Trong đại điện, việc như vậy diễn ra khắp nơi, giữa ngàn vạn Linh Kiếm sư, bọn người Mạc Vấn cũng không gây sự chú ý. Đoàn người rất nhanh đã ra khỏi đại điện truyền tống, cảnh tượng dưới đáy biển lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Đại điện được xây dựng trên nền nham thạch bằng phẳng dưới đáy biển, xung quanh còn có vài toà đại điện tương tự, tất cả đều được bao phủ bởi những bong bóng cực lớn, ngăn cách nước biển ở bên ngoài. Xuyên qua lớp bảo hộ trong suốt, có thể trông thấy từng bầy cá biển bơi lội qua lại, còn có các loại rong biển, san hô sinh trưởng thành từng mảnh rừng rậm rạp dưới đáy biển, các loại sinh vật phù du tung tăng chơi đùa bên trong.
Tề Lăng Sơn phất tay thả ra một thanh Linh khí hình dáng giống như con thoi lớn tới vài chục trượng, ngoại hình rất giống với Phi Toa Trục Lãng. Có lẽ là phiên bản nâng cấp của nó, bên trên có thể chở được hơn năm mươi người.
“Đi lên! Ta dẫn các ngươi đi nhận trang bị cơ bản.” Mọi người theo lời bước lên Phi Toa. Tề Lăng Sơn xuất ra một đạo Kiếm ấn, Phi Toa khẽ chấn động, tỏa ra một vòng linh quang bảo hộ màu lam nhạt, phần đuôi phun ra một cột hơi nước xoáy ốc, đẩy Phi Toa bay vút ra ngoài.
“Bụp” Phi Toa lao vào vòng bảo hộ trong suốt phía trên đại điện, nhưng không có gì trở ngại dễ dàng vượt qua, mà sau khi Phi Toa tiến vào trong nước biển, linh quang tự động ngăn cách nước biển ra ngoài Phi Toa một trượng.
Tề Lăng Sơn khống chế Phi Toa lướt về phía một tòa đại điện cách đó không xa, tốc độ không ngờ lập tức tăng lên đến nhị thuấn. Chỉ sau mười mấy hơi thở, mọi người đã xuyên qua vòng bảo hộ trong suốt của tòa đại điện, đáp xuống gần cửa điện trên sân thượng.
Ở đây cũng có rất nhiều Linh Kiếm sư lui tới, từ Kiếm Mạch đến Kiếm Cương đều có, thậm chí còn có vài thân ảnh Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên.
“Nơi này là Công Huân điện của Chiến Trường Thâm Hải Huyết Hồn Hải, là nơi trao đổi công huân và trang bị. Sau này các ngươi có thể tới đây dùng những thu hoạch trên chiến trường đổi lấy điểm công huân mà mua sắm trang bị, linh thạch, đan dược cùng các loại vật phẩm tu luyện khác. Mỗi một người mới đến Chiến Trường Thâm Hải, Kiếm Các đều cung cấp miễn phí một bộ trang bị sinh tồn cơ bản, nhận tại nơi này, đương nhiên các ngươi cũng đừng hi vọng đó là trang bị tốt, trang bị tốt thật sự phải dùng điểm công huân mới có thể đổi được. Vài người các ngươi có lẽ đã biết tới những bộ trang bị mà Kiếm Các cung cấp bên ngoài, những trang bị này cũng không phải là tốt nhất, chỉ có thể coi là bình thường, trang bị tốt thật sự còn phải chờ các ngươi tích lũy đủ công huân Huyết tinh mới có thể thấy được. Đi thôi, bây giờ theo ta đi nhận trang bị.”
Không lâu sau, trong tay mỗi gã Linh Kiếm sư mới đến đều có thêm bốn món trang bị. Một cái đai lưng khảm một viên Giao Châu Tị Thủy, một chiếc Phi Toa Trục Lãng đơn giản cỡ nhỏ, tốc độ nhanh nhất cũng chỉ có thể đạt tới nửa thuấn. Một bộ la bàn định vị, có thể xác định vị trí của những Linh Kiếm sư khác cũng mang theo la bàn trong phương viên trăm dặm, nó còn có thể dùng để truyền tin tức ở cự ly ngắn. Vật cuối cùng là một thanh Kiếm Lệnh đỏ tươi như máu, là lệnh bài thân phận trong quân, bên trong lưu lại khí tức của chủ nhân và tin tức thân phận trong quân rất kỹ càng, đồng thời cũng dùng để thay thế tạm thời Cổ Linh Kiếm Lệnh ban đầu, ghi chép lại các loại công huân nơi chiến trường, có phần giống với lệnh bài trong quân đội nơi thế tục.
Tề Lăng Sơn quét mắt nhìn về phía mọi người: “Chúc mừng các ngươi hiện giờ đã là thành viên của trung đội năm, đại đội ba mươi chín của hộ vực quân Huyết Hồn Hải, đồng nghĩa với việc các ngươi không thể tự ý rời đi, Chiến Trường Thâm Hải đã có quy định, chờ khi nào các ngươi sinh tồn trên chiến trường đủ một tháng mới được phép rời khỏi, cho nên việc đầu tiên là phải bằng mọi cách sống sót trên chiến trường! Ta không quan tâm các ngươi ở bên ngoài có thân phận gì, được người kính ngưỡng ra sao, đã đến nơi này rồi thì cũng chỉ là một tên lính tốt! Một binh sĩ bình thường! Mạng sống chỉ rẻ như con sâu cái kiến!”
“Bây giờ theo ta về nơi đóng quân của trung đội năm.”
Sau khi nói ngắn gọn vài câu, Tề Lăng Sơn tiếp tục lấy ra Phi Toa Trục Lãng, chở theo mọi người tiến vào sâu trong làn nước.
Lần đi thuyền này lại dài dằng dặc, phải mất tới tận hai canh giờ, Phi Toa mới đáp xuống một thung lũng trũng dưới đáy biển, một ngọn núi san hô rất lớn hiện ra trước mắt mọi người.
Bảy tám luồng kiếm quang từ trong rặng san hô bay ra, chỉ thấy tám gã Linh Kiếm sư khống chế Phi Toa Trục Lãng dừng lại cách mọi người không xa.
“Chung Nhi, lần này người đến thế nào hả? Úi chao, có tới mấy em gái xinh tươi, không ngờ hôm nay Kiếm Các lại hào phóng như vậy!” Một gã tráng hán dáng người khôi ngô hả họng kêu to, phấn khích phóng nhanh về hướng vài nữ Linh Kiếm sư trong đám người Mạc Vấn.
Trong Hơn ba mươi người, có sáu là nữ Linh Kiếm sư, nữ nhân họ đều chú trọng dung nhan, nhìn bề ngoài toàn bộ đều còn khá trẻ, dù là nữ Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ có tu vi cao nhất trông mặt cũng chỉ mới hơn ba mươi, lại còn có vẻ thùy mị của nữ tử thành thục. Gã khôi ngô kia đúng là đang lao nhanh tới chỗ nữ Linh Kiếm sư này.
Nhưng kết quả là gã bay ngược ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn, cắm đầu vào trong lớp bùn ẩm ướt dưới đáy biển, chỉ lộ nửa thân thể ra ngoài.
Nữ Linh Kiếm sư lạnh như băng rụt chân về, chẳng thèm nhìn tới tráng hán kia. Bảy gã Linh Kiếm sư còn lại trợn mắt há mồm, không dám hó hé câu nào. Ngẫm lại cũng đúng, đã dám tiến vào Chiến Trường Thâm Hải để rèn luyện có mấy ai là người lương thiện? Đừng tưởng nữ nhân này nhu nhược yếu ớt, một cước kia đúng là cực kỳ ghê gớm, đá thẳng vào cằm tráng hán kia, y cũng có tu vi Kiếm Cương sơ kỳ, vậy mà không cách nào tránh được một cước của ả.
Cao thủ! Đúng là cao thủ! Bảy tên Linh Kiếm sư trung đội năm trong lòng phát lạnh. Mà ngay cả ba gã tiểu đội trưởng tu vi Kiếm Cương trung kỳ cũng không ngoại lệ, bởi vì bọn hắn bất ngờ phát hiện ra một cước của nàng ta ẩn chứa quỹ tích huyền ảo, dường như phong kín toàn bộ đường tránh của tráng hán. Nếu như đổi lại là bọn hắn cũng chỉ có thể trực tiếp đón đỡ, cơ bản không có cách nào tránh né.
“Ai ui!!! Phụt phụt!” Tên tráng hán bị đạp bay kia cử động hai tay, rút đầu ra khỏi lớp bùn, phun ra vài ngụm bùn cát, nhưng vẻ mặt hắn lại không hề tức giận mà ngược lại còn rung đùi đắc ý cười: “Đã quá! Các nàng thật thú vị, lão Hình ta rất thích, há há.”
Bảy tên Linh Kiếm sư ra đón khóe mắt run rẩy, cả bọn đều làm như không thấy.
Tề Lăng Sơn cũng chẳng quản chuyện của gã tráng hán, quay sang nói với ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ trong số bảy người: “Người của các ngươi ta đều đã mang tới, tố chất cũng không tệ, có thể chống đỡ lâu hơn một chút.”
Ba gã tiểu đội trưởng khẽ gật đầu, đồng thời quát: “Tiểu đội một (Tiểu đội hai / Tiểu đội bốn) lại đây tập hợp!” Trong đoàn người Mạc Vấn lập tức có hơn hai mươi tên Linh Kiếm sư do dự bước ra, đứng trước mặt ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ. Đứng tại chỗ, ngoài mười đội viên tiểu đội năm của Mạc Vấn còn có năm người khác.
Tề Lăng Sơn liếc nhìn năm người này: “Tiểu đội ba của các ngươi hôm nay làm nhiệm vụ tuần tra còn chưa về, năm người các ngươi hãy tạm thời đi theo ta.” Năm người lập tức ngoan ngoãn đứng sau lưng Tề Lăng Sơn.
“Ai chu oa, nàng cũng ở tiểu đội một hả? Thật là trùng hợp quá đi! Ta là Hình Trí Hâm, nàng cứ gọi ta là lão Hình là được. Sau này cứ đi theo ta, vùng này ta thuộc nằm lòng, đảm bảo với nàng mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều an toàn trở về, nàng...” Tráng hán kia chẳng biết từ lúc nào đã lại mò tới bên cạnh nữ Linh Kiếm sư ban nãy, trơ cái bản mặt ra xum xoe.
Nữ Linh Kiếm sư mặt lạnh băng, không thèm liếc gã đến một lần.
Tề Lăng Sơn liếc nhìn mười Linh Kiếm sư tiểu đội năm còn lại: “Đây là khu nghỉ ngơi và hồi phục nằm trong nơi đóng quân của chúng ta, ngày thường phụ trách tuần tra cảnh giới trong phương viên trăm dặm quanh đây, khi có nhiệm vụ đặc biệt sẽ có người khác đưa tin. Trước tiên các ngươi hãy thích ứng một chút với hoàn cảnh nơi này, làm quen với những thành viên khác, nếu có thắc mắc gì thì hỏi những đội viên cũ kia.”
Tề Lăng Sơn nói xong liền bỏ đi, để lại đám người Mạc Vấn tự lo liệu.
Ngọn núi san hô này cũng không phải hoàn toàn là san hô, ban đầu nó chỉ là một khối đá ngầm cực lớn, thời gian trôi qua san hô tới đây sinh trưởng lâu dần mới có hình dáng như bây giờ. Trung đội năm khoét sâu vào trong lòng núi làm nơi trú quân và nghỉ ngơi tạm thời, bên trong khảm nạm vài viên Giao Châu Tị Thủy, nhìn từ ngoài rất khó nhận ra, có tính ẩn nấp rất tốt.
Bởi vì khối đá ngầm khá lớn nên không gian bên trong cũng cực kỳ rộng rãi, năm mươi đội viên cùng ở mà không thấy chật chội. Trên phòng tuyến dài cả trăm dặm. Những nơi trú quân tạm thời như vậy còn có bốn năm chỗ, gọi là thỏ khôn có ba hang, qua một thời gian lại thay đổi nơi ở một lần, tránh trường hợp Yêu tộc Thâm Hải phát hiện ra.
Chiến trường Huyết Hồn Hải kéo dài mấy chục vạn dặm, trong quân trung đội như bọn họ có tới cả ngàn vạn, mỗi trung đội đều phụ trách cảnh giới phòng ngự một đoạn chiến tuyến, thường xuyên phát sinh xung đột với những đàn Yêu tộc nhỏ trong biển sâu. Đôi khi còn gặp phải sự xâm lấn của những đàn Hải tộc lớn, lúc đó bọn họ bắt buộc phải tới tham gia chiến đấu. Những lúc như vậy chính là khoảnh khắc mọi người phải đối mặt với tử thần, hơn ba mươi Linh Kiếm sư theo Tề Lăng Sơn tới đây bổ sung cho trung đội cũng hiểu được tiểu đội năm trước đây đã hoàn toàn bị diệt.
Có thể là do vận khí tốt, sau khi đoàn Linh Kiếm sư Mạc Vấn tới nơi này, toàn bộ phòng tuyến vẫn một mảnh bình lặng, sang đến ngày thứ ba tới phiên tiểu đội năm đi tuần tra như thường lệ.
“Đây là lộ tuyến mà các ngươi tuần tra lần này, nếu gặp phải đàn thú nhỏ có thể diệt được thì diệt, còn không thì né tránh, giảm thiểu tối đa khả năng phát sinh xung đột với bọn chúng. Đương nhiên điều cốt yếu là các ngươi nhất định phải điều tra ra mục đích của chúng, bảo đảm chúng không có ý định xâm lấn phòng tuyến của chúng ta. Còn nếu thấy tình hình không ổn phải lập tức dùng la bàn định vị báo cho trung đội, khi cần thiết có thể lập tức rút lui.” Tề Lăng Sơn ném một khối ngọc giản cho Trác Dịch Thanh, gã là một Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ đồng thời cũng là tiểu đội trưởng đội năm.
Sau đó Tề Lăng Sơn quét mắt qua mười người, nghiêm túc nói: “Ta nói lại lần nữa, ở bên ngoài, ngoại trừ bản thân, không nên tin bất kỳ người nào! Chúng ta chỉ liên lạc qua la bàn định vị.”
Mười luồng nước gợn vô thanh vô tức xẹt qua dưới đáy biển sâu, Trác Dịch Thanh liếc thoáng qua ngọc giản: “Phía trước là phạm vi cảnh giới của trung đội bốn, chúng ta ở đây nghỉ ngơi điều tức một lát rồi trở về.”
Mười người theo thứ tự tiến vào một rặng san hô dưới đáy biển, dọa cho một bầy cá đang nghỉ ngơi bên trong chạy tán loạn. Từ lúc bọn họ bắt đầu tuần tra đến giờ đã bốn canh giờ, ba canh giờ trước đều rất thuận lợi, đừng nói Hải tộc, ngay cả một cọng lông Yêu thú cũng không thấy, chỉ có khí tức huyết tinh nhàn nhạt quanh quẩn trong nước biển.
“Ngươi, cả ngươi nữa, đi ra ngoài cảnh giới.” Trác Dịch Thanh sai ngay tên thiếu niên có tu vi thấp nhất và một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ.
Tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ kia tuy giận mà không dám nói gì, mang theo bản mặt đưa đám rời khỏi rặng san hô. Mà thiếu niên kia thủy chung vẫn không nói một lời, cố hết sức khống chế Phi Toa Trục Lãng của mình chậm chạp bay đi.
“Đợi ta một lát, tiểu huynh đệ cho ta theo với!” Lưu Chấn Huyên bỗng nhiên đứng dậy, phóng Phi Toa Trục Lãng của mình ra đuổi theo. Trác Dịch Thanh khẽ hừ một tiếng, cũng không ngăn cản.
“Ta cũng ra ngoài một lát.” Mạc Vấn đứng dậy, thả ra Phi Toa Trục Lãng đơn giản mà Kiếm Các cấp cho, khoan thai lướt ra ngoài. Lần này sắc mặt Trác Dịch Thanh hơi khó chịu, âm trầm nhìn chằm chằm theo bóng lưng Mạc Vấn, khẽ hừ một tiếng.
Không lâu sau khi Mạc Vấn rời khỏi rặng san hô, hắn dừng lại trên một phiến nham thạch sinh trưởng rậm rạp tảo biển cách nơi nghỉ chân một đoạn không xa. Mạc Vấn quan sát kỹ rừng tảo biển tươi tốt phía dưới rồi rời Phi Toa tự mình đi xuống.
Mạc Vấn dừng lại trước một tảng đá rồi thò tay vào trong khe hở của nham thạch, sau đó dùng sức nhổ ra một loại thực vật màu xanh lá có đốm màu đỏ, một đầu của nó nằm trong tay Mạc Vấn, đầu còn lại không biết dài bao nhiêu vẫn còn nằm trong khe hở.
“Hải Hồn Thảo, đúng là nó rồi.” Mạc Vấn bóp nát một đoạn lá, bên trong lập tức tản ra một luồng khí tức âm lãnh nồng đậm.
“Sát khí thật tinh thuần.” Mạc Vấn bóp nát toàn bộ Hải Hồn Thảo trong tay, sát khí bốc lên càng nhiều.
Đồng tử đen kịt trong mắt trái thoáng hiện, Diệt Sát Kiếm Đan trong mắt theo đó hiện ra, nó phóng ra một luồng hấp lực hút toàn bộ sát khí bên ngoài vào.
Mạc Vấn tiếp tục tìm kiếm, thỉnh thoảng lại tìm được một cây Hải Hồn Thảo trong những khe hở nham thạch, sau đó bóp nát hấp thu sát khí bên trong. Hải Hồn Thảo là một loại thực vật kỳ lạ dưới đáy biển, chúng sống bằng cách hấp thu khí huyết sát, sinh trưởng trong Chiến Trường Thâm Hải. Nếu không có nó tinh lọc sát khí, hàng tỉ sinh linh không ai mai táng trên Chiến Trường Thâm Hải sẽ biến nơi này thành tuyệt sát tử địa. Nhưng loại sinh vật này cũng phát ra sát khí ổn định cung cấp cho Mạc Vấn, sau khi thu vào trong Sát Lục Kiếm Đan chúng sẽ được luyện hóa thành khí sát lục tinh thuần, dùng để bổ sung Sát Lục kiếm khí tiêu hao.