“Vâng.” Hạ Lam đưa tay cầm lấy chiếc cốc, tiền rượu đêm nay chắc cũng 1 ngàn rồi, cậu rót xong lại chậm rãi đẩy cốc qua chỗ Cố Chinh, mỉm cười nói, “Tôi có thể mời anh một li không?”
Tư thế ngồi của Cố Chinh đàng hoàng mà thoải mái, tựa như đã biến thành một người khác, ánh mắt anh có chút lạnh nhạt, khóe miệng tươi cười theo phép lịch sự: “Không cần đâu, cám ơn cậu.”
“Anh không uống nhưng tôi vẫn có quyền mời mà.” Hạ Lam cười nói, ngồi xuống bên cạnh Cố Chinh, “Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Cố Chinh cầm li rượu, dùng ngón tay vân vê xoay chuyển: “Tôi không bao hết chỗ này, mời cậu tự nhiên.”
Hạ Lam bèn nhanh chóng ngồi xuống, nhưng cậu chỉ nhấp li rượu của mình một chút, không nói tiếng nào. Cố Chinh nghĩ thầm, nếu trên sân khấu mà cứ im thin thít như này kiểu gì cũng bị khán giả ném đá, thế nhưng anh lại cảm thấy khá thoải mái.
Người nọ không nói chuyện, cũng không ép anh phải nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, nhưng có bầu bạn cùng mình uống rượu nên Cố Chinh thậm chí còn định mở lời trước.
Cơ mà không được, phải giữ vững hình tượng.
“Năm đó tôi đi du lịch ở Scotland, sáng sớm mùa đông, trong rừng thường có sương mù…” Hạ Lam nhìn về phía anh, nửa khuôn mặt ẩn trong đêm tối, hốc mắt cậu có vẻ sâu hơn, đôi mắt lại càng đen thẳm, nụ cười vừa bí ẩn lại vừa ấm áp, “Vừa tinh khôi vừa thanh lãnh, dịu dàng lại làm người sầu não… Anh làm tôi nhớ đến màn sương ấy.” Nói đoạn, cậu lại cười cười, “Vậy nên tôi muốn mời anh li này.”
Cố Chinh nhìn cậu, nhủ thầm: dùng từ văn vẻ quá nhỉ.
Thế nhưng đáy lòng anh lại hơi rung động.
Lời thoại không giống, cảm giác cũng không phải, nhưng hai thứ này kết hợp lại thì… Cố Chinh suy tư, không biết nên để Hạ Lam tiếp tục “gợi cảm” theo kiểu của mình, (nhưng thật ra rất hữu hiệu) hay nên bắt cậu đi tập lại vai Trình Phi Nhiên mà “gợi cảm” theo đúng trong kịch bản.
Khi Cố Chinh còn đang suy tư thì Hạ Lam đã nói tiếp. Cậu nhìn xuống li rượu trước mặt, tựa như đang nói chuyện với đối phương, lại như đang thì thầm với bản thân: “Vừa vào cửa tôi đã nhìn thấy anh…” Sau đó, Hạ Lam lại ngại ngùng cười cười, “Không, thật ra rất lâu trước đó tôi đã nhìn thấy anh rồi, sau đó vừa bước vào quán đã được gặp anh, không ngờ lại trùng hợp như vậy, tôi vui lắm.”
Cố Chinh không biết mình có nên diễn tình tiết “Không muốn nghe cậu ta lải nhải nên rời đi”, nhưng rồi không hiểu sao lại cảm thấy lúc này rời đi rất không lễ phép, vừa không phù hợp với tính cách của người có qui tắc như Mạt Thần Lĩnh, cũng không phù hợp với tính cách của anh.
“Tôi tin rằng trên đời này có chuyện ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’, hơn nữa còn rất bền lâu.” Hạ Lam cũng bắt đầu chậm rãi xoay xoay chiếc li của mình, bên mặt nghiêng có vẻ nhẹ nhàng bình thản lại xen lẫn chút ngượng ngùng. “Bản thân hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, dường như chỉ trong nháy mắt nhưng lại rất…”
Hạ Lam rốt cục nhìn qua, tựa hồ còn có chút xin lỗi, “Thôi, tôi không nói nữa, nếu không sẽ làm anh khó chịu mất.”
