Hồ Đại Hải trức tiếp ném ra một mảnh Kiếm đồ, soạt một cái bao phủ toàn bộ không gian lầu cao nhất của quán rượu. Những trận văn huyền ảo xếp thành hình những đám mây đang phát ra ánh sáng lập lòe bên trong mảnh Kiếm đồ, bảy làn mây khói mỏng như bảy con linh xà từ từ bò ra và trườn nhanh về phía bọn Mạc Vấn.
Lưu Chấn Huyên khẽ nhướng mắt lên một chút, hắn hừ nhẹ một cái: “Vân phi vũ, vũ phi vân, chỉ được cái vẻ bề ngoài mà thôi!”
Tay phải hắn khẽ vê vê chén rượu rồi bỗng hất mạnh một phát, một vệt rượu lóe lên tạo thành một ánh hào quang màu bạc, bảy “con rắn” mới thò ra từ trong Kiếm đồ khi gặp phải rượu thì cứ như gặp thiên địch vậy, thân thể chúng run rẩy tạo thành những chấn động liên tục, sau đó mấy đám mây nhanh chóng tan hết và hiện ra bảy thanh kiếm khí vân văn đã bị cong queo và rụng xuống. Trong chớp mắt tất cả đám sương mù đã tan sạch, Kiếm đồ kia cũng lập tức bị cuộn lại.
Hồ Đại Hải như là trúng phải một đòn hạng nặng, gã liên tiếp đạp đạp chân thối lui liền bảy,tám bước và liên tục va vào những bàn ghế ở phía sau. Bọn đệ tử Kiếm Tông Phúc Vân thì choáng váng hết cả mặt mày. Đây là trò đùa sao? Một tấm Kiếm đồ thượng phẩm cấp hai mà dễ dàng bị phá bởi một chén rượu? Chả phải cả bọn đang nằm mơ đó chứ?
Một gã Linh Kiếm Sư liền véo mạnh vào đùi kẻ bên cạnh một phát, tên kia lập tức thét lên “á...” đau đớn.
“Không! Không thể như vậy được!” Lúc này Hồ Đại Hải như phát cuồng lên, miệng gã nói mấy tiếng lảm nhảm, gã nhìn Lưu Chấn Huyên như nhìn vào một ác ma mới chui lên từ đại ngục!
Lưu Chấn Huyên chậm rãi lấy một cái khăn lau sạch chút rượu dính vào tay và thản nhiên nói: “Ngươi là Hồ Đại Hải nhỷ? Cho ngươi thời gian một khắc để gọi những kẻ đứng sau lưng ngươi tới đây! Nhớ rõ là chỉ có một khắc thôi đấy!”
Toàn thân Hồ Đại Hải run lên cầm cập, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng gã cắn răng rời khỏi quán rượu. Bộn đệ tử còn lại đang định rời đi theo thì bỗng vang lên một câu nói: “Mấy tên còn lại mà tự ý rời khỏi tầm mắt của ta thì chỉ có đường chết!”
Hơn chục gã Linh Kiếm Sư im lặng nuốt nước bọt và cùng đánh mắt nhìn nhau, có một gã hình như không sợ chết nên lẳng lặng cất bước vụt chạy về phía cầu thang. Nhưng chỉ trong chớp mắt một đạo kiếm quang màu đen chợt lóe lên, cái đầu gã Linh Kiếm Sư đó đã rời khỏi cổ và lăn lông lốc trên sàn nhà, thân mình gã đổ rầm xuống dưới bậc cầu thang và lăn xuống dưới. Âm thanh do thân người va vào những bậc cầu thang lúc này chả khác nào hơi thở của thần Chết, mỗi tiếng động đều giáng mạnh vào lòng từng gã đệ tử Kiếm Tông Phúc Vân, cả bọn đã tái mét mặt.
“Huyên ca...” Liễu Chân Nhi* cũng hơi tái mặt.
*từ chương này cô nàng Liễu Chân được lão Văn Mặc chuyển tên thành Liễu Chân Nhi.
Lưu Chấn Huyên dùng giọng nói nhẹ nhàng êm ái để trấn an nàng: “Nàng không phải lo, ta tự biết chừng mực!”
Liễu Chân Nhi khẽ gật đầu, hai má nàng ửng hồng lên.
Mọi người cũng không phải chờ đợi lâu, ước chừng chỉ nửa khắc trôi qua, một cỗ Kiếm Nguyên cường đại hàng lâm xuống quán rượu, nóc quán bị một lực lượng cuồng bạo tốc bay lên trời, toàn bộ lầu cao nhất đã lộ thiên. Một bóng người hiện ra đứng lơ lửng trên không trung, toàn thân gã bao phủ trong mây mù nhìn như một vị thần tiên cưỡi mây vượt gió.
Vừa mới thấy gã kia, đám đệ tử Kiếm Tông Phúc Vân đã nhao nhao lên vui mừng: “Tam sư thúc tổ!”
Gã mới đến là một lão nhân có gương mặt hồng hào phúc hậu, gã khoác áo bào có hoa văn hình những đám mây, tay áo rộng thùng thình, thêm mấy đám mây bồng bềnh xung quanh làm cho bộ dáng của gã có vẻ tiên phong đạo cốt. Lúc này ánh mắt gã đang nhìn chằm chằm về phía bọn Mạc Vấn với một vẻ băng sương lạnh lẽo, cuối cùng gã nhìn thẳng vào Lưu Chấn Huyên và Liễu Chân Nhi rồi chậm rãi mở miệng:
“Các ngươi có quan hệ ra sao với Kiếm Tông Ẩn Nguyệt?”
Lưu Chấn Huyên khẽ ngẩng đầu lên, hắn ngồi bình thản như cũ, không có chút nào lung lay sợ hãi, dường như gã Kiếm Nguyên trước mặt kia không hề tồn tại vậy.
“Ngươi là Cát Bình Vân, đệ tam Thái Thượng Trưởng Lão của Kiếm Tông Phúc Vân hả?”
Hai mắt lão giả kia khẽ híp lại: “Ngươi biết bổn tọa hả?”
Lưu Chấn Huyên cười lạnh một tiếng, hắn ném chén rượu đang cầm trên tay đi và đứng dậy: “Cát Bình Vân, ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi, ngươi hãy mau giao nộp hung thủ diệt môn Kiếm Tông Ẩn Nguyệt năm nào. Ta biết với cương vị đệ tam Thái Thượng Trưởng Lão, đương nhiên ngươi hiểu rõ ta muốn nói gì!”
Ánh mắt Cát Bình Vân lóe lên vẻ tàn khốc: “Quả nhiên là dư nghiệt của Kiếm Tông Ẩn Nguyệt! Nhưng mà ngươi có tư cách gì mà dám nhúng tay vào chuyện của Kiếm Tông Phúc Vân bọn ta?”
“Kiếm Tông Phúc Vân có cái uy lớn nhỷ?” Gương mặt Lưu Chấn Huyên bỗng lộ ra vẻ châm chọc, sau đó ánh mắt hán bỗng chuyển thành vẻ lăng lệ: “Các ngươi đã không chịu nhận thiện chí của ta, vậy thì đừng có trách ta bắt buộc phải dùng vũ lực!”
Áo bào của Cát Bình Vân bỗng căng phồng lên, tu vi Kiếm Nguyên sơ kỳ nhanh chóng được bộc phát, gã tung một trảo về phía dưới, những đám mây Kiếm Nguyên ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ to mấy trượng chộp thẳng vào Lưu Chấn Huyên.
Lưu Chấn Huyên chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, hắn không hề đổi sắc. Linh quang của Kiếm nang bên hông chợt lóe lên, một tấm Kiếm đồ lập tức được bung ra tạo thành một bầu trời sao bao phủ toàn bộ quán rượu, những ánh sao lấp lánh khắp nơi lao vào đập nát bấy bàn tay khổng lồ do Kiếm Nguyên của Cát Bình Vân mới tạo thành.
Cát Bình Vân giật mình hoảng sợ, gã cảm thấy khí tức của tấm Kiếm đồ kia rất khủng bố nên gương mặt nhăn nhó vô cùng: “Kiếm đồ cấp ba trung phẩm!”
“Hừ! Hóa ra ngươi dựa vào tấm Kiếm đồ này, tuy nhiên chỉ dựa vào một Kiếm đồ cấp ba mà đòi thắng được một cường giả Kiếm Nguyên hả? Đúng là quá ngây thơ!” Cát Bình Vân vung tay lên, một đạo Kiếm Nguyên bắn ra chém thẳng vào tấm Kiếm đồ.
Những ánh sao lại lóe lên bên trên mặt Kiếm đồ, chỉ có một chút chấn động nhẹ run lên rồi nhanh chóng tan biến, đạo Kiếm Nguyên mới được chém ra của Cát Bình Vân đã mất tích không để lại chút dấu vết!
“Làm sao có thể như vậy?” Sắc mặt Cát Bình Vân đã tái nhợt lại.
Hai tay Lưu Chấn Huyên bỗng két thành một kiếm ấn huyền ảo, vô số ánh sao bỗng vụt sáng khắp toàn bộ Kiếm đồ, tất cả chùm sáng ầm ầm lao tới bao phủ toàn bộ cơ thể Cát Bình Vân. Từng đạo nhỏ phù văn huyền ảo được tạo thành bởi những ánh sao như từng linh hồn nhỏ xíu đang chui vào trong cơ thể Cát Bình Vân.
Cát Bình Vân vô cùng hoảng sợ, gã điên cuồng thúc dục toàn bộ lực lượng Kiếm Nguyên của toàn thân để chống cự lại, nhưng rất tiếc nó chẳng có tác dụng gì với những Linh văn huyền ảo kia, từng đạo Linh văn cứ thế xuyên thẳng qua lớp Kiếm Nguyên phòng ngự rồi dán chặt vào da thịt gã và từ từ chui hết vào trong cơ thể.
“Á! Không thể như vậy được! Đây là...Tinh Thần Phong Linh Cấm! Ngươi là đệ tử đảo Thiên Diễn!”
Cát Bình Vân thét lên đầy hoảng sợ, gã cố sức giãy dụa, nhưng mà càng giãy thì càng yếu đi, cuối cùng Kiếm Nguyên đã không còn phát ra được một chút nào nữa. Lúc này cơ thể gã giống hệt một người bình thường, chỉ có điểm khác là lớp quần áo đã biến mất và bị thay thế bởi một lớp dày đặc những Linh văn nhỏ xíu màu vàng trên da thịt, nhìn thoáng qua cũng khiến người ta tái mặt vào!
Rầm...Rầm...
Sức mạnh đã bị mất sạch, cơ thể Cát Bình Vân lập tức bị rớt xuống lầu thượng từ trên không trung và làm vỡ tan tành mấy bộ bàn ghế gỗ rất tinh xảo của quán rượu. Đường đường một cường giả lão tổ Kiếm Nguyên vậy mà lúc này lại bị ngã chổng bốn vó lên trời!
Cát Bình Vân gạt những mảnh bàn ghế vỡ qua một bên rồi lồm cồm bò dậy. Tuy rằng thể chất của cường giả Kiếm Nguyên vô cùng cứng rắn nên rơi xuống từ trên cao như vậy cũng không bị thương, nhưng mà bao nhiêu thể diện coi như là đã mất sạch. Lúc này gã chẳng còn chút phong độ lúc đầu, áo bào thì nhàu nhĩ, trên đầu tóc còn vương mấy mảnh gỗ vụn, toàn thân lấm lem, phải loạng choạng mấy bước mới đứng lên nổi. Tuy nhiên gã lại đang mặc kệ vẻ bề ngoài của mình và nhìn Lưu Chấn Huyên với vẻ sợ sệt: “Ngươi là đệ tử đảo Thiên Diễn! Đảo Thiên Diễn muốn phá bỏ lệ cũ từ ngàn xưa là không can thiệp vào chuyện ân oán của những Kiếm Tông cấp ba hay sao?”
Lưu Chấn Huyên lạnh lùng hừ nhẹ: “Yên tâm đi, đảo Thiên Diễn của ta chẳng có chút hứng thú nào với các ngươi đâu. Đây là chuyện cá nhân của ta và ta cũng chả cần mang uy danh đảo Thiên Diễn ra để áp đảo các ngươi!”
Cát Bình Vân khẽ liếc Liễu Chân Nhi một cái, vẻ sợ hãi cũng dần tan biến, gã dần dần lấy lại sự trấn định của một vị lão tổ Kiếm Tông. Gã nói với Lưu Chấn Huyên: “Nói đi, ngươi muốn gì?”
“Giao nộp toàn bộ đám hung thủ diệt môn Kiếm Tông Ẩn Nguyệt, nghe rõ chưa, tất cả đám hung thủ! Ngoài ra phải giao nộp lại toàn bộ những điển tịch kiếm quyết các ngươi cướp đoạt của Kiếm Tông Ẩn Nguyệt, thêm tài nguyên tu luyện nữa, các ngươi đã nuốt bao nhiêu thì giờ phải nhả ra bấy nhiêu! Mặt khác còn phải bồi thường thêm mười vạn khối Linh thạch cấp ba, ba ngàn gốc Linh dược cấp ba, mười vạn cân Linh tài cấp ba!”
“Không thể như vậy được!”
Với những yêu cầu có vẻ tham lam kia của Lưu Chấn Huyên, Cát Bình Vân vội kêu lên một tiếng theo bản năng.
“Các ngươi không có lựa chọn khác đâu!” Lưu Chấn Huyên nói bằng giọng điệu kiên quyết.
“Các hạ, đừng có ép người thái quá! Chúng ta có thể giao nộp hung thủ gây ra thảm án Kiếm Tông Ẩn Nguyệt, thậm chí giao nộp lại tât cả điển tịch kiếm quyết và những tài nguyên linh mạch, linh khoáng đã chiếm của họ. Nhưng mà còn việc đền bù tổn thất một lượng tài nguyên lớn như vậy thì đúng là gây khó dễ cho Kiếm Tông Phúc Vân, lão phu không thể làm chủ việc này được!”
Lưu Chấn Huyên khẽ liếc gã một cái rồi cất tiếng cười lạnh lẽo: “Nếu ngươi không thể làm chủ được thì chờ kẻ có thể làm chủ được tới đây để thương thảo lại!”
Cát Bình Vân tím tái cả mặt, cuối cùng giận quá gã cười lên một tiếng: “Xem ra các hạ đang cố tình cưỡng ép Kiếm Tông Phúc Vân bọn ta, đừng trách lão phu không nhắc trước một điều: Hai vị sư huynh của ta mà tới đây thì việc đàm phán sẽ không còn dễ dàng nữa đâu!”
Lưu Chấn Huyên lập tức trở về chỗ ngồi của mình và không thèm ngó tới gã nữa.
Nội thành Vân Hà mới xảy ra chuyện lớn như vậy đã làm cho khắp nơi khắp chốn bị kinh động, từng đạo kiếm quang đang tấp nập bay tới xung quanh quán rượu, cả bọn đứng từ xa hóng hớt chuyện. Riêng Kiếm Tông Phúc Vân với thân phận thành chủ còn nháo nhào hơn, đường đường một vị lão tổ lại bị người ta tóm gọn làm con tin chỉ bằng một kích! Hơn nữa người kia còn nhìn Kiếm Tông bằng nửa con mắt nữa! Cái tát này đúng là nổ đom đóm mắt, cho dù Kiếm Tông Phúc Vân có khả năng vãn hồi trật tự nhanh chóng thì chuyện hôm nay đương nhiên đã thành một trò cười cho toàn bộ giới Linh Kiếm Sư của Thiên Tinh Hải.
Bên ngoài quán rượu, đám Linh Kiếm Sư đang bu quanh ngày càng nhiều, dường như toàn bộ Linh Kiếm Sư của thành Vân Hà đã tụ tập về nơi này. Riêng Kiếm Tông Phúc Vân thì đã dốc toàn bộ lực lượng, đệ tử nội môn, ngoại môn đều tụ hết về nơi đây, tất cả đám bu lại tạo thành một vòng tròn bao vây kín mít toàn bộ quán rượu, người người chen chúc nhau chật như nêm cối!
Đám kiếm quang san sát nhau như một cánh rừng rậm rạp ở bên dưới quán rượu, thế mà nhân vật chính ở đây là Lưu Chấn Huyên lại vẫn đang ngồi ngay ngắn với vẻ bình thản, dường như đứng trước tình hình hiện tại hắn không hề có chút sợ hãi nào cả.
Thời gian cứ thế trôi qua, sau nửa khắc thời gian, hai cỗ Kiếm Nguyên cường đại tạo thành chấn động rất mạnh đang hiện ra từ phía chân trời, toàn bộ những đám mây lơ lửng trên trời cao đã bị những chấn động kia làm tan sạch. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy những sóng chấn động của không gian trên bầu trời, sau đó hai bóng người tách ra và từ từ hạ xuống từ trên không trung.
Hai gã cường giả Kiếm Nguyên đã xuất hiện, một gã có tu vi hậu kỳ, một gã trung kỳ, đúng là hai vị lão tổ Kiếm Nguyên của Kiếm Tông Phúc Vân.
Lưu Chấn Huyên liếc khẽ hai gã vừa xuất hiện, ánh mắt hắn sáng rực lên vẻ chiến ý rất quỷ dị: “Mạc huynh, lát nữa huynh đừng nhứng tay vào nhé, chuyện này ta có thể tự giải quyết một mình được!”
Mạc Vấn chỉ gật đầu nhẹ, với thực lực hiện thời của hắn thì hai gã cường giả mới tới chẳng thể nào khiến hắn động tâm. Hơn nữa hắn có niềm tin chắc chắn là Lưu Chấn Huyên có thừa năng lực để xử lý êm đẹp vụ việc cỏn con này, nếu không thì còn gì là danh tiếng của một vị đệ tử chân truyền của đảo Thiên Diễn...