Lưu Chấn Huyên cười ha ha một cái, gã gãi đầu nói: “Đây là Tiểu Chân, vốn tên nàng là Liễu Chân, chính là thiếu niên kia đó.”
Mạc Vấn liếc nhìn đánh giá thiếu nữ một chút. Khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tinh xảo, chỉ là không biết làm thế nào mà trang phục của nàng lại có thể tránh được nhiều Linh Kiếm sư thả linh thức dò xét đến vậy.
Lưu Chấn Huyên lại nói tiếp tục giải đáp nghi ngờ của Mạc Vấn: “Rất kì lạ phải không, trên người nàng có một khỏa Thận Châu Tam giai, linh thức của Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh cũng không thể khám phá được. Nếu không phải ta có tu luyện Phá Vọng Tâm Mục thì cũng không thể nhìn thấu được.”
Thận Châu (Ngọc Trai)? Mạc Vấn giật mình, đã tới hải ngoại lâu như vậy, hắn cũng đã nghe qua hải ngoại có một loài Yêu thú đặc biệt tên là Trai. Loại Yêu thú này không có lực chiến đấu, nhưng ảo thuật của chúng lại cực kì biến thái, Linh Kiếm sư có cảnh giới cao hơn rất nhiều không cẩn thận cũng sẽ bị mắc lừa. Mà Thận Châu chính là được thai nghén ra trong cơ thể chúng, chính là huyễn cấm tự nhiên. Nhưng Mạc Vấn lại có tò mò hơn một chút đối với Phá Vọng Tâm Mục mà Lưu Chấn Huyên nói, chẳng những có thể khám phá ra được huyễn pháp của Thận Châu Tam giai mà còn có thể nhìn thấu cả mặt nạ trên mặt hắn.
Sau khi ăn hết mấy chục cân cá nướng mà Liễu Chân chuẩn bị, Mạc Vấn cũng đã khôi phục vài phần khí lực. Lưu Chấn Huyên lấy ra hải đồ của Huyết Hồn Hải, bắt đầu nghiên cứu lộ tuyến quay về với Mạc Vấn.
“Vị trí của chúng ta bây giờ đại khái là ở vùng này.” Lưu Chấn Huyên chỉ vào một chỗ trên địa đồ.
Mạc Vấn nhìn thoáng qua một chút, vị trí kia là ở trung tuyến phía bắc Huyết Hồn Hải, cách phòng tuyến lúc trước của Huyết Hồn Hải không xa, đại khái khoảng hai ba ngàn dặm. Nhưng nghe qua Lưu Chấn Huyên nói thì toàn bộ phòng tuyến Huyết Hồn Hải đã sụp đổ, toàn bộ chủ lực của Nhân tộc đã rút khỏi Huyết Hồn Hải, nói cách khác hiện tại Huyết Hồn Hải đã là thiên hạ của Yêu thú. Bọn hắn đang ở trong nội địa quân đoàn Hải tộc đấy.
“Hiện tại các đảo trong Huyết Hồn Hải trên cơ bản cũng đã rơi vào tay giặc, mặc dù có sót lại một chút thì cũng không nhiều lắm. Nói cách khác thì chúng ta phải tự mình xuyên qua vùng biển chín vạn dặm chạy đến vùng biển Lạc Hải bên cạnh Huyết Hồn Hải. Cho đến tận đó thì chúng ta sẽ không có bất kì tiếp tế cùng cứu viện nào cả.” Vẻ mặt Lưu Chấn Huyên ngưng trọng, gã nói.
Nếu so sánh lộ trình này trên địa bàn của Nhân tộc thì hoàn toàn khác, với thực lực của bọn hắn có thể đơn giản đi qua lộ trình dài gấp đôi, nhưng hiện tại Hải tộc ở Huyết Hồn Hải lại đang điều binh tướng để đánh Lạc Hải, có thể nói trên toàn bộ Huyết Hồn Hải nơi đâu cũng có Yêu thú. Không cần lo đến Yêu thú cấp thấp, thậm chí bọn hắn có không đánh lại Yêu thú Tam giai thì vẫn có thể chạy thoát được, nhưng vạn nhất làm kinh động tới mấy lão quái Hải tộc đã ngoài Tam giai thì bọn hắn tuyệt đối sẽ rơi vào cảnh chết không có chỗ chôn.
Mạc Vấn nhíu mày, nghĩ đến thú triều vô tận hắn cũng có cảm giác khó giải quyết, không khỏi hơi hối hận khi đã để Địa Long Thú lại trên Huyền Nguyệt đảo. Nếu hiện tại có Địa Long Thú bên người, bọn hắn có thể trực tiếp đọn xuống đáy biển mà đi, đừng nói là Yêu thú Tứ giai, ngay cả Yêu thú Ngũ giai có lẽ cũng không có cách nào bắt được bọn hắn. Nhưng hiện tại bọn hắn không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể thành thật đi thẳng một đường mà qua thôi.
“Nhưng cũng không phải không có biện pháp. Thật ra thì ta đã luyện hóa khỏa Thận Châu Tam giai kia nhập vào trong hệ thống cấm trận của tòa Kiếm phủ này rồi, Yêu thú Tam giai căn bản là không thể khám phá được. Cho nên chúng ta chỉ cần cẩn thận đề phòng khả năng có Yêu thú Tứ giai nữa thôi, chỉ cần như vậy là có thể bình yên vô sự đi xuyên qua.” Lưu Chấn Huyên đột nhiên cười nói.
Mạc Vấn lắc đầu, hắn biết đó chỉ là tự mình an ủi mình mà thôi.
Kiếm phủ của Lưu Chấn Huyên là được luyện chế từ mai rùa của một con Yêu Quy Nhị giai Siêu vị, không gian bên trong có diện tích vài chục trượng vuông, ngoại trừ trước và sau sảnh, còn ngăn ra một số tĩnh thất nữa, thì ba người ở bên trong đó vẫn là cực kì rộng rồi. Bởi vì có Thận Châu, Kiếm phủ được ngụy trang thành một mảnh phù tảo dưới đáy biển, hai tháng qua vẫn bình an vô sự, những Yêu thú xông nhầm vào trong đều bị cấm trận phòng ngự của Kiếm phủ hoặc Lưu Chấn Huyên tự mình diệt sát. Cùng ngày hôm đó, Lưu Chấn Huyên lập tức khởi động Kiếm phủ bắt đầu xuất phát đi về hướng nam. Tốc độ di chuyển của Kiếm phủ có hạn, miễn cưỡng có thể đạt tới nhị thuấn, nhưng vì để an toàn gã kìm hãm tốc độ của Kiếm phủ xuống còn nhất thuấn. Linh lực chấn động của Kiếm phủ dưới sự che lấp của Thận Châu gần như không phát ra tí nào.
Du hành dưới đáy biển không thể nghi ngờ chính là việc cực kì buồn tẻ và nguy hiểm. Nhìn xuyên qua Kiếm phủ giám sát tình hình bên ngoài và điều khiển linh cấm, có thể nhìn ra bên ngoài. Thỉnh thoảng có từng nhóm lớn Hải tộc đi qua lại dưới biển sâu, nhiều thì mấy vạn, ít thì mấy ngàn, hơn nữa hình thù của chúng thì kì quái mà chủng loại thì càng phong phú đa dạng, khiến cho ba người nhìn xem mà cũng không tiêu hóa hết được. Nếu như không sợ bị bạo lộ có lẽ bọn hắn đã không nhịn được mà tóm lấy một ít để nghiên cứu rồi. Đương nhiên, cuối cùng cũng chỉ có thể giấu kín suy nghĩ này vào trong đầu mà thôi.
Nửa tháng sau, bọn hắn đi ngang qua nơi đã từng là phòng tuyến Huyết Hồn Hải, bên trong điện các bị tàn phá đã không còn bóng người nào cả. Cấm trận tránh nước đã sớm mất đi tác dụng, nơi đây bây giờ trở thành sào huyệt của một ít Yêu tộc cấp thấp.
Ở đây bọn hắn thấy được đại điện nơi đã từng là chỗ truyền tống, chỉ là kiếm trận Truyền Tống bên trong đó đã bị dỡ bỏ toàn bộ, các loại phương tiện có dấu vết do con người làm ra cũng đã bị dỡ bỏ hết, bây giờ chỉ còn lại những tòa điện các trống không. Nhưng nhiều nhất vẫn là thi hài của các loại Yêu thú và Nhân loại.