Cố Chinh nhịn không được uống một hớp rượu, vừa nghĩ thầm: Ừ, đừng nói nữa, nhưng cũng vừa thúc giục: Ấy, nói tiếp đi.
Đương nhiên anh sẽ không bảo vậy rồi, Cố Chinh vừa cao lãnh vừa lễ phép nói: “Vậy… Cám ơn cậu.” Sau đó anh tiếp tục bảo trì hình tượng, định đứng dậy, “Rất xin lỗi, nhưng tôi không quen uống rượu với người khác…”
Hạ Lam bắt lấy cổ tay anh, không phải kiểu cường thế bá đạo mà là có chút hèn mọn đáng thương.
Thân hình của Cố Chinh dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy chắc chắn mình không đi được rồi. Anh thầm thở dài trong lòng.
Hạ Lam đứng lên, mặt đối mặt với anh, ánh mắt chân thành, giọng điệu vội vàng nói: “Ít nhất có thể cho tôi biết tên của anh không, xin anh đấy?”
Cố Chinh kéo cái tay đang bị nắm, ý bảo cậu buông ra, Hạ Lam ngẩn người, thả lỏng tay. Cậu cúi đầu nhưng lại giương mắt nhìn anh, trông như đang bị bắt nạt mà vẫn cố ôm chút hy vọng. Cố Chinh khó xử nhìn cậu.
Khai mau, ai chỉ cậu thế?! Đây đúng là cách mà Trình Phi Nhiên theo đuổi Mạt Thần Lĩnh!
Cố Chinh hít sâu một hơi.
“Mạt Thần Lĩnh.” Cố Chinh nói, “Xin lỗi, nhưng tôi…” Anh chỉ vào tay của mình, ý bảo Hạ Lam mau thả anh ra.
Hạ Lam nhanh chóng buông tay, cậu nở một nụ cười rực rỡ, trong mắt như mang theo ánh sáng: “Mạt Thần Lĩnh… Ừm, cái tên nghe thật hay.”
Cố Chinh mỉm cười gật gật đầu, xoay người muốn đi, Hạ Lam lại chạy lên ngăn anh lại, mắt vẫn lấp lánh: “Tôi tên là Trình Phi Nhiên! Chữ Trình trong ‘hành trình’, Phi trong ‘bay lượn’, rồi đến chữ Nhiên trong ‘sau đó’, tôi…” Cậu có chút hồi hộp, “Sau này tôi đến đây còn gặp được anh không?”
Cố Chinh nhìn cậu một lúc rồi mỉm cười: “Không biết nữa, chắc là có đấy.”
“Tôi sẽ đến đây đợi anh!” Hạ Lam nói, nhìn anh dần đi xa, “Tôi cũng… sẽ không nói lung tung nữa, cho nên xin anh, nhất định phải quay lại đây nhé!”
Cố Chinh quay đầu nhìn Hạ Lam, ánh mắt phức tạp, với phương thức này của Hạ Lam, nếu là anh, không thích thì nói thẳng, thích thì ngồi lại hàn huyên với cậu, nhưng nếu là Mạt Thần Lĩnh thì hẳn sẽ xấu hổ rời đi.
Diễn xuất của Hạ Lam không đạt đến tiêu chuẩn của Trình Phi Nhiên, Cố Chinh cũng không biểu hiện theo kiểu của Mạt Thần Lĩnh, anh lại quay trở về ngồi xuống. Hạ Lam có chút thấp thỏm nhìn Cố Chinh, cậu dè dặt ngồi xuống cạnh anh, thấy anh không phản ứng liền nhích qua một chút, sau đó nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, vô cùng thuần khiết, tựa hồ chỉ cần có thế là cậu đã thỏa mãn rồi.
Cố Chinh mặt không đổi sắc nhìn cậu, trong lòng lại hơi run lên, muốn chờ xem tên nhóc này tính làm gì tiếp theo.
Nhưng Hạ Lam chỉ nhìn anh cười, thỉnh thoảng lại ngắm chân mày, mũi, môi của anh, sau đó quay về hai mắt. Cậu ngại ngùng mà cười thêm một cái, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, ngay sát ranh giới an toàn của “Mạt Thần Lĩnh”, tưởng như mình đã đến gần anh hơn một chút.
Ánh mắt của Hạ Lam rất chăm chú, tựa hồ không biết phải làm gì, vừa ngại ngùng vừa tràn ngập hy vọng gọi: “Anh Lĩnh…”
Cố Chinh rùng mình, anh nghĩ thầm, lúc này chắc Mạt Thần Lĩnh đã mắc ói rồi bỏ chạy. Nhưng không biết tại sao, anh không đi. Cố Chinh nhìn lại cậu, ánh mắt sâu thẳm. Hạ Lam bỗng cảm thấy mình đang chìm dần trong đôi con ngươi ấy, nháy mắt có chút bối rối, vô thức nói: “… Anh Chinh.”
“…” Cố Chinh lại rùng mình, phải đi thôi, mắc ói quá rồi. Nhưng mà anh vẫn không đi, chỉ cụp mắt không nhìn Hạ Lam nữa. Hạ Lam chợt nhận ra mình gọi sai, cậu xấu hổ, đứng dậy ngại ngùng giải thích: “Xin lỗi thầy Cố, tôi…” Cậu khựng lại một chút: “Thầy thấy thế nào ạ, tôi diễn ổn không?”
“Ầy… ” Cố Chinh mặt không đổi sắc mà thở dài, “Quá tệ.”
Hạ Lam lập tức y như đứa trẻ làm bài thi không tốt, mắt bắt đầu rơm rớm nước.
“Đi thôi.” Cố Chinh đứng dậy, “Tôi đưa cậu về.”
Anh còn chưa đi được hai bước lại bị Hạ Lam níu lấy, bất quá lần này cậu dùng sức mạnh hơn nhiều, Cố Chinh quay đầu lại “Hửm?” một tiếng, đã thấy Hạ Lam nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.
Chiều cao của hai người không chênh lệch lắm, Hạ Lam nắm tay Cố Chinh, hơi kề sát vào anh, cậu có vẻ tức giận, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn trầm giọng nói: “Thầy Cố không bị tôi quyến rũ sao?”
Ánh mắt của Hạ Lam thâm trầm, chuyên chú, có cảm giác như đang tấn công đối phương. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Chinh có thể thấy rõ từng sợi lông mi của người nọ và đôi con ngươi màu nâu, dưới đáy mắt phản chiếu hình ảnh của anh. Cố Chinh nghĩ, nắm cổ tay có biết được mạch đập không nhỉ? Sau đó anh rút tay ra, nhưng cũng không hất tay Hạ Lam.
Cố Chinh thoáng liếc nhìn môi Hạ Lam một cái, cũng chậm rãi tới gần cậu, môi hai người cách nhau không đến ba cm, hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau. Cố Chinh cũng hạ giọng, thiên phú trời sinh cùng kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu làm thanh âm của anh trầm thấp mà mềm mại, dễ đi vào lòng người, anh thì thầm nói: “Làm sao, thế tôi nhất định phải hôn cậu thì cậu mới chịu à?”
Ánh mắt Hạ Lam khẽ dao động, cậu nhanh chóng buông Cố Chinh ra, nhưng vẫn trừng mắt nhìn anh.
“Còn phải học nhiều.” Cố Chinh chỉnh lại cổ tay áo, chậm rãi bảo, “Cậu chưa đủ trình đâu.”
“…” Hạ Lam hơi nghẹn họng. “A.”
Cố Chinh ngoài cười nhưng trong không cười bước nhanh ra khỏi câu lạc bộ, biểu cảm bình tĩnh, hành động tự nhiên.
Chỉ là tim đập hơi nhanh một chút.
Chỉ một chút thôi.
Lúc ngồi vào xe, Cố Chinh rốt cục tỉnh táo lại, anh nắm tay lái, nghĩ thầm, thằng nhóc này quyến rũ thật.