Mục lục
Chiến Thần Xuất Kích truyện chữ full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 302: Quỳ xuống tập thể

Giang Cung Tuấn đã gây sốc cho tất cả các học viên y học cổ truyền khi sử dụng những kiến thức đã thất truyền.

Như người ngoài thì thấy náo nhiệt còn người trong trong nghề thì theo dõi ở ngưỡng cửa.

Trong mắt người khác chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng lộng lẫy.

Đặc biệt là mỗi khi kim và lửa được kết hợp với nhau thì nhìn quà giống như tạo thành chữ hỏa, còn khi kim và băng kết hợp thì giống như đang tạo thành một chữ băng.

Hai từ cứ đan xen nhau, tôi ở trong bạn và bạn ở trong tôi.

Rất lộng lẫy, thật tuyệt vời.

Trông cũng rất rung động.

Cảnh tượng này kéo dài hơn mười giây.

Sau mười giây, hỏa kim bị một ít máu đen dập tắt. Băng trên băng kim cũng biến thành màu đen.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng rút kim châm.

Anh đã trục xuất một phần chất độc trong cơ thể của Khai Hiểu Đình thông qua kim nghịch thiên âm dương.

Nhưng độc tố trong người cô ta vẫn chưa được đào thải hết.

Anh bắt đầu rút cây kim bạc khác ra khỏi cơ thể của Khai Hiểu Đình. Sau khi rút nó ra, anh nói với Đường Sở Vi: “Mặc lại giúp cô ấy”

Đường Sở Vi lúc này cẩn thận giúp Khai Hiểu Đình cài nút quần áo.

Giang Cung Tuấn ra lệnh: “Nằm xuống”

Khai Hiểu Đình được Đường Sở Vi đỡ nằm trên giường bệnh đã được chuẩn bị sẵn.

Giang Cung Tuấn cầm lấy bình giác hơi trên bàn rồi châm một chút rượu, sau đó lấy bật lửa ra đốt rồi nhanh chóng đăt trên bụng của Khai Hiểu Đình.

Điều kì diệu đã xảy ra một lần nữa.

Một cái giác hơi nhanh chóng bơi trên bụng dưới của Khai Hiểu Đình giống như một con rắn.

“Cái này là truy phong tưới sao?”

Phương Vĩnh Cánh trợn tròn mắt.

Các bác sĩ y học cổ truyền khác cùng nhìn không chớp mắt vào từng động tác của Giang Cung Tuấn và muốn học hỏi một số kỹ năng đã thất truyền từ đó.

Giang Cung Tuấn chăm chú quan sát cái bình giác hơi đi vòng quanh bụng dưới của Khai Hiểu Đình.

Sau một vài giây thì bình giác hơi dừng lại.

Anh kéo nó ra một cách nhanh chóng.

Trong bình võn đã có rất nhiều máu độc.

Sau khi Giang Cung Tuấn đặt nó sang một bên thì anh duỗi tay rôi ấn lên vai Khai Hiêu Đình, đầu ngón tay lướt nhanh qua da thịt cô ta cho đến khi chạm tới lòng bàn tay. Trong nháy mắt lòng bàn tay cô ta đã chuyển sang màu đen, Giang Cung Tuấn lấy ngân châm ra rồi châm vào da thịt ở lòng bàn tay cô ta cho máu đen nhanh chóng chảy ra.

“Kỹ thuật tìm long mạch sao?”

Vị bác sĩ y học cổ truyền già có mặt lại bị sốc.

Thật tuyệt vời.

Một loạt phương pháp này đều là kiến thức đã bị thất truyền.

“Sao?”

Lúc này, Giang Cung Tuấn mới nhận ra sắc mặ của Khai Hiểu ĐÌnh có chút không đúng.

Anh nhìn chằm chằm vài giây rôi nhíu mày.

Phương Vĩnh Cánh ở bên cạnh nhắc nhở: “Độc tố đã lan lên não nên cân phải giải độc tố càng sớm càng tốt, một khi độc tố xâm nhập vào não vậy thì coi như xong rồi”

Không cần Phương Vĩnh Cánh nhắc nhở thì Giang Cung Tuấn cũng biết.

Giang Cung Tuấn vươn tay ra và áp lòng bàn tay vào bụng dưới trơn nhẫn của Khai Hiếu Đình rôi nhẹ nhàng dùng sức đè lên.

Khai Hiểu Đình hơi ngẩng đầu lên. Giang Cung Tuấn nhân cơ hội này nhanh chóng bấm huyệt.

Bắt đầu từ thiên linh cái trên đầu rồi thẳng đến bụng dưới.

Trong nháy mắt đầu cô ta giương lên rồi năm xuống và chỉ cần hai đến ba giây thì Giang Cung Tuấn đã bấm hơn mười mấy huyệt đạo, anh ra tay chuẩn xác khiến cho các bác sĩ có mặt ở đây đều hoa mắt.

Sau khi bấm qua một loạt huyệt đạo thì độc tố ở thân trên của Khai Hiểu Đình lại một lần nữa bị Giang Cung Tuấn ép xuống thân dưới.

Anh vươn hai tay nắm lấy chân Khai Hiểu Đình từ trên xuống dưới.

Đùi cô ta rất trắng nên có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng máu độc màu đen trong mạch máu nhanh chóng bị Giang Cung Tuấn ép tới lòng bàn chân.

Giang Cung Tuấn lấy ra một cái bình giác hơi nhỏ và đặt nó ở giữa lòng bàn chân của Khai Hiểu Đình.

Bình giác hơi di chuyển nhanh chóng ở lòng bàn chân cô ta và nhanh chóng hút sacjk máu đen đang tụ ở giữa lòng bàn chân cô ta.

Chân trái xong thì đổi sang chân phải.

Động tác của Giang Cung Tuấn rất khéo léo và rất nhanh.

Ở đây không ít người lão luyện trong y học cổ truyền và đã làm việc mấy chục năm, cũng không nhìn rõ động tác của anh và cũng không biết anh hoàn thành như thế nào.

Sau một loạt các phương pháp thì chất độc trong cơ thể của Khai Hiểu Đình đã hết.

Tuy nhiên có thể vẫn còn nhiều trong cơ thể.

Hàn Kim Thần ở đối diện lo lắng đến đổ đầy mồ hôi.

Anh ta đã dùng mọi cách những cũng không thể đào thải được chất độc trong người của Hồng Tứ, ngân châm và thủ thuật bấm huyệt của anh ta lúc này dường như đã mất đi tác dụng.

Bây giờ ba phút đã trôi qua.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía bên kia thì thấy có hơn một trăm người đang đứng ở đó.

Những người này đã chặn tâm mắt của anh ta nên anh ta không biết bây giờ Khai Hiểu Đình đang trong tình huống gì.

Sau khi Giang Cung Tuấn hoàn thành một loạt các hoạt động, anh nhìn Khai Hiểu Đình nằm trên giường bệnh tạm thời rồi hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Nói như thế nào?” Khai Hiểu Đình nằm trên giường, bây giờ có cảm giác như thế nào cô ta cũng không nói được. Suy nghĩ vài giây rồi cô ta mới mở miệng nói: “Hơ choáng váng, cơ thể thì có lúc nóng lúc lạnh nhưng nó rất thoải mái”

Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Cô có thể đứng lên được không”

“Có thể”

Cô ta xoay người muốn đứng dậy thì Đường Sở Vĩ đi tới kịp thời đỡ cô ta.

“Đứng xong rồi.”

Giang Cung Tuấn ra lệnh nói.

“Ừ” Khai Hiểu Đồng gật đầu.

Giang Cung Tuấn nhìn lướt qua trên bàn rồi cầm lấy một nắm ngân châm, anh cầm trong tay cân nhắc một chút rồi vứt đi hai cây.

“Tất cả đều tản ra một chút”

Theo lời của Giang Cung Tuấn, các bác sĩ quan sát xung quanh đều hơi lùi lại.

Nhìn thấy điều này, Hàn Kim Thần ở bên kia cũng bước tới.

Anh ta không tìm được thuốc giả độc trong cơ thể của Hồng Tứ, càng không có cách nào để thải nó ra. Bây giờ anh ta muốn tới xem thử tên nhóc Giang Cung Tuấn này rốt cuộc là đã làm gì.

Mọi người nhường cho anh một khu vực trống trải.

“Sở Vi, em cũng lui về phía sau đi”

“Được”

Đường Sở Vi, người đang đỡ Khai Hiểu Đình cũng buông cô ta ra và hơi lùi về phía sau.

Hàng trăm bác sĩ vây quanh thành một vòng tròn và chỉ có Khai Hiểu Đình đứng ở giữa, tay trái Giang Cung Thần cầm ngân châm và một cây.

ngân châm trượt xuống tay phải.

“Ấn đường”

Giang Cung Tuấn nói xong đồng thời tay cũng run lên, ngân châm trong tay bay ra ngoài và chuẩn xác châm vào ấn đường của Khai Hiểu Đình.

Kim châm vào da đúng hai mi-li-mét không hơn không kém.

“Nhân chung”

Một lần nữa ném ra một cây ngân châm.

Giang Cung Tuấn ra tay nhanh chóng từ mặt trước, mặt bên, mặt sau và liên tục thay đổi vị trí.

Rất nhanh ngân châm trong tay đều bị ném ra ngoài và tất cả đều được châm vào cơ thể của Khai Hiểu Đình.

“Tám mươi mốt kim nghịch thiên sao?”

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Kim Thần kêu lên và trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Anh, anh là Hắc Long”

“Cái gì, đây là tám mươi mốt kim nghịch thiên sao?”

Hàn Kim Thần thốt lên làm cho hiện trường thêm sôi sục.

“Đúng vậy ông nội, đó chính là tám mươi mốt kim nghịch thiên vừa mới châm vào tám mươi mốt huyệt đạo trong cơ thể của Khai Hiểu Đồng”

Phương Thanh Tâm nói lúc Giang Cung Tuấn lấy ra thì cô ta đã đếm.

Điều kỳ diệu đã xảy ra một lần n

Ngân châm trên người Khai Hiểu Đình trong nháy mắt lập tức chuyển sang màu đen.

Tất cả độc tố trong cơ thể đều theo ngân châm mà chảy ra.

Giang Cung Thần cười nhạt, đi tới rồi gỡ từng cây ngân châm trên người cô ta ra và cười nói: “Bây giờ không sao rồi.”

“Phù!”

Khai Hiểu Đình hít sâu một hơi, cuối cùng cô †a đã lấy lại được mạng của mình.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Đi xuống tắm rửa một chút rồi mặc quần áo vào.”

Khai Hiểu Đình liếc nhìn Giang Cung Tuấn với sự ngưỡng mộ hiện lên trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”

Cô ta nhanh chóng rời khỏi sân khấu.

“Thầy, xin hãy nhận tôi làm học trò.”

Hàng trăm bác sĩ trên sân khấu quỳ xuống đất.

Ngay cả Đào Thi và bác sĩ đại tài Mặc Tuấn cũng làm như thế.

Còn có cháu gái của Phương Vĩnh Cánh là Phương Thanh Tâm cũng quỳ xuống. Riêng chỉ có Phương Vĩnh Cánh là còn đứng.

“Thật sự là thần kỳ” Phương Vĩnh Cánh vẻ mặt vui mừng như cũ: “Có người kế thừa y học cổ truyền rồi.”

Tất cả các vị bác sĩ đại tài đều quỳ trên mặt đất nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt hừng hực lửa.

Hôm nay Giang Cung Tuấn đã thể hiện thực lực đáng sợ.

Anh thi triển đều là kiến thức đã sớm bị thất truyền và những kiến thức này chỉ tồn tại trong kinh điển.

Hỏa kim châm, băng phách châm, kim nghịch thiên âm dương, truy phong tưới, kỹ thuật tìm long mạch và tám mươi mốt kim nghịch thiên. Đây đều là những phương pháp huyền thoại.

“Anh..” Hàn Kim Thần sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chăm Giang Cung Tuấn với vẻ mặt khó tin: “Làm sao có thể, chuyện này làm sao có thể, anh làm sao ra được?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Hàn Kim Thần, anh nhận thua sao?”

“Tôi…

Hàn Kim Thần muốn mở miệng nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt trở về: “Tôi nhận thua, không ngờ anh đã học được kiến thức trong y học Hàn Quốc nhưng tôi nhận thua không có nghĩa là y học Hàn Quốc thua”

Nói xong, anh ta hỏi nhân viên về loại thuốc giải độc do Giang Cung Tuấn chế tạo, sau khi cho Hồng Tứ uống rồi anh ta lập tức kéo Hồng Tứ đi.

“Hắc Long, Hắc Long”

“Chiến thần Đoan Hùng chỉ có tôi là Hắc Long”

Một sự cổ vũ dữ dội vang lên tại hiện trường.

Tiếng kêu như một con sóng lớn, sóng này cao hơn sóng kia.

Giang Cung Tuấn nhìn không ít vị bác sĩ đại tài đang quỳ trên mặt đất, anh sờ mũi nói: “Những thứ này đều do bác sĩ đại tài Sở Vi dạy cho tôi, nếu muốn nhận thầy thì nhận Sở Vi đi vì cô ấy mới là bác sĩ đại tài chân chính”

“Hả?”

Đường Sở Vi vẻ mặt kinh ngạc, chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ?

“Sở Vi, xin cô hãy nhận tôi”

“Cô Sở Vị, tôi tình nguyện gia nhập tiệm thuốc Thế Kỷ.

Không ít vị bác sĩ đại tài mở miệng nói.

Họ không ngu ngốc. Họ biết Đường Sở Vi không biết cách chữa bệnh nhưng Giang Cung Tuấn thì biết.

Bây giờ Giang Cung Tuấn yêu cầu bọn họ nhận Đường Sở Vi làm thầy thì đây chính là một cơ hội. Chỉ cần đi theo Đường Sở Vi thì tự nhiên có thể nhận được sự hướng dẫn của Giang Cũng Tuấn.

Vô số bác sĩ bắt đầu nhận thầy.

Đường Sở Vi vẻ mặt sửng sốt và hoang mang.

“Cuối cùng cũng kết thúc”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng lẩm bẩm, bây giờ rắc rối của Hàn Kim Thần đã được giải quyết nhưng rắc rối của chính mình thì vẫn chưa được giải quyết.

Mọi người vây quanh Đường Sở Vi trong khi Giang Cung Tuấn lặng lẽ rời đi không một động tĩnh.

Khai Hiểu Đình đi vào hậu trường nhanh chóng lau người và thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Nhưng khi đi ra thì hiện trường lúc này chỉ có một đám bác sĩ đang quỳ trên mặt đất muốn nhận Đường Sở Vi làm thầy, còn Giang Cung Tuấn thì không biết đã đi đâu.

Vẻ mặt cô ta lộ rõ vẻ thất vọng.

“Tôi, tôi đồng ý với các người, các người đứng dậy trước đã.”

Đường Sở Vi không còn cách nào khác đành phải đồng ý trước. Lúc này những bác sĩ y học cổ truyền mới đứng dậy.

Đào Thi là người đầu tiên lên tiếng với vẻ mặt hối lỗi: “Cô Sở Vi, chuyện lần trước ở Hồng Bắc là do tôi không đúng nên xin cô cứ coi tôi như một cái rắm đi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là bác sĩ của tiệm thuốc Thế Kỷ. Đúng rồi, mối quan hệ giữa cô và Hắc Long là gì, liệu sau này Hắc Long có đến tiệm thuốc Thế Kỷ để hướng dẫn chúng ta không?”

Tất cả mọi người nhìn Đường Sở Vi.

Bọn họ nhận Đường Sở Vi làm thầy còn không phải là muốn có được sự hướng Giang Cung Tuấn.

Đường Sở Vi nhìn thoáng qua sân khấu nhưng không phát hiện được bóng dáng của Giang Cung Tuấn, cô do dự một chút mới nói: “Có lẽ sẽ có”

Cô đã quyết định ly hôn với Giang Cung Tuấn và kết hôn với Hắc Long Giang Cung Tuấn.

Sau này hai người chính là vợ chồng.

Nói như vậy thì Hắc Long nhất định sẽ đi đến tiệm thuốc Thế Kỷ. Nghe đến đây thì lúc này mọi người mới nở nụ cười cởi mở.

Mao Kiên cũng nhận được lời của ban giám khảo.

Mao Kiên nói: “Im lặng, im lặng.”

Hội trường ồn ào trở nên im lặng.

Mao Kiên hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thật sự làm cho người khác cảm thấy nhiệt huyết sôi trào mà, thông qua cuộc khảo nghiệm lần này thì đại hội y học cổ truyền đã đi đến kết quả thành công.

Bây giờ tôi tuyên bố vị bác sĩ đại tài lần này là..”

“Là cô ấy, chính là Đường Sở Vi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK