Mục lục
Chiến Thần Xuất Kích truyện chữ full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 817: Có lẽ có liên quan đến rồng

Giang Cung Tuấn cảm thấy nếu muốn tìm hiểu vì sao Thiên lại đánh gia tộc Vampire thì anh vẫn cần phải hỏi ông nội.

Bởi vì nói chung thì ông nội Giang Thiên của anh tương đối hiểu rõ về gia tộc Vampire.

Anh không nghĩ về nó nữa và lên xe.

Trong xe, Triệu Tuân mở to hai mắt mà nhìn.

Mặc dù trước đây khi ở xa nước, ông ta đã biết Hình Lịch là một võ giả nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy các võ giả đánh nhau.

Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng đó, ông ta vô cùng rung động.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cả xe và người đều bay ra ngoài, đây là loại năng lực gì vậy?

“Thiên, Thiên soái… Triệu Tuân lên tiếng, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp.

Giang Cung Tuấn cười nói với ông ta: “Không sao? Anh cũng không giải thích nhiều mà nói với người lái xe: “Đi tiếp đi”

“Vâng, Thiên soái”

Tố chất của chiến sĩ trong quân Xích Diễm tương đối tốt, cho dù trong lòng rất khiếp sợ nhưng bọn họ cũng không bộc lộ ra ngoài.

Giang Cung Tuần tiếp tục đi về phía tòa nhà Tân Thời Đại.

Lúc này, Thiên đã rời đi. Sau khi rời đi, ông ta gọi một cuộc điện thoại rồi ra lệnh: “Rút lui.” “Vâng”

Những người đi tới tòa nhà Tân Thời Đại trước lập tức rút trở về, trước khi Giang Cung Tuấn đến tòa nhà Tân Thời Đại thì Thiên đã về đến nhà.

“Boss, chúng ta sắp tới tòa nhà Tân Thời Đại rồi, tại sao lại muốn rút lui?” Tên thuộc hạ cảm thấy khó hiểu rồi dò hỏi.

Thiên cười nhạt: “Bây giờ thể lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh, việc tôi tranh đoạt với cậu ta cũng không có hy vọng chiến thắng. Thay vào đó, cứ tác thành cho cậu ta, hơn nữa, khi tôi đạt được sự hợp tác với cậu ta, tôi sẽ mượn sức của cậu ta để tiêu diệt gia tộc Vampire. Gia tộc Vampire mới là thứ khó giải quyết”

“Chẳng lẽ ngài không sợ Giang Cung Tuấn đổi ý sao?”

“Không, đối với một số người, chữ tín quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Giang Cung Tuấn chính là một người như vậy, tôi tin rằng cậu ta sẽ không đổi ý”.

“Boss, chỉ là một gia tộc Vampire nho nhỏ thôi, với thực lực của ngài thì sẽ tiêu diệt sạch trong phút chốc, tại sao lại phải mượn sức của Giang Cung Tuấn?”

Thiên hơi dừng lại, nói: “Cậu không hiểu chuyện này, truyền lệnh xuống dưới, lập tức dẫn người rút khỏi thành thủ đô. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không cần phải quan tâm đến chuyện của thành thủ đô”

“Nhưng mà, cứ từ bỏ như vậy sao, khó khăn lắm chúng ta mới nắm được thương hội Đại Đông vào trong tay.”

Sắc mặt của Thiên tối sầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Làm sao hả? Các người muốn cãi lệnh có đúng không, tôi nói là cho toàn bộ rút lui” .

“Thuộc hạ không dám, vâng, thuộc hạ lập tức truyền lệnh xuống dưới” Thuộc hạ của Thiên lập tức rời đi.

Còn Thiên thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đứng ở trước cửa nhìn về phía xa xăm với một nụ cười vui tươi trên khuôn mặt.

Mục đích của ông ta không phải là kiểm soát nước Đoan Hùng. Nếu ông ta muốn kiểm soát nó thì ông ta đã kiểm soát từ hàng chục năm trước, nếu ông ta muốn kiểm soát thì ông ta sẽ không để Vương Trạch Tây sống đến tận bây giờ.

Ông ta muốn nắm Đoan Hùng ở trong tay thì ông ta đã giết Vương Trạch Tây từ lâu rồi.

Tại giờ phút này, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện tại tòa nhà Tân Thời Đại.

Bên ngoài tòa nhà, những chiếc xe hơi sang trọng đang tập trung ở đó.

Không có chiếc xe nào dưới mười lăm tỷ, cái thấp nhất cũng phải từ ba mươi tỷ trở lên.

Bên ngoài Đoan Hùng, các phóng viên bên phía truyền thông đã tụ tập, vì đây là cuộc họp nội bộ nên những phóng viên báo chí này cũng không có quyền vào trong, chỉ có thể lén chụp ảnh ở bên ngoài.

Đúng lúc này, một chiếc xe quân đội lao tới.

Tách tách tách, đột nhiên, vô số camera chĩa vào chiếc xe quân đội. Dưới sự săn đón của nhiều phương tiện truyền thông, Giang Cung Tuấn đã đưa Triệu Tuân ra khỏi xe.

“Đó, đó là Triệu Tuân”

“Đúng vậy, là Triệu Tuân của công ty khoa học công nghệ Tân Minh. Nghe nói nghiên cứu của ông ta được cả thế giới chào đón và bị rất nhiều người đuổi giết. Không ngờ, Thiên soái lại mang ông ta tới nơi này.”

Có rất nhiều âm thanh thảo luận truyền đến, Giang Cung Tuấn đưa Triệu Tuân vào trong tòa nhà.

Anh đi tới văn phòng rồi giao Triệu Tuân cho Hứa Linh, nói: “Hiện tại tôi giao người lại cho cô.”

“Sao thế, anh muốn đi?” Trên người mặc một bộ đồ công sở màu đỏ cùng mái tóc gợn sóng màu đỏ, Hứa Linh vô cùng xinh đẹp mà nhìn về phía Giang Cung Tuấn.

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu và nói: “Tôi không hiểu chuyện gì ở chỗ này, tôi chỉ cần mang người tới cho cô là được rồi”

“Giang Cung Tuấn, Triệu Tuân không phải là người bình thường, có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào ông ta. Nếu như anh rời đi, tôi cũng không có đủ khả năng để bảo vệ sự an toàn cho ông ta”

“Đúng vậy.” Triệu Tuấn cũng vội nói: “Thiên soái, anh phải bảo vệ tôi.” Triệu Tuân thực sự rất sợ hãi.

Trước đây còn ở Miên Quốc, ông ta đã phải ẩn núp. Bây giờ ông ta đã trở về nước, đã tận mắt chứng kiến sự khủng bố của các võ giả, nếu những võ giả này muốn giết ông ta thì ông ta không thể nào sống được. Cho nên ông ta cần sự bảo vệ của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn Vỗ vai của Triệu Tuân rồi nói: “Ông đừng lo lắng, tôi sẽ cho người đến bảo vệ ông”

Bây giờ, mối đe dọa lớn nhất đã biến mất. Nơi này lại là thủ đô, các thế lực ở nước ngoài không dám tham gia vào chuyện của thủ đô. Nhưng cho dù là vậy thì Giang Cung Tuấn vẫn sai người tới bảo vệ cho Triệu Tuân.

Nói xong, anh lấy điện thoại ra và gọi cho Đường Sở Vi.

Ngay sau đó điện thoại đã được kết nối, giọng nói êm tại của Đường Sở Vị từ bên trong truyền ra: “Ông xã, sao vậy, có chuyện gì thế?”

Giang Cung Tuấn nói thẳng: “Sở Vi, em cho một ít cao thủ của Thiên Môn đến tòa nhà Tân Thời Đại để bảo vệ Triệu Tuân”

“Được, không thành vấn đề, em sẽ thu xếp ngay” Sau khi Đường Sở Vị cúp điện thoại, cô lập tức đi thu xếp.

Ở bên tòa nhà Tân Thời Đại.

Hứa Linh hỏi: “Ngày hôm nay có rất nhiều người tới tìm anh, anh không định xuất hiện để nói vài câu trong cuộc họp sao?”

Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu: “Cái này không quan trọng, chỉ cần Triệu Tuân xuất hiện, đám người này có thể yên tâm, bây giờ tôi đã có thỏa thuận hợp tác với Thiên rồi cho nên Thiên sẽ không đến gây rối nữa, hành động sau này của tôi sẽ rất đơn giản”

“Có thật không?”

Trên khuôn mặt của Hứa Linh tỏ ra vẻ ngạc nhiên, cô ta hỏi: “Anh đã đạt được thỏa thuận. hợp tác gì với Thiên?”

“Không có gì đâu” Giang Cung Tuấn nói: “Thiên chỉ muốn sau khi tôi nắm quyền kiểm soát toàn bộ Đoan Hùng thì cùng ông ta đi tới phương Tây. Ông ta muốn mượn sức của tôi để tấn công một thể lực ở phương Tây mà thôi.”

“Ra là vậy, nếu như thương hội Đại Đông không gây rối, vậy thì chuyện tiếp theo sẽ rất suôn sẻ, chỉ còn lại thể lực mà Cổ Môn giữ lại mà thôi” Hứa Linh bật cười.

“Chúc mừng anh đã trở thành tận vương của Đoan Hùng.”

Giang Cung Tuấn xua tay và nói: “Thôi đi, tôi không có hứng thú với vị trí này, đợi làm xong những chuyện này, tôi sẽ rời khỏi thủ đô và tìm một nơi yên tĩnh để sống ẩn dật”

Nghe vậy, trên khuôn mặt của Hứa Linh lộ ra vẻ thất vọng nhưng mà sự thất vọng cũng biến mất rất nhanh.

Cô ta cười nói: “Được rồi, tôi không nói nhảm với anh nữa, ở đây có rất nhiều người, tôi phải đi làm việc đây”

“Ừ” Giang Cung Tuấn hơi gật đầu rồi nói: “Đi đi.”

Giang Cung Tuấn không có lập tức rời đi, bởi vì anh cũng sợ Triệu Tuấn sẽ xảy ra chuyện.

Anh đợi ở tòa nhà Tân Thời Đại. Sau khi cường giả của Thiên Môn xuất hiện, anh dặn dò công việc với bọn họ xong rồi mới xoay người rời đi.

Anh về thẳng nhà, vừa vào nhà, Đường Sở Vị đã đi tới rồi ôm lấy anh.

“Ông xã, mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Có một chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng coi như là thuận lợi.”

Nghe vậy, Đường Sở Vị hơi lo lắng, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”.

Giang Cung Tuấn kể lại chuyện bị Thiên chặn đường cho cô nghe.

Sau đó anh hỏi: “Sở Vị, em nghĩ xem có phải trong gia tộc Vampire có thứ gì đáng giá khiến cho Thiên dù buông bỏ Đoan Hùng cũng phải lấy cho bằng được không?”

Đường Sở Vị lắc đầu và nói: “Em cũng không biết nhưng có thể khẳng định một điều là việc anh đến gia tộc Vampire sẽ rất nguy hiểm, sao anh lại có thể đồng ý với điều kiện của Thiên một cách liều lĩnh như vậy?”

Trên mặt của Giang Cung Tuần lộ ra vẻ bất lực, anh nói: “Trong tình huống đó, anh cũng không có biện pháp, bây giờ anh đã hứa rồi, đối với anh cũng không có gì bất lợi, việc giải quyết chuyện của Đoan Hùng sẽ đơn giản hơn nhiều. Về phần chuyện đi về phương Tây, đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở Đoan Hùng rồi sẽ tính toán sau”

Giang Cung Tuấn ngồi xuống.

Sau một hồi suy nghĩ, anh lại nói tiếp: “Anh nghĩ, chuyện gia tộc Vampire có lẽ có liên quan đến rồng?”

“Rồng?” Đường Sở Vi sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK