lòng mến mộ của dư luận giành cho Hạ Lam lại bay lên một tầm cao mới.

Hình tượng của Hạ Lam biến thành một diễn viên giỏi, một anh đẹp trai thân thiện do cự tuyệt làm chuyện đen tối với sếp mà bị đóng băng. Trong lúc đó cậu vẫn không từ bỏ, học hỏi trau dồi, khả năng diễn xuất bùng nổ, nhưng công ty vẫn không buông tha cậu, không cho người ta hủy hợp đồng, còn vô lý đề xuất số tiền bồi thường hơn 1800 vạn!

Nghe tức chết đi được!

Thế là, tag #công bằng cho Hạ Lam và #cứu vớt Hạ Tiểu Lam sôi nổi trở thành đề tài đứng đầu, nhân vật chính Hạ Lam kéo thêm rất nhiều cảm tình, về mặt số liệu mà nói lại vọt lên năm mươi vạn lượt theo dõi, hơn nữa toàn dân cứng cựa. Hạ Lam đã quen với việc chìm nghỉm vô danh rất chi hoảng sợ, kể với Cố Chinh: “Gần đây cảm giác tồn tại của em hơi mạnh, lần trước em đi tàu điện ngầm bị fan vây muốn ngất, giờ không có anh là em phải gọi taxi, hồi xưa có vậy đâu…”

“Nổi tiếng không tốt hả?” Cố Chinh đang lái xe dẫn cậu đi gặp nhà sản xuất – Lâm đại mỹ nữ, “Anh đỡ mất công bỏ tiền PR, cứ để mọi người chú ý em đi. Giống như đang leo núi vậy, vừa xuất phát đã chịu không nổi thì sau này, khi thật sự đứng trên đỉnh thì em tính gì?”

Hạ Lam nghe vậy thì buồn bực, lắc lắc đầu: “Mấy đại minh tinh kia làm sao sống nổi thế?”

Cố Chinh buồn cười không tả. Đến bãi đậu xe, Hạ Lam rốt cục nghẹn ra một câu: “Chắc em không hợp làm người nổi tiếng.”

Cố Chinh vỗ đầu cậu: “Bữa đứa nào nói muốn nổi tiếng, muốn được tự do?”

Hạ Lam gãi gãi tóc, vẫn mặt ủ mày ê: “Nhưng giờ em lại cảm thấy nếu nổi tiếng thật thì càng thiếu tự do hơn.” Cậu khựng lại, “Thầy Cố, em không muốn làm ngôi sao, em chỉ muốn làm một diễn viên giỏi.”

Cố Chinh nhìn Hạ Lam một hồi, anh nhếch môi, lại vỗ vỗ đầu cậu, khen hai tiếng “tốt” rồi xoa tóc cậu: “Đi thôi diễn viên giỏi, đi bàn chuyện làm ăn với sếp Cố nào.”

Cát xê của Hạ Lam tăng.

Lần trước Cố Chinh bàn với Lâm Ca một tập 20 vạn, hiện tại lên một tập 50 vạn.

Hạ Lam ngồi cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm, Cố Chinh lại nói đến lưu loát, còn cười: “Người đẹp, ai bảo hồi đó tớ ra giá cậu không chịu?”

Lâm Ca cạn lời, sắp phát điên tới nơi, căn bản không kì kèo với Cố Chinh được. Muốn cãi Hạ Lam không có tác phẩm nổi bật, cậu lại từng đóng ba bộ phim truyền hình rất hot, muốn cãi cậu không có danh tiếng, giờ người đang lên level nhanh nhất là cậu chứ ai.

Ghét nữa là sau lưng Hạ Lam còn có Cố Chinh, mới hai tháng ngắn ngủi, Cố Chinh đã khiến cô nàng phải thay đổi nhận định về Hạ Lam, từ một tập 3 vạn tăng thành một tập 30 vạn, nếu không đồng ý thì chẳng biết tên kia còn nâng giá cỡ nào nữa.

Đương nhiên, không phải cô coi thường Hạ Lam, quả thật cậu có thể thu hút thêm rất nhiều lượt xem. Dù sao có Cố Chinh tham dự, Hạ Lam sẽ nhanh chóng hủy hợp đồng với công ty cũ, theo cô biết, hiện tại có rất nhiều tài nguyên tốt chủ động tìm Hạ Lam, Cố Chinh thậm chí thuê người phát ngôn chuyên thông báo giúp cậu.

Hạ Lam anh tuấn, chính trực, tài hoa hơn người, hình tượng Tiểu Bạch Thái (2) kiên cường đẹp lòng dân, ai nấy đều hy vọng cậu có thể tìm thấy tài nguyên tốt, theo dõi xem công việc đầu tiên sau khi hủy hợp đồng của Hạ Lam là gì.

Lâm Ca nghiến răng: “Lão Cố, thế này đi…”

Cố Chinh nhìn di động, khoát tay: “Từ từ, 50 vạn không được, lại tăng nữa, giờ tớ muốn 60 vạn.”

Lâm Ca phát điên: “Tại sao?!!!”

Cố Chinh đưa màn hình điện thoại cho cô xem, cô nàng híp mắt nhìn: “Hẹn ngày rồi?”

“Ừ.” Cố Chinh nhếch môi, khoác vai Hạ Lam, “Bé đáng thương của chúng ta sắp phải ra tòa đấu tranh giành độc lập tự do, cần rất nhiều tài nguyên. Người đẹp à, tớ vui lắm, cậu có thấy vui không, có chịu tăng giá cho chúng tớ không?”

Nhà sản xuất buồn rười rượi: “Anh Cố, cậu Cố, ngài Cố! Tớ phục cậu, mười hai tập tổng cộng 500 vạn được không?”

Đuôi mắt Cố Chinh cong lên, vỗ vỗ vai cô nàng: “Mốt mình bàn tiếp, mốt mình bàn tiếp ha.” Nói rồi, anh dẫn Hạ Lam ra về, Lâm Ca không đầu hàng tiếp tục hô: “520 vạn thì sao, 520, số may mắn đó!” (520 = anh yêu em)

Cố Chinh phất phất tay: “Người đẹp, hôm nay tớ bao, mốt gặp!”

Hai người đã đi được vài bước mà vẫn nghe tiếng Lâm Ca đau khổ rú lên. Hạ Lam xoa xoa lỗ tai, nheo một bên mắt: “Thầy Cố, giá đó có cao quá không?”

Cố Chinh liếc mắt nhìn cậu, Hạ Lam lo lắng vô cùng: “Cứ tăng giá mãi như thế lỡ bể chuyện thì sao?”

————————————————

(1) Kỹ thuật giọng: Diễn viên phải nhả cho tròn chữ, giọng nói to rõ, nhấn nhá âm điệu đầy đủ.

(2) Tiểu Bạch Thái: Nhân vật trong phim “Dương Nãi Vũ và Tiểu Bạch Thái” thuộc hệ liệt “Thanh Mạt tứ đại kỳ án”, chồng của nàng chết bệnh nhưng nàng lại bị quan huyện vu cho là thông dâm với Dương Nãi Vũ nên giết chồng. May thay, nhờ người nhà liên tục thượng cáo, Dương Nãi Vũ tìm thấy cơ hội đấu tranh giữa tình hình triều chính đang rối ren nên Tiểu Bạch Thái mới có thể giải oan.

Chưa quen nếp đi làm nên mệt quá k rel nhanh được, các cô gái thông cảm hén T_T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK