Hạ Lam bị mắng đến hai mắt đỏ bừng, cậu năn nỉ Cố Chinh: “Thầy Cố, tôi nhất định sẽ nghiên cứu đàng hoàng mà…”
“Nghiên cứu cái gì?!” Cố Chinh cả giận nói, “Còn nghiên cứu cái gì nữa?! Tôi thấy cậu chấp nhất cứng đầu, bản chất lại ngang tàng, cứ tưởng cậu là người tôi cần tìm! Nhưng nhân vật không chỉ có nội tâm mà còn có tính cách bên ngoài, diễn viên không những phải có bản sắc riêng, quan trọng là phải diễn xuất giỏi nữa kìa!”
“Tôi bị điên nên mới nghĩ diễn không giỏi thì tập luyện xong sẽ giỏi. Tôi hỏi cậu, tại sao Mạt Thần Lĩnh không chấp nhận tình cảm của Trình Phi Nhiên, bởi vì cảm thấy cậu ta rất ăn chơi! Trông cậu có giống dân chơi không? Có đào hoa không? Cậu không ăn chơi không đào hoa thì thôi, đã thế còn không tự tin! Quyến rũ người khác không phải là bản năng sao?! Bày ra sự hấp dẫn của mình đi chứ! Bộ cậu không hấp dẫn à, có thế thôi cũng không làm được!”
“Hoa hoa công tử, phong lưu phóng khoáng có hiểu không hả?! Cậu không có cảm giác này! Cậu diễn không ra! Chưa thấy ai tệ như cậu, cậu không có thiên phú đóng kịch đâu, mau đi đi! Coi như tôi dạy không công vậy!”
Hạ Lam bị Cố Chinh đẩy ra khỏi văn phòng, rất nhiều diễn viên đứng trên hành lang nhìn, cũng không dám nói gì, cuối cùng có một người khá thân với cậu chạy tới, thấp giọng an ủi: “Thầy Cố yêu cầu cao lắm, mọi người ở đây ai cũng bị thầy mắng hết, cậu cố gắng một chút là thầy sẽ nguôi giận thôi, đừng buồn!”
Một người khác nói: “Đúng vậy, nếu cậu tệ thì ngay từ đầu thầy đã không chọn cậu rồi, với cả thật ra đa số diễn viên toàn nhờ vào luyện tập chăm chỉ đấy chứ, đâu phải ai cũng có thiên phú bẩm sinh, cậu cũng giỏi lắm đó.”
Cả đám gật gật đầu.
Hạ Lam cảm ơn bọn họ, ủ rũ bước ra ngoài, đứng ở chỗ thoáng châm một điếu thuốc. Giữa sương khói lượn lờ, cậu cảm thấy mình thật thảm hại. Hút thuốc xong cậu lại quay về đoàn kịch, tìm mấy diễn viên đang rảnh rỗi để trao đổi thảo luận, đọc sách của Cố Chinh đưa, còn xem thêm mấy bộ phim có nhân vật hoa hoa công tử hay thiếu gia nhà giàu, quan sát biểu cảm và động tác của bọn họ rồi chép vào sổ tay.
Màn đêm dần dần buông xuống, Cố Chinh cũng chuẩn bị tan tầm, lúc anh đi ngang qua phòng tập nhảy, nhìn thấy Hạ Lam vẫn đang ở đây bèn định quát đuổi cậu về. Nhưng Hạ Lam ngồi trong góc, dựa vào gương, ánh đèn màu vàng phủ xuống người cậu, hai chân cuộn tròn trông rất tội nghiệp, hình như đang đọc tư liệu gì đó, có vẻ rất chăm chú.
Tóc Hạ Lam hơi dài nên cậu lấy tay vuốt ngược ra sau, cơ cổ căng đều, tràn ngập sự quyến rũ của trai trẻ, đôi mày rậm nhăn lại, thần thái nghiêm túc, thỉnh thoảng còn ghi ghi chép chép. Áo thể dục chậm rãi trượt từ trên vai xuống, lộ ra khoảng lưng trắng nõn, phần gáy và cổ sạch sẽ, xương quai xanh cùng bả vai rắn chắc. Ngón tay cầm bút thuôn thuôn làm người ta nhớ đến cây trúc, hoặc phải nói, Hạ Lam khiến người ta liên tưởng đến cây cối xanh ngắt um tùm tràn ngập sức sống.
Khung cảnh Hạ Lam ngồi đó lật sách chính là lý tưởng về cái đẹp của Cố Chinh. Trong sáng, nhiệt tình mà tự tin, vì người mình yêu mà dù bị mắng chửi, bị xua đuổi cũng nhất quyết không buông tha, nghiêm túc cố gắng đến mức làm người ta không thể phớt lờ.
Cố Chinh thở dài bước đến, kéo Hạ Lam đứng dậy, anh xách cậu vào phòng làm việc của mình, mở tủ quần áo, lấy ra mấy bộ Âu phục và sơ mi đắt tiền. Cố Chinh nhét quần áo vào lòng Hạ Lam, cũng không thèm nhìn cậu, cau mày nói: “Đi thay đồ đi.”
Hạ Lam ngơ ngác, ừm, một bộ Armani… Cao xanh ơi, mặc vào cảm giác y như mình là một cây ATM biết đi vậy đó!
Cố Chinh đeo cho Hạ Lam một chiếc đồng hồ, sau đó lại hỏi: “Cậu đi giày size mấy?”
“44.”
“Vừa đấy.” Cố Chinh lại đưa qua một đôi giày da, “Mang vào.”
Vì thế Hạ Lam mặc vest Armani, đeo đồng hồ Patek Philippe, xỏ một đôi giày da bóng loáng không biết của hãng nào, leo lên xe Porsche của Cố Chinh, sau đó cứng ngắc.
Mẹ ơi, bây giờ tui đang là một cây ATM di động, một cây luôn đó!
Lấy tiêu chuẩn của Cố Chinh, mời anh đạo diễn cho một bộ phim truyền hình ít nhất cũng phải 500 vạn, biên kịch một tập ít nhất 20 vạn. Từ năm 25 tuổi anh đã bắt đầu đạo diễn phim cùng người khác, sau đó đã độc lập đạo diễn được bảy, tám năm, quả nhiên rất là giàu!
Hạ Lam nơm nớp lo sợ: “Thầy Cố này, mình đi đâu vậy ạ?”
Cố Chinh lái xe lao vun vút trong đêm: “Đi trải nghiệm cuộc sống.”
Mười phút sau, Cố Chinh dừng lại trước một quán bar trông cũng khá, anh dắt Hạ Lam đến, chỉ chỉ vào bên trong: “Phải làm ít nhất ba mỹ nữ, hoặc mỹ nam cũng được, chịu tâm sự với cậu, thời gian không được vượt quá 20 phút!”
Hạ Lam đỏ bừng mặt: “Hả? Tôi không…”
Cố Chinh nhìn đồng hồ: “Tới giờ rồi, bắt đầu!”
Hạ Lam co quắp đi vào trong, Cố Chinh đứng phía sau nói: “Phải nhớ cậu rất là quyến rũ, rất là tự tin. Cậu đẹp trai, nhà giàu, tính cách hoạt bát biết nói giỡn. Đương nhiên sẽ có người không thích cậu nhưng đa số đều dễ như trở bàn tay. Cho nên lúc chấm ai thì cứ tự mặc định rằng người ta cũng chấm mình, hiểu chưa?”
Hạ Lam gọi một li rượu, không biết mình nên tiếp cận người nào trước, cậu vô cùng xấu hổ, quay đầu lại nhìn Cố Chinh. Cố Chinh ngồi tuốt trong góc, lạnh lùng khoanh tay, bên cạnh có một mỹ nữ đang cười, hình như muốn mời anh uống rượu. Cố Chinh lịch sự mà xa cách cười cười, không biết anh nói gì, mỹ nữ lại giận dữ rời đi.
Hạ Lam nhất thời không phục, mình cũng đẹp trai mà, hơn nữa còn mặc Armani đeo Patek Philippe, thầy… thầy của mình còn lái Porsche đó! Hơn nữa mình còn tốt bụng và hài hước nữa!
Hạ Lam tự tin bước về phía một mỹ nữ lẻ loi đứng gần cậu nhất. Cậu mời cô nàng một li rượu, hai người nhanh chóng tán gẫu đến cháy bỏng nhiệt tình, mỹ nữ hình như rất cô đơn, định rủ cậu đi thuê khách sạn.
Hạ Lam bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng bên trong đã cuống hết cả lên, đúng lúc đó, một bàn tay từ phía sau bỗng khoác lên vai cậu, giọng người đàn ông trầm thấp lôi cuốn ghé vào tai Hạ Lam nói: “Ra là em ở đây, làm tôi tìm mãi.”
Hạ Lam quay đầu lại, Cố Chinh phong độ nhẹ nhàng ôm vai cậu, dưới ánh đèn mờ ảo, người nọ đẹp như một bức tượng, trong mắt tràn ngập dịu dàng và cưng chiều. Hạ Lam run rẩy, Cố Chinh ôm cậu đi, anh quay lại cười nói với mỹ nữ: “Xin lỗi, chúng tôi có hẹn.”
Mỹ nữ ngơ ngác nhìn Cố Chinh, không thốt nên lời.
Sau đó Hạ Lam câu được người thứ hai, người thứ ba, Cố Chinh đổi quán, người thứ năm thứ sáu, lại đổi tiếp… Càng đổi quán bar càng cao cấp, đến cuối cùng đã thành câu lạc bộ tư nhân, Cố Chinh bước vào trước, quay đầu hỏi Hạ Lam: “Khách ở đây không phải người bình thường đâu, toàn người mẫu và tiểu thư nhà giàu, gu cũng cao, cậu có hồi hộp không?”
Hạ Lam rất muốn trả lời rằng, lúc thầy khoác vai tôi tôi hồi hộp lắm.
Bây giờ Hạ Lam đã tự tin hơn, cũng học được vài chiêu cưa cẩm, cảm giác mình y như một thiếu gia phong lưu.
Xung quanh hơi ồn ào, Cố Chinh ghé vào tai cậu nói: “Trình Phi Nhiên chính là như thế, cậu ta tự tin, trải qua những tháng ngày đào hoa, phong lưu nhưng không hạ lưu, không thường chủ động tiếp cận người khác, nhưng cậu ấy luôn nghĩ rằng mình đã ngỏ lời thì chẳng bao giờ bị từ chối. Chắc cậu hiểu cảm giác này rồi đúng không?”
Ừm, đẹp trai nhà giàu, tinh tế nhạy cảm, khá gay gắt trong chuyện yêu đương nhưng lại hoạt bát mê chơi, không ngại mấy chuyện ái muội lại tin tưởng vào tình yêu chân chính, yêu cầu cũng cao.
Hạ Lam nghĩ vậy, trong lòng phác thảo hình ảnh của Trình Phi Nhiên, dần dần cùng cậu hòa làm một.
Cố Chinh nói tiếp: “Nhưng Trình Phi Nhiên muốn tiếp cận Mạt Thần Lĩnh lại là chuyện khác, giống như cảm giác bây giờ của cậu vậy, vì Mạt Thần Lĩnh không giống với những người Trình Phi Nhiên từng gặp, anh ta rất khó gần.”
Hạ Lam gật gật đầu, đi theo Cố Chinh vào trong câu lạc bộ.
Bên trong câu lạc bộ rất đẹp, có phòng riêng, cũng có quầy bar và bàn rượu. Cố Chinh vẫn chọn một góc tối, khoanh tay ngồi, Hạ Lam chấm một vị mỹ nữ, tiến lên mời rượu nói chuyện phiếm.
Hạ Lam mỉm cười mời mỹ nữ uống rượu, mỹ nữ cũng mỉm cười nhìn cậu, không biết cậu nói gì, cô gái dường như rất vui vẻ, Hạ Lam lại nói nói mấy câu, cô lắng nghe, sau đó che miệng bật cười. Hạ Lam chuyên chú nhìn đối phương một lát, dần dần nghiêng người, có vẻ rất si mê nhưng lại giữ phép tắc, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn cô, mỹ nữ cũng bắt đầu ngượng ngùng.
Hạ Lam nói thêm một lát liền lịch sự chào tạm biệt, chuyển sang tán gẫu với một người đang lạc lõng, thả thính đủ ba người rồi lại tìm Cố Chinh. Cậu biết mình rất quyến rũ, cũng bắt đầu quen với sự quyến rũ của mình, Hạ Lam đã hiểu hơn về Trình Phi Nhiên, còn học được vài cách diễn rất tốt.
Cố Chinh chống cằm, đầu ngón tay khẽ vuốt ve miệng cốc thủy tinh, anh nhếch môi: “Thông rồi à? Thế giờ đánh con boss nhé.”
Người đàn ông nhướng mày, đuôi mắt cong lên, “Qua đây với tôi nào.”
Hạ Lam: “…”
Hạ Lam: “?!!!”
Cậu lại không có tiền đồ mà hồi hộp nữa rồi!