Mục lục
Chiến Thần Xuất Kích truyện chữ full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527

Giang Cung Tuấn đã hiểu sơ bộ về lý lịch của ngải Cao.

Cũng biết rằng nếu anh động vào ông ta thì sẽ dẫn đến những phản ứng như thế nào, thậm chỉ là gây ra những hậu quả nghiêm trọng.

Chuyện này không thể gấp gáp.

Sau khi rời khỏi Cung Thiên Ninh, anh liền tới nhà họ Giang

Nhà họ Giang.

Giang Vô Song đã trở về.

Hậu viện.

Cô ấy đang quỷ trên mặt đất.

Còn Giang Quốc Đạt thì đang ngồi ở trên ghế xếp. Giang Vô Song đã quỳ một lúc lâu rồi, nhưng Giang Quốc Đạt dường như là không thấy cô ấy vậy.

Khoảng hai mươi phút trôi qua Giang Quốc Đạt mới dừng lại, đứng dậy lấy khăn tắm do thuộc hạ đưa cho lau tay và lau mặt, sau đó đi đến phía mà Giang Vô Song đang quỳ, nhàn nhạt nói: “Đứng dậy.”

Lúc này Giang Vô Song mới đứng dậy. Hậu viện, ở khu chòi nghỉ mát.

Giang Quốc Đạt ngồi xuống, bưng trà trên bản đã lên uống một hớp, nhàn nhạt hỏi: “Nói đi, ở núi Tây Lăng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Quốc Đạt đã biết chuyện xảy ra ở núi Tây Lăng, thậm chí đã xem đoạn phim quay lại nhưng vẫn không hiểu rất nhiều chuyện, sau khi biết được Giang Vô Song đã trở về ông ta mới đặt biệt xuất quan.

Giang Vô Song đứng bên cạnh, nói: “Con, con đến núi Tây Lăng, thì xuất hiện người giả làm ông nội

Giang Vô Song thành thật kể lại đầu đuôi mọi việc đã xảy ra “Bop.”

Một tay Giang Quốc Đạt vô lên bản đã

Cại bản đá không bị vỡ.

Ông ta giơ tay lên, trên mặt bản lại có một vết hạn sâu in hinh lòng bàn tay.

Giang Vô Song run lên vì sợ hãi. không nói thật với ông nội sao?”

“Sao rồi,

Giang Vô Song đột nhiên lại quỳ xuống đất.

“Vô Song không dâm giấu điểm ông nội “Người giả mạo ta là ai?”

Nét mặt Giang Quốc Đạt trở nên trầm mặc.

“Võ, Vô Song không biết.”

“Còn không nói thật?”

Giang Quốc Đạt hét lên.

Một tiếng hét này đã khiến cho màng nhĩ của Giang Vô Song bị tê liệt, hồn bay phách lạc. Sau đó mấy giây cô ấy mới phản ứng lại được, cúi đầu nói: “Là là Đường Sở Vi.

Giang Quốc Đạt đã đoán ra được rồi.

Bởi vì tình báo của nhà họ Giang, khi Giang Vô Song trở về tới thành phố Tử Đăng thì đã ở cùng với Đường Sở Vi, hơn nữa ông ta cũng biết rằng các chiến binh mà Đường Sở Vị dẫn đến núi Tây Cương Tây Lăng, đều là người của Vương Thiên Điện.

“Giang Vô Song ơi Giang Vô Song, con đưa cho Đường Sở Vi ý tưởng giả mạo ta, dẫn theo chiến binh của Cung Thiên Ninh đến trước núi Tây Lăng, còn không phải là thông báo cho cả thế giới rằng Vương Thiên Điện là thể lực của ta sao, đây không phải là chiêu mộ kẻ thù cho nhà họ Giang sao, con nghĩ nhà hộ Giang chúng ta còn không đủ kẻ thù sao?”

“Ông nội, con con không còn lựa chọn nào khác cả.”

“Không còn lựa chọn khác.” Sắc mặt Giang Quốc Đạt trầm xuống hỏi lại.

“Ta hỏi con, kẻ ra tay bắn chết Tiêu Dao Đàm là ai, có phải là Giang Thời giả mạo không?”

“Ông nội chuyện này con thật sự không biết.” Giang Vô Song một mực lắc đầu

Ngay lập tức, cô nói: “Nhưng mà, có lẽ là như vậy.

Giang Vô Song suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Sau khi Giang Cung Tuần quay lại thành phố Tử Đảng, anh ấy nói mình đã được một người bí ẩn cứu, con đoàn người này chính là người đã giao đấu với Tiêu Dao Đàm, là người đánh Tiêu Dao Đàm, và chống lại Giang Cung Tuấn thì tốt quả, là người có thể giúp cho Đường Sở V thoát khỏi vòng vây, ngoài Giang Thời ra, thì không còn ai khác.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Quốc Đạt trở nên ngưng trọng, ông ta tự lẩm bẩm một mình.

“Lẽ nào thật Giang Thời thật sự vẫn còn sống sao?”

Ông ta không thể hiểu nổi.

Sau một hồi suy nghĩ, ông ta hỏi.

“Nếu người đó thật sự là Giang Thời, vậy thì tại sao ông ta lại ung dung tự tại đến như vậy?”

Chuyện xảy ra ở núi Tây Lăng đã lan rộng trong khắp thiên hạ. Chuyện người ngoài biết được học thuật tuyệt học của nhà

Tiêu Dao cũng không còn là bí mật gì nữa. Giờ đây tất cả mọi người trên thế giới đều đang suy đoán về danh tính của người đã ông dũng cảm đã làm cho Tiêu Dao Đàm bị thương.

Nhưng mà, không ai đoán được đó là Giang Thời

Chỉ là ông ta biết quá nhiều bí mật, biết Vương Thiên Điện thật sự là do nhà họ Giang làm nên, và Đường Sở Vì giả mạo ông ta, dẫn theo chiến binh của Vương Thiên Điện bây giờ đang ở trên núi Tây Lăng, nên Giang Quốc Đạt mới đoán chừng đó là Giang Thời.

“Ông nội, con, con thật sự không biết

Giang Vô Song quỹ trên mặt đất củi đầu không dám nhìn Giang Quốc Đạt

Cô sợ Giang Quốc Đạt sẽ nhìn ra là cô đang nói dối. Cô sợ Giang Quốc Đạt sẽ ép hỏi cô.

Cô lo lắng chính mình không chịu nổi áp lực đã nói ra bí mật với Giang Cung Tuấn,

Như vậy, Giang Cung Tuấn sẽ rơi vào thế bị động. Vẻ mặt Giang Quốc Đạt ngưng trọng, rơi vào yên lặng. Một đời này của ông ta chưa từng bị ai đánh bại.

Lần duy nhất, chính là lần giao đấu với người đàn ông mạnh nhất nhà Tiêu Dao cách đây hai mươi năm, Thiên Tuyệt Thập tam kiếm của ông ta đã bại dưới tay Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng tuyệt chưởng

Đây luôn là tâm bệnh của ông ta

Bây giờ lại có thêm một một người trên thế giới biết Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, thì làm sao mà ông ta không lo lắng cho được. Nếu người này thật sự là Giang Thời, thì nhất định đây là đối dich.”

“Vô Song, con nói cho ta nghe, rốt cuộc thì Giang Thời định làm cái gì vậy, tại sao ông ta ở thành phố Tử Đăng đã hai mươi năm rồi mà còn giả làm người thường, thậm chí là người nhà ông ta bị thiêu chết ông ta cũng không có động tĩnh gì, tại sao đã ẩn náu suốt mười mấy năm, gần đây mới xuất hiện trở lại, rốt cuộc là ông ta muốn làm cái gì?”

Giang Thời lại đặt ra câu hỏi trong đầu “Ông nội, Vô Song không biết.

Vô Song lắc đầu.

Cô thật sự không đoàn ra được Giang Thời định làm gì.

Sau khi ẩn náu lâu như vậy, ông ta đã bí mật tạo ra Cung Thiên Ninh, nhưng bây giờ lại giao Vương Thiên Điện cho Đường Sở Vĩ.

Vậy sao còn giả chết?

Ông ta muốn trốn tránh ai sao?

Giang Vô Song thật sự không biết.

“Cái tên Giang Thời này.” Vẻ mặt già nua của Giang Quốc Đạt lộ ra rầu rĩ: “Mười mấy năm trước đã học võ thuật của nhà họ Giang một lần, bây giờ lại biết thêm Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, những năm gần đây ông ta học được không ít võ công nhỉ.

Lúc này, Giang Quốc Đạt đã xác định được rằng lão già đang ở núi Tây Lăng giao đấu với Tiêu Dao chính là Giang Thời cải trang.

Càng như vậy ông ta càng lo lắng.

“Bẩm cụ, có Giang Cung Tuấn tới. Lúc này, một người đệ tử chạy vào tôn kính nói.

“Biết rồi dẫn vào đi. Giang Quốc Đạt khẽ cau chân mày.

“Da”

Người đệ tử rời đi.

Giang Quốc Đạt liếc mặt nhìn Giang Vô Song, nói: “Được rồi, đứng dậy đi.”

Giang Vô Song mới dám đứng dậy.

Giang Quốc Đạt chỉ vào ghế đá: “Ngôi đi.

Giang Vô Song mới dám ngồi xuống. Cả hai người đều không nói gì.

Mấy phút sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở hậu viện, đi về phía Giang Quốc Đạt và Giang Vô Song, liếc nhìn họ rồi ngồi xuống.

Giang Quốc Đạt mang vẻ mặt hối lỗi nói: “Giang Cung Tuấn, không đến được nhà Tiêu Dao cứu cậu, tôi cũng là có nỗi khổ riêng, tôi không thể vì cứu cậu mà đẩy hết mọi người của nhà họ Giang vào hố lửa được.

Giang Cung Tuấn liếc nhìn Giang Quốc Đạt. Anh không hề trách gì Giang Quốc Đạt.

Bởi vì anh biết rằng người ngoài không bao giờ có thể tin cậy được, chỉ có thể tin tưởng bản thân mình mà thôi.

Anh đến nhà họ Giang lần này chủ yếu là vì muốn biết một số chuyện trong nhà họ Giang từ ba mươi năm trước.

“Tôi đến đây không phải để trách ông không giúp tôi, tôi chỉ muốn hỏi về những chuyện đã xảy ra từ ba mươi năm trước, để hiểu được ông nội của tôi là người như thế nào.”

“Chuyện này sao.”

Giang Quốc Đạt rơi vào kí ức, khuôn mặt già nua buồn bã nói: “Ông nội của cậu cực kỳ tài giỏi, nhưng ông không luyện võ thuật của gia đình mà lại luyện ma thuật, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, giết người trong gia tộc, chính là lão tổ tông đã chế ngự ông ấy, phá bỏ tu vi của ông ấy và trục xuất ông ấy ra khỏi gia tộc, nhưng ông ấy lại đánh cấp bản đồ kho báu của gia tộc, thậm chỉ còn làm giả lại một bức, nhiều năm sau này người trong gia tộc mới biết để khôi phục lại bản đồ kho bầu của gia đình thì mới biết nó đã bị đốt cháy ở thành phố Tử Lăng “Thật ra, người trong gia tộc không hề muốn giết hết, chỉ là lúc ra lệnh, người ngoài không nghe rõ mà thiêu chết hết cả nhà họ

Giang ”

Giang Quốc Đạt thờ ơ

Có vẻ như đang nói một điều gì đó rất tầm thường.

Giang Cung Tuần nam chặt tay, vẻ mặt âm trầm: “Là ông ra lệnh cho Tiêu Chính ra tay sao?”

Giang Quốc Đạt lắc đầu: “Tôi chỉ là hạ lệnh thu hồi Hoa Nguyệt

Sơn Cư Đồ, chứ không bảo cậu ta giết người.

“Vậy sao?”

Giang Cung Tuấn ngập tràn vẻ không tin.

“Đúng vậy, chính là như vậy.” Giang Quốc Đạt liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, thấy sắc mặt anh ta âm trầm, có sát ý, không khỏi hỏi lại: “Sao vậy, muốn giết tôi sao, giết tôi để bảo thủ cho gia tộc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK