Mục lục
Chiến Thần Xuất Kích truyện chữ full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 725: Toàn tâm toàn ý giúp anh

Đường Sở Vi đứng dậy, đi xới cơm cho Giang Cung Tuấn. Bưng cơm trắng đưa cho Giang Cung Tuấn, cô ôn nhu kêu lên: “Ông xã, cầm lấy…” Giang Cung Tuấn tiếp nhận, nhìn gương mặt ôn nhu của Đường Sở Vi, cười: “Cảm ơn bà xã” Một tiếng bà xã, khiến Đường Sở Vị ngòn ngọt trong lòng. Cô cảm thấy cái mũi chua chua, suýt chút nữa không nhịn được mà khóc lên.

Trong thời gian dài như vậy, đến nay là lần đầu tiên Giang Cung Tuấn gọi cô là bà xã, giờ khắc này, cô cảm thấy những gì mình trả giá trong khoảng thời gian này đều là đáng giá.

Mấy giây sau, cô mới lắng lại cảm xúc.

Cô lộ ra hai hàng răng trắng nõn, vừa cười vừa nói: “Chờ làm việc xong hơn nửa năm này, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, chúng ta đều đi ẩn cư, có được không?”

“U” Giang Cung Tuấn gật đầu. Sống loại cuộc sống này, anh thật sự quá mệt mỏi. Mười năm trong quân đội, mười năm chém giết, anh đã sớm mỏi mệt. Nếu không phải tình huống đột phát trước đó, anh sẽ không lại về Nam Cương lần nữa. Anh cầm lấy đũa, bắt đầu yên lặng ăn. “Đúng rồi.”

Ăn được một nửa, Giang Cung Tuấn bỗng nhiên buồng đũa xuống, nhìn Đường Sở Vi hỏi: “Sở Vi, em có biết chuyện về Quận Hồn không?”

“Có”

Đường Sở Vi gật đầu nói: “Sau khi anh rời khỏi Đoan Hùng, Giang Vô Song cũng thường xuyên đến tìm em, nói chuyện phiếm với em, trò chuyện một chút về thế cục kinh đô. Em cũng biết sự xuất hiện của Quân Hồn, biết tổng thống lĩnh của Quân Hồn là Giang Quốc Đạt, mà tất cả thành viên của Quân Hồn đều là cổ võ giả”.

Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ, hỏi: “Em cảm thấy, thành lập Quân Hồn rốt cuộc là vì điều gì?” Vấn đề này, sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi nhà họ Giang đã suy nghĩ. Anh nghĩ tới rất nhiều khả năng bên trong, nhưng lại không chắc chắn lắm. Anh cảm thấy sự thay đổi của Đường Sở Vi. Cô không phải là người ngốc nghếch vô tri trước kia. Đường Sở Vị của hiện tại, nhìn rất rõ ràng thế cục của kinh độ Đoan Hùng. Vấn đề này, Đường Sở Vị thật đúng là đã từng cùng thảo luận với Giang Vô Song.

Cô mở miệng nói ra: “Vô Song đã cẩn thận phân tích, Giang Quốc Đạt ra tay đánh lén Giang Phùng, cướp đi nội đan linh quy của Giang Phùng. Ông ta chắc chắn là kiêng kị Giang Phùng, cho nên ông ta cần tìm một chỗ dựa mạnh mẽ

“Trước khi cướp đoạt nội đan, tu vị của Giang Quốc Đạt ở cảnh giới thứ bảy, hiện tại ông ta luyện hóa nội đan, tu vi nhất định đã bước vào cảnh giới thứ tám. Sau khi bước vào cảnh giới thứ tám, lẽ ra ông ta không cần chỗ dựa” .

“Bởi vì, cảnh giới thứ tám quá mạnh, người có thể uy hiếp được ông ta không nhiều.”

“Thế nhưng, hiện tại ông ta vẫn trở thành tổng thống lĩnh của Quận Hồn, ông ta đã từng là tộc trưởng nhà họ Giang. Mặc dù nhà họ Giang mạnh, nhưng vốn không để ý đến chuyện chính trị, Giang Quốc Đạt không thể dùng lực của bản thân, không dựa vào người khác mà trở thành tổng thống lĩnh của Quân Hồn được.”

“Tăng thêm biểu hiện của thương hội Đại Đông gần nhất, hẳn là Vương trăm năm trước, cũng chính là Trạch Tây đã đứng ra chủ trì toàn cục.”

“Toàn bộ Đoan Hùng, cũng chỉ có ông ta mới có thể xây dựng ra một nhánh quân đoàn được tạo thành từ cổ võ giả trong thời gian ngắn như vậy.”

Giang Cung Tuấn nghiêm túc nghe.

Đường Sở Vị tiếp tục nói: “Quân Hôn thành lập, hẳn là nặng bao nhiều mục đích, một là đối phó Cổ Môn, hai là kiềm chế Vương, ba là hạn chế anh, càng quan trọng hơn là, hiện tại càng ngày càng nhiều thực lực nổi lên mặt nước. Ước định trăm năm trước, có lẽ đã vô hiệu rồi. Trạch Tây lo lắng Đoan Hùng mất khống chế, lo lắng mất đi quyền khống chế đối với Đoan Hùng, lúc này mới bắt đầu chỉnh đốn thương hội Đại Đông, sáng tạo Quân Hồn. Ông ta hẳn là đạt thành một loại hiệp nghị nào đó với Giang Quốc Đạt.”

“Ừm”. Nghe đến đó, Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu. “Phân tích rất đúng chỗ, rất thấu triệt”

Anh nhìn Đường Sở Vi, hỏi: “Những điều này là Giang Vô Song nói với em, hay chính em nghĩ được?”.

Đường Sở Vi vừa cười vừa nói: “Em nào có thực lực này, em lại không hiểu những chuyện này, không cách nào thấy rõ thế cục. Đây đều là Vô Song nói với em khi em và cô ấy nói chuyện phiếm. Cô ấy nói tình huống hiện tại của Đoan Hùng rất không lạc quan, là cục diện mấy phe phái giành thế chủ động, chỉ xem ai có thể thắng được.”

“Ăn cơm trước đi, cơm ăn xong, anh đi gặp Vương, tìm hiểu tình huống một chút.” Giang Cung Tuấn tiếp tục cầm lấy đũa..

Đường Sở Vị thấy Giang Cung Tuấn dường như không có hoài nghi với thân phận của cô, lúc này mới thở dài một hơi.

Cô trơ mắt nhìn Giang Cung Tuấn, gương mặt xinh đẹp mang một cút khẩn cầu, nói: “Ông xã, anh đáp ứng với em rồi, chờ đến sau đại tuyển cử, cho dù ai thắng ai bại, anh đều không cần để ý tới, được hay không.”

“Được.” Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu. Anh không biết ai có thể làm Vương mới. Anh biết, Vương mới đăng vị, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hi sinh. Hiện tại, anh chỉ muốn làm tan rã hết thảy, trả cho Đoan Hùng một kinh đô hòa bình. Về phần có được hay không, thì phải nhìn xem hơn nửa năm còn lại.

Nếu như trước đại tuyển cử, anh không thể giải quyết tất cả chuyện này, như vậy anh thật sự không có thực lực này. Đến lúc đó anh cũng không muốn để ý tới quá nhiều chuyện.

Có lời hứa hẹn này của Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vị liền yên tâm.

“Ông xã, em sẽ giúp anh, em sẽ làm cho anh an tâm đi ẩn lui với em, không mang bất cứ tiếc nuối nào rời khỏi kinh đô, để anh từ đây không còn lo lắng nữa, một lòng một ý đi cùng với em”

Giang Cung Tuấn không nghe ra hàm nghĩa trong lời này. Anh không biết Đường Sở Vị nói giúp anh là có ý gì.

Anh thấy, chỉ là Đường Sở Vi chẳng ngờ tới cuộc sống như bây giờ, nghĩ tới thời gian đơn giản, mộc mạc.

Sau khi ăn bữa cơm đơn giản, Giang Cung Tuần liền vội vã đi ra ngoài, tiến về cung Thiên Ninh, đi gặp Vương.

Mà Đường Sở Vi, thì ở nhà thu dọn tàn cuộc, đi rửa chén, sửa sang lại phòng bếp. Cửa cung Thiên Ninh. Một chiếc xe quân đội lái tới. Giang Cung Tuấn mặc quần áo bình thường xuống xe. “Long Vương” Vừa xuống xe, một vài thị vệ ở cửa cung Thiên Ninh chỉnh tề cúi chào. Giang Cung Tuấn đi tới, hỏi: “Vương ở đây sao?” “Ngài ấy ở ngay đây” Một người thị vệ mở miệng nói. Giang Cung Tuấn trực tiếp tiến vào cung Thiên Ninh. Cung Thiên Ninh, một gian thư phòng. Vương cầm một cây bút lông trong tay, thẩm mực nước, đang viết chữ. “Quốc thái dân an”. Ông ta viết bốn chữ lớn trên giấy. Giờ phút này, ảnh tử đi đến, nói: “Vương, Giang Cung Tuấn đến.”

“Um.”

Vương buông xuống bút lông trong tay, mặc vào áo khoác, đi ra thư phòng, đi đến phòng khách.

Khi ông ta đến phòng khách, phát hiện Giang Cung Tuấn đang ngồi trên ghế sa lon, trong tay kẹp một điếu thuốc.

Ông ta đi tới, ngồi xuống, cười nói: “Cậu trở về rồi?” “Vâng.”

Giang Cung Tuấn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: “Mấy ngày nay tôi rời đi Đoan Hùng, Đoan Hùng xảy ra rất nhiều chuyện, còn xuất hiện một quân đoàn tên là Quận Hồn, đây là có chuyện gì?”

“Tôi liền biết cậu muốn hỏi vấn đề này”

Sắc mặt của Vương trở nên nghiêm trọng, hít sâu một hơi, nói: “Ngài Trạch Tây ra tay, làm ra Quân Hồn này, nhằm cân bằng cục diện bây giờ, ông ta không muốn bố cục ông ta sắp xếp trăm năm bị phá vỡ.”

Vương, làm cho Giang Cung Tuấn xác định người sau lưng Giang Quốc Đạt chính là Trạch Tây. “Hiện tại ngài dự định thế nào?” Giang Cung Tuấn nhìn Vương, muốn hiểu rõ kế hoạch tiếp theo của Vương.

Gương mặt Vương lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Tôi còn có thể làm sao, tôi chỉ là một con rối. Mặc dù trong lòng quan tâm dân chúng, quan tâm đến sự yên ổn của Đoan Hùng, nhưng tôi lại bị khắp nơi hạn chế việc tôi có thể làm sự tình thật sự không nhiều.”

“Vậy thì giao cho tôi đi”

Giang Cung Tuấn mang theo kiên định trong mình, nói: “Trong vòng nửa năm, tôi nhất định sẽ xử lý tất cả, cho dù không thể làm tan rã thương hội Đại Đông, không cách nào tan rã vương triều mà Trạch Tây đã bày ra trăm năm, thì ít nhất cũng phải xử lý toàn bộ những người có liên quan”

Giang Cung Tuấn đến tìm Vương, chủ yếu là muốn hiểu rõ người sau lưng Quận Hồn là ai. Hiện tại đã biết, anh cũng không ở lại thêm. Sau khi để lại một lời hứa hẹn, anh đứng dậy liền đi. Anh rời đi, Vương mới dựa vào trên ghế sa lon, lộ ra một mặt lười biếng. “Vương.” Ánh tử đi tới, đứng ở một bên, hỏi: “Giang Cung Tuần thật sự đáng tin cậy sao?” “Sao lại không đáng tin cậy?” Vương hỏi ngược lại.

Ảnh tử nói: “Mấy ngày gần đây nhất, mặc dù Giang Cung Tuấn không ở Đoan Hùng, thế nhưng người bên cạnh anh ta đều có động tĩnh rất lớn. Đặc biệt là Hứa Linh, gần nhất cô ta rất sinh động”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK