Hạ Lam trố mắt nhìn cửa quán bar, nhếch miệng cười: “Thầy Cố, chỗ này trông ghê quá nha.” Cậu lấy vai huých huých Cố Chinh, “Thầy hay tới đây lắm hả?”
“Đâu có, nhưng đám bạn thân của anh ham chơi nên tụi nó thích lắm, anh chỉ ngồi cạnh uống rượu thôi.”
Lúc Cố Chinh nói mấy chữ “đám bạn thân”, anh cười có chút hờ hững.
Cố Chinh xuống xe, bỏ lại áo khoác Âu phục bên trong. Tuy khí chất của anh vẫn rất được, trông nghiêm nghị như sắp đến phố Wall bàn chuyện làm ăn, nhưng bóng đêm, âm nhạc cùng nụ cười nửa miệng lại phủ lên người đàn ông sự quyến rũ của hương rượu, thuốc lá và đèn mờ, đầu mày khóe mắt đều mang theo vẻ tản mạn.
Hạ Lam nhìn anh một lát, trái tim cậu run rẩy, đưa tay vịn sau lưng Cố Chinh, cùng anh bước vào bên trong.
Nhìn nội thất đã biết quán bar này khá sang trọng, chủ yếu nhắm vào khách hàng trẻ tuổi, không ít người đang đứng xếp hàng, còn xách túi. Hạ Lam mặc áo ngắn tay và quần lửng, Cố Chinh một thân Âu phục, khác hẳn mấy cô cậu ăn vận lộng lẫy xung quanh. Hạ Lam có chút tò mò nhìn ngó bốn phía, Cố Chinh đưa người qua: “Em chưa tới nhưng chỗ thế này bao giờ à?”
“Tới nhiều chứ, chẳng qua toàn đi ké thôi.” Hạ Lam vô cùng hứng thú nhìn dấu mộc huỳnh quang trên tay (1), “Hồi đại học không cần mua vé, vào xong thì gọi một li rượu ngồi cả đêm, chủ yếu là nói chuyện với bạn chứ em cũng không ham mấy.”
Cố Chinh “Ừ” một tiếng, gãi gãi tóc Hạ Lam: “Biết em là bé ngoan rồi.”
“Em là người đứng đắn.” Hạ Lam trả lời, sau đó cười, “Chủ yếu do không có tiền.”
Càng vào trong âm nhạc càng to, DJ rất giỏi, Hạ Lam vừa đi vừa rung đùi nhịp theo. Dưới ngọn đèn mờ, một đám người quay cuồng giữa sàn nhảy, trên sân khấu tạm thời chưa có ai hát, chỉ có một anh chàng mặt lạnh đang đánh đĩa, với ánh sáng như thế nhìn anh ta càng ngầu hơn.
Mặc dù giá vé vào cửa cao nhưng ở đây vẫn rất đông, không khí nóng bỏng náo nhiệt, may sao vẫn còn ghế ngồi. Hạ Lam và Cố Chinh nói chuyện với nhau mà cứ phải hét lên: “Tiền vé có bao một li rượu đấy, mình uống trước đã!”
Cố Chinh áp vào tai cậu đáp: “Ừ!”
Sau đó, chẳng hiểu vì lí do bí ẩn nào, giáo sư nhân dân quang vinh – ngài Cố Chinh gọi một đống rượu, chuốc cho Hạ Lam say bét nhè, anh ngồi cạnh nhìn cậu uống, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười sâu xa ác độc.
Một ban nhạc bước lên sân khấu, mới đầu họ đang lạnh lùng im lặng, rồi tiếng đàn guitar điện kinh người chợt ầm vang, lập tức hòa với tiếng trống metal nhanh như sét đánh, tiếp đó là hai tiếng trống mạnh. Tay trống hoang dại gõ dùi, mái tóc dài quơ quật theo nhịp nhạc, đàn guitar bắt đầu giai điệu, ai nấy đều nhận ra khúc nhạc dạo này, nháy mắt đã high, điên cuồng gào thét.
Ca sĩ hát chính giơ hai tay lên, làm kí hiệu Rock (2), anh ta hét dài, tiếng thét sắc nhọn như muốn bổ ngang trời đất, quả thực làm người ta bừng tỉnh: “A A A…!!!”
Đám người đang nhảy nhót cũng giơ tay lên: “A!!!”
Hạ Lam bật dậy, đứng trên ghế salon, giơ hai tay lên: “A!”
Cố Chinh nhìn cậu cười đến là sung sướng, anh nghĩ thầm: Biết ngay, có tí cồn vào là điên liền!
Tiếng đàn guitar điện như bão táp, hòa với tiếng trống rền vang giông tố, ca sĩ lại hét lên: “A…A!”
Các khán giả khác: “A!!!”
Hạ Lam leo lên bàn: “A!”
Cố Chinh: “Ha ha ha ha ha!”
Ca sĩ khàn khàn cất giọng: “This ain’t a song for the broken-hearted…”
Mọi người: “A..!!!”
Hạ Lam: “A!”
“No silent prayer for the faith-departed…”
Hạ Lam kéo Cố Chinh: “Đi nhảy thôi, anh nói anh sẽ nhảy mà!”
Cố Chinh bị cậu kéo đi, va tới va lui với mấy người bên cạnh, cười đến đau cả bụng, anh vòng tay ôm Hạ Lam từ đằng sau để bé Phong dở hơi khỏi ngã dập mặt.
Vất vả lắm mới lôi Cố Chinh ra sàn nhảy được, Hạ Lam headbang (3) theo nhịp nhạc, nhìn cái đã biết là fan nhạc rock, mấy cô cậu xung quanh cũng có người headbang, có người nhảy freestyle. Động tác của Cố Chinh vô cùng thoải mái mà hòa theo tiết tấu, anh cười nhìn Hạ Lam.
Giọng của ca sĩ khản đặc kiểu death metal, Hạ Lam đang chìm đắm một mình, vừa mở mắt đã thấy Cố Chinh cũng chậm rãi lắc người theo, nhàn nhã nhìn cậu. Hạ Lam lập tức ôm chặt Cố Chinh, hét vào tai anh: “Bảo nhảy khiêu gợi cơ mà?!”
Cố Chinh bật cười, cũng hét lại: “Bài ‘It’s my life’ sao nhảy khiêu gợi được?!”
Hạ Lam cười ầm lên, nương theo tiếng thét của ca sĩ làm hai động tác up and down, cậu đưa tay kéo cổ áo, từ ngực, bụng đến hông đều nhún cùng nhịp nhạc, nụ cười nhuốm men say, có vẻ vừa đẹp trai vừa khéo léo. Ca sĩ hát xong lại đến màn solo của guitar điện, ca sĩ gào: “A A A!!!”
Hạ Lam điên cuồng kéo áo: “A!”
Cậu kéo mạnh quá, áo từ cổ tròn biến thành cổ chữ V, còn sâu đến tận bụng. Hạ Lam ngớ ra nhìn chiếc áo thun chất lượng không được tốt lắm của mình. Bên cạnh có một cô bé cũng rất nhiệt tình, la lên “A!”, cô nàng chưa kịp kéo áo đã bị bạn trai kéo đi mất.
Dàn nhạc biểu diễn xong thì rời khỏi sân khấu, DJ đổi sang một bài khác tông chậm hơn, đám người đang nhún nhảy lập tức dừng lại, ngọn đèn cũng dịu đi. Giọng nam trầm thấp chợt cất lên, anh ta hát một thứ ngôn ngữ khó hiểu, làm người ta liên tưởng tới ngôn ngữ của bộ lạc bí ẩn nào đó. Hạ Lam lại gần Cố Chinh, nói to: “Bài này hình như là…”
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, Cố Chinh cũng có vẻ biếng nhác và ái muội, Hạ Lam bị anh mê hoặc, cậu túm cổ áo Cố Chinh: “Thầy… Thầy Cố, cởi thêm một nút đi…”
Cố Chinh lại áp vào tai cậu: “Cơ hội học tập của em đấy, chỉ có một lần thôi, mở to hai mắt nhìn anh này.”
Hơi thở người nọ rất ấm áp, phả vào tai Hạ Lam tê dại, Cố Chinh lui người về phía sau, Hạ Lam vươn tay ra trước, nỉ non: “Ầy, nút áo…”
Âm nhạc tiến vào phút cao trào, Cố Chinh hơi ngẩng đầu, mắt anh khẽ híp, ánh đèn nhảy nhót biến hóa trên gương mặt người đàn ông, chiếu lên bờ môi cùng đường cong nơi cổ. Hầu kết anh di chuyển lên xuống, theo tiết tấu nhẹ nhàng kéo cổ áo, đầu ngón tay chà xát, cởi bỏ một chiếc nút, để lộ xương quai xanh xinh đẹp và một khoảng ngực nhỏ. Làn da của Cố Chinh lấp lánh dưới ánh đèn, ngón tay anh kẹp ngay chỗ sâu nhất nơi cổ áo, tựa hồ sắp cởi tiếp.
Cố Chinh tuột một bên sơ mi, vừa như tách khỏi thế giới này, lại vừa như đứng giữa trung tâm vũ trụ. Lồng ngực phập phồng, cổ tay áo chậm rãi trượt từ ngực xuống, lướt qua thắt lưng đến tận đùi, anh hé mắt liếc Hạ Lam một cái, hoặc nên nói là anh liếc qua phía cậu, cảm giác như Cố Chinh của hiện tại chẳng hề để kẻ nào vào mắt.
Trong đầu Hạ Lam nổ cái “Oành”, cậu đứng như trời trồng, ngoài Cố Chinh ra chẳng còn thấy ai được nữa.
Không phải chứ…
Bảo “thầy giáo phải làm gương” cơ mà?
Cố Chinh có một khí chất cực kỳ độc đáo, biếng nhác lại không yếu ớt, mỗi một động tác đều rất đúng nhạc, rồi lại vô cùng tản mạn.
Người nọ là chúa tể thế giới, là trung tâm vũ trụ, sương khói mênh mông, gợi cảm mà thanh lãnh, người khác sẽ cảm thấy anh thật quyền lực, vừa bắt gặp ánh mắt anh đã hồi hộp, chỉ muốn thần phục, nhưng lại không dám tới gần. Anh không cố tình quyến rũ ai, nhưng không ai không bị anh quyến rũ cả.
Vị giáo sư này có độc.
He’s toxic.
Trong đầu Hạ Lam vang lên giọng hát ngọt ngào khiêu gợi ấy, hoàn toàn ngơ ngẩn, cậu không ngờ Cố Chinh còn có một mặt thế này. Cố Chinh bình thường tuy cũng gợi cảm muốn chết, nhưng anh vẫn rất bình thản chín chắn, khi nào say lắm mới mắng một câu, mắng xong còn tự kiểm điểm bản thân.
Đến tột cùng anh là người thế nào? Sao lại có nhiều góc độ đến vậy.
Mỗi sắc thái của anh đều làm em mê muội.
Hạ Lam bắt đầu cảm thấy khó khống chế bản thân.
Cố Chinh hơi quay đi, đôi môi ánh lên vẻ mịn mượt, một tay khác tiếp tục kéo sơ mi ra. Xúc cảm khô nóng nghẹt thở, thân thể di chuyển vi diệu mà cuồng say, anh chậm rãi quay sang Hạ Lam, bàn tay vuốt tóc ngược về sau gáy. Cố Chinh ngẩng đầu, hơi há miệng, lộ ra chiếc cổ thon dài mảnh khảnh, đôi mắt khép hờ, hốc mắt và lông mi phủ một lớp bóng sâu.
Hạ Lam nuốt nước miếng, bước đến gần anh. Ai nấy xung quanh đều nhìn Cố Chinh, người thì hưng phấn gào thét, lùi ra sau chừa chỗ cho anh, người thì ngơ ngác đứng đó, có người không nhịn được nhảy theo, chỉ có một tên đàn ông mắt để dưới mông thử sáp qua, tính ôm Cố Chinh nhảy.
Lửa giận của Hạ Lam bùng lên, cậu đưa hai tay xô tên kia ra, còn định tặng cho một đấm nhưng may Cố Chinh kịp giữ lại. Cố Chinh kéo Hạ Lam ra góc tối vắng người, một tay anh vuốt mặt Hạ Lam, cơ thể vẫn lắc lư theo điệu nhạc. Cố Chinh nhìn thẳng vào mắt cậu, anh tiến lại gần, đôi môi lướt qua gò má cậu rồi khẽ chạm lên thái dương. Ở đây nhạc không quá to nữa, nhưng tiếng hát ban nãy vẫn vang vọng rõ ràng bên tai Hạ Lam, giày xéo trong não cậu.
It’s dangerous… You are dangerous…
I’m falling…
Hạ Lam có chút chịu không nổi, cậu cũng ngẩng đầu, hơi nhắm mắt lại, hơi thở bắt đầu dồn dập, hai tay siết chặt eo Cố Chinh. Thanh âm của người đàn ông vang lên:
“Hạ Lam…”
Hạ Lam quay lại nhìn anh, Cố Chinh đứng cách ra một khoảng, từ từ cởi hai chiếc nút, vừa đến cơ bụng. Anh vẫn luôn nhìn Hạ Lam chăm chú, như đang quyến rũ, cũng như chỉ đang đơn thuần nhìn cậu, khóe miệng cong lên.
Anh muốn làm gì?!
Hạ Lam sắp phát điên, rất muốn hôn anh, Cố Chinh mặc cậu sáp vào người mình, nhưng ngay lúc môi Hạ Lam chuẩn bị chạm vào, anh lại đẩy cậu ra. Ngón cái Cố Chinh ấn nhẹ lên miệng cậu, Hạ Lam vội vàng mút lấy, ánh mắt không rời khỏi Cố Chinh, cố ý liếm ngón tay anh một cách tình sắc.
Lúc đó, Cố Chinh bật cười, cảm giác vừa lấn át vừa xấu xa, anh dùng ngón tay dính nước bọt của Hạ Lam quẹt qua cằm, cổ và xương quai xanh của cậu, rồi lại trở lại trên người mình, khẽ vuốt dọc theo động mạch chủ trên cổ.
Too high, can’t come down…
You’re toxic, I’m slipping under… I’m addicted to you.
Hạ Lam muốn hôn anh nhưng lại bị đẩy ra, cậu đứng tại chỗ nhìn cơ ngực và cơ bụng Cố Chinh co rút phập phồng theo từng động tác, quỳ xuống hôn bụng anh. Cố Chinh mặc kệ Hạ Lam, anh nắm tóc cậu, ép cậu phải ngẩng đầu lên nhìn mình, đoạn kéo áo xuống lộ ra một bên ngực.
Ngay lúc Hạ Lam đưa mắt theo, Cố Chinh cởi nốt hai nút áo cuối cùng, rút vạt áo giắt trong lưng quần ra, từ tốn kéo Hạ Lam lại gần, đưa ngực cọ lên môi cậu.
——— —————— —————
(1) Dấu mộc huỳnh quang: Cho bạn nào không biết thì bar có thu vé vào cửa nha, ở Vn cũng rứa. Thay vì đưa vé thì họ đóng mộc phát sáng kiểu này nè.
(2) Kí hiệu Rock:
(3) Động tác headbang:
Bonus:
Bài hát mà ban nhạc biễn diễn là It’s my life của Bon Jovi.
Bài hát Hạ Lam nhớ đến khi thấy Cố Chinh nhảy là Toxic của Britney Spears