Những người này vừa rời khỏi không lâu, thì nghe thấy một tiếng ầm vang nổ mạnh, cả ngọn chủ phong đều lắc lư rung động vài cái. Chỉ thấy xa xa một tòa Linh Phong hạch tâm đột nhiên phát ra một chùm ánh sáng mãnh liệt, linh khí bị chấn động trở nên hỗn loạn khiến những người ở chủ phong cũng cảm nhận được rõ ràng.
“Chuyện gì vậy? Hình như chỗ đó là Lưu Vân Phong!”
Khuôn mặt Chu Minh Vân bỗng trở nên tái nhợt, tiếng nổ mạnh truyền đến trong nháy mắt, trong lòng gã đột nhiên có cảm giác đau đớn. Chu Minh Vân cố nén sự sợ hãi trong lòng lại, gã lớn tiếng quát: “Lập tức phái người đi dò xét!”
Tiếp đó có hai gã trưởng lão Chấp Pháp điện ngự kiếm bay lên, lao về hướng kia.
Sau một lát, kiếm quang quay trở lại, hai gã trưởng lão Chấp Pháp điện quay lại, sắc mặt hai người bỗng tái nhợt, trong con mắt càng lộ rõ sự sợ hãi tột độ. Dự cảm không lành trong lòng Chu Minh Vân ngày càng mãnh liệt.
“Chưởng tôn, động phủ của Chu sư điệt bỗng nhiên phát nổ, cả tòa động phủ biến thành khu đất trống. Bọn Hình trưởng lão cũng bị cuốn vào trong đó, hài cốt không còn!”
“Ngươi nói cái gì?” Chu Minh Vân cảm thấy mắt mũi tối sầm, suýt chút nữa ngất tại chỗ. Gã sửng sốt hồi lâu rồi đột nhiên gào lên thảm thiết: “Khánh nhi của ta! Ai? Là ai hạ độc thủ!”
Chu Minh Vân điên cuồng bắt lấy một gã trưởng lão Chấp Pháp điện, nghiêm nghị quát ầm lên: “Nói! Là ai hạ độc thủ!”
Tên trưởng lão Chấp Pháp điện sợ hãi, y thưa dạ nói không nên lời, y chỉ có tu vi Kiếm Cương trung kỳ chênh lệch so với tu vi Kiếm Cương Viên Mãn của Chu Minh Vân không phải nửa lần hay một lần, nếu Chu Minh Vân nổi giận rất có thể sẽ giết y ngay lập tức.
“Chưởng tôn nén bi thương, điểm đáng ngờ nhất là động phủ của Chu sư điệt phát nổ, trước tiên chúng ta vẫn nên điều tra một phen.” Điện Chủ Chấp Pháp điện ho lên một tiếng, khuyên nhủ.
“Điều tra cái rắm!” Chu Minh Vân liền nhổ ra một miếng nước bọt: “Chuyện bây giờ còn không rõ sao? Có người ám hại Khánh nhi! Bất kể là ai, ta nhất định phải xé xác hắn thành ngàn vạn mảnh.”
“Đủ rồi!” Hà Diệc Phong giận dữ quát lên một tiếng, đầu vừa hất một cái gã liền duỗi ống tay áo Chu Minh Vân ra. Đường đường là Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Cương Viên Mãn liền chớp mắt đã hôn mê rồi.
“Mang hắn xuống trước!” Hà Diệc Phong nói với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép. Bây giờ là lúc nào rồi, là con của ngươi quan trọng hay thượng sứ quan trọng? Xem ra ta đã quá nuông chiều đồ đệ của mình rồi.
“Mấy vị thượng sứ thứ lỗi, đều là do tại hạ dạy dỗ đồ đệ không nghiêm.”
“Hà Diệc Phong, bổn tọa mặc kệ những chuyện gia sự chó má nhà ngươi, hiện tại bổn tọa chỉ cần người! Trong đám đệ tử này của ngươi không có tung tích của người kia!” Hàn Niệm Ba nói với vẻ mặt âm trầm.
Sắc mặt Hà Diệc Phong có chút tái xanh, chắp tay: “Chư vị thượng sứ yên tâm, chỉ cần người này vẫn còn trong Tông môn, bổn tọa nhất định sẽ tìm được!”
Trưởng lão Khâu Hải cũng đã bay trở về, cùng vài tên đệ tử Chấp Pháp điện dẫn theo ba mỹ nữ xinh đẹp hôn mê bất tỉnh.
“Chưởng...” Khâu Hải vừa mới thốt ra được một chữ liền phát hiện ra Chu Minh Vân không rõ đã biến đi đâu mất rồi, gã cũng không dám hỏi nhiều lập tức quỳ xuống nói với Hà Diệc Phong: “Đại Thái Tôn, mấy người hầu này của đệ tử đều bị người ta thi pháp phong ấn trí não.”
“Ân?” Sắc mặt Hà Diệc Phong thoáng biến đổi, không phải gã ngạc nhiên vì mấy người hầu kia bị phong ấn trí não, mà là vì kẻ địch bên ngoài có thể lẻn vào động phủ của trưởng lão Nội Môn Vô Vi Kiếm Tông mà bọn hắn cũng không biết gì a.
Đột nhiên Hà Diệc Phong nghĩ đến hôm nay đám người Hàn Niệm Ba cứ như bị nổi điên vậy, tự nhiên lại đến tìm người kế thừa của gia tộc Kiếm Đồ Tứ Linh Phong. Trong khi người này rõ ràng không phải là đệ tử của Vô Vi Kiếm Tông, còn có kẻ lẻn vào nữa...
Mỗi điểm nghi ngờ được xâu chuỗi lại, cuối cùng sự việc cũng trở nên rõ ràng.
“Đáng giận! Vậy mà dám lẻn vào trong Vô Vi Kiếm Tông ta mà hành hung!” Tâm niệm Hà Diệc Phong vừa động liền đoán ra được đến tám chín phần mười chân tướng sự việc. Nghĩ đến có người dám ám hại đồ tôn Chu Khánh Thư ngay trước mắt mình, lại còn ngang nhiên lẻn vào động phủ của trưởng lão Nội Môn, thật là không coi Vô Vi Kiếm Tông của gã ra gì mà!
“Người này không thể ở trong đám đệ tử Ngoại Môn được mà chỉ có thể trà trộn vào trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch thôi.” Hà Diệc Phong tức giận nói: “Lập tức điều tra cho ta những ai trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch chưa đến.”
Mấy tên trưởng lão chấp sự cùng đệ tử chuyên phụ trách việc quản lý đám đệ tử tạp dịch lập tức làm náo loạn một phen. Lần này chiêu mộ khá đông đệ tử tạp dịch, khoảng hai ngàn người, nên việc quản lý khó tránh khỏi có chút hỗn loạn. Hơn nữa đám đệ tử tạp dịch trước kia ở trong Tông môn cũng không được coi trọng cho lắm, cứ mỗi tháng lại mất tích vài người là chuyện bình thường, thành ra cũng không có ai quan tâm đến chuyện sống chết của họ cả, mất người này thì lại chiêu mộ người khác thôi.
Vì vậy mà sau một lúc lâu, đám trưởng lão cùng đệ tử chấp sự cũng không thể điều tra rõ được thân phận của những người vắng mặt, mà chỉ có thể phán đoán được số lượng người vắng mặt thôi.
“Một đám phế vật!” Hà Diệc Phong không nhịn được giận dữ quát lên một tiếng.
Hàn Niệm Ba mặt lạnh lùng nói: “Hà Diệc Phong, hiện tại bổn tọa không có thời gian mà lãng phí với ngươi! Ba vị sư đệ sư muội, mỗi người các ngươi phụ trách một hướng, hãy đi tìm thật kĩ cho ta, hắn có là con kiến cũng phải bắt cho bằng được về đây!”
“Vâng! Nhị sư huynh.”
Ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh đồng thanh đáp, liền bay đi bốn hướng, toàn bộ linh thức được phóng thích, dốc hết sức tìm kiếm.
Hà Diệc Phong tái mặt: “Tất cả trưởng lão Nội Môn, Đệ Tử Chân Truyền nghe lệnh, tìm kiếm trong toàn bộ Tông môn, ngay khi phát hiện có kẻ khả nghi, lập tức bắt lại! Các đệ tử khác ở lại chủ phong chờ lệnh, ai tự ý bỏ đi giết không tha!”
“Vâng!” Hơn trăm tên trưởng lão Nội Môn và Đệ Tử Chân Truyền cùng kêu lên tuân lệnh.
Thế nhưng bọn hắn chưa kịp hành động, Hà Diệc Phong bỗng nhiên có linh cảm liền nhìn về phía tầng cấm chế trên đỉnh đầu, tiếp đó trong mắt gã lóe lên sát cơ đáng sợ: “Có người phá trận!”
Hà Diệc Phong trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang lao về phía sơn môn, hai gã lão tổ Kiếm Nguyên khác không dám trì hoãn, đồng thời khống chế kiếm quang đuổi theo Hà Diệc Phong.
Tại sơn môn, ba trăm sáu mươi lăm miếng Diễn Thiên Thần Giám phù hệ Thủy xuyên thẳng qua một cách nhanh chóng, kéo lê thành từng đạo quỹ tích huyền ảo, diễn biến đã đến thời khắc mấu chốt. Đột nhiên ba trăm sáu mươi lăm miếng Kiếm phù đồng thời chấn động, linh quang lóe lên, dừng lại, tạo nên một đại trận huyền ảo lơ lửng xung quanh Mạc Vấn.
Ngay tại lúc đó, ở sâu trong Tông môn, có bảy đạo khí tức khủng bố cảnh giới Kiếm Nguyên gần như đều lao nhanh như điện xẹt về phía sơn môn.
Nét mặt Mặc Vấn hơi thay đổi, không dám dừng lại, hắn đi về phía phát ra cấm quang bên ngoài sơn môn. Ba trăm sáu mươi lăm miếng Kiếm phù hơi rung động, bao lấy Mạc Vấn rồi vô thanh vô tức sáp nhập vào bên trong cấm quang.
“Tiểu tặc chạy đi đâu!”
Lúc Mạc Vấn vừa mới tiến vào cấm quang hình thành từ kiếm trận hộ sơn, một tiếng hét lớn được bọc bởi linh tức cảnh giới Kiếm Nguyên hậu kỳ như thủy triều ập tới! Tiếp đến là một đạo Bạch Hồng nổi giận chém xuống từ mấy ngàn trượng bên ngoài gần như chém rách Thương Khung!
Đây là một kiếm toàn lực của Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên hậu kỳ! Mạc Vấn chỉ cảm thấy tóc gáy sau lưng đều dựng thẳng, cái này căn bản không phải cấp độ mà hắn có thể đỡ được! Mạc Vấn vung tay thả ra Khôi Lỗi hình người Tam giai, một tấm lụa màu hồng đỏ thẫm từ dưới bắn lên nghênh tiếp.
Oanh!
Trong giây lát tấm lụa đỏ nứt vỡ, Bạch Hồng hung hăng chém lên Khôi Lỗi hình người.
Mạc Vấn cảm thấy kiếm thức đau nhức kịch liệt một hồi, Linh Bảo kiếm ấn trong cơ thể Khôi Lỗi hình người tính cả đám ý niệm của hắn trong đó cũng không thể chống đỡ được, bị đánh tan trong nháy mắt. Một cỗ chấn động cuồng bạo cuốn tới từ phía sau, quét sạch tất cả, đẩy cả bản thân Mạc Vấn và Khôi Lỗi hình người ra ngoài, rơi xuống bên ngoài kiếm trận hộ sơn của Vô Vi Kiếm Tông.