“Khí thế kia, đó mà là Yêu thú Nhị giai Thượng vị sao?”
Trên tường thành, Dương Hoa, Tả Kỳ Thắng tâm thần kích động, vậy mà dưới khí thế của Đại Hôi, hai người bọn họ lại dâng lên một tia sợ hãi từ sâu trong đáy lòng.
“Con Yêu thú này chắc chắn có một tia huyết mạch của Yêu thú Thượng Cổ, hơn nữa còn đã thức tỉnh! Cũng không biết là nó có thần thông kinh khủng như nào.” Dương Hoa hít sâu một hơi nói.
Tốc độ của Đại Hôi cực nhanh, nó gần như đã hóa thành một tia chớp màu bạc, chỉ qua thời gian hai ba nhịp thở đã vọt tới trước người hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị kia, chuẩn bị bộc phát đại chiến. Ba cỗ yêu khí kinh thiên giằng co cùng một chỗ, cương phong nổi lên mãnh liệt thổi bay tất cả những con Yêu thú cấp thấp trong phạm vi không gian ngàn trượng ra ngoài, con nào không may còn trực tiếp bị xé nát thành mảnh nhỏ.
Đất đá bay mù mịt dưới tường thành, không ai còn nhìn rõ tình cảnh trong đó nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng ngâm nga gào rú của ba con Yêu thú cùng tiếng yêu lực va chạm vào nhau nổ vang. Thế nhưng với tư cách chủ nhân của Đại Hôi, Mạc Vấn lại có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Lần này Đại Hôi cố ý mượn nhờ hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị này để đột phá bình cảnh, nó cũng không sử dụng thần thông Canh Kim Thần Lôi, mà chỉ đơn thuần dùng thân thể với thuật cưỡi gió để đối địch. Hai con Yêu thú dưới biển này tất nhiên cũng không phải loại ăn chay gì, chúng đều là trời sinh dị chủng, có thể thao túng Linh Thủy. Ở đây là bờ biển, trong chốc lát chúng có thể đấu ngang cơ với Đại Hôi, hơn nữa dường như còn đang áp chế được Đại Hôi. Nhưng Đại Hôi lại không e sợ chút nào, ngược lại nó càng đánh càng hăng, cực kì điên cuồng, trảo xé miệng cắn lao vào va chạm không ngừng với hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị.
Rất nhanh ba con Yêu thú đã thương tích đầy mình. Con quái ngư mọc hai chân ở vây kia là bị thương nặng nhất, hai cái cánh bằng thịt của nó cứ thế bị giật đứt, một bên cũng bị nghiền nát một nửa. Sọ não của nó bị Đại Hôi bắt được, suýt chút nữa đã óc văng tung tóe, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tích vài vết cào trên bộ não của nó. Tiếp theo là Đại Hôi, lông vũ trên đôi cánh bạc đã bị rụng, lân giáp màu bạc trên người cũng bị nứt vỡ một mảng lớn, nhìn như con gà rừng bị cháy dở vậy.
Chỉ có con rùa khổng lồ kia là bị thương nhẹ nhất, nó chỉ bị thương ở phần đuôi với một cánh tay, chủ yếu là mai rùa của nó quá cứng. Hơn nữa còn cực kì giảo hoạt, thấy có gì không tốt nó liền lùi vào trốn trong mai rùa, để cho Đại Hôi chỉ biết gương mắt mà nhìn cái mai rùa nặng nề của mình.
Rốt cục, đến lúc ba con Yêu thú hung hăng va chạm với nhau lần thứ ba trăm, trong cơ thể Đại Hôi liền truyền ra một hồi tiếng nổ vang dày đặc, dường như đã đột phá bình chướng nào đó. Khí Kim Tinh quanh thân Đại Hôi bỗng chốc tăng vọt, bởi vì quá nồng đậm nên đã tạo thành hình dạng mây mù hơi nước trắng mịt mờ.
Ngâm!
Đại Hôi ngửa mặt lên trời ngâm vang, trong tiếng ngâm kéo dài, thân thể thon dài của Đại Hôi vốn là sáu trượng đã phát triển lên thành chín trượng! Toàn thân phát ra một cỗ yêu lực, khí tức bỗng chốc nhảy từ Nhị giai Thượng vị lên tới Nhị giai Siêu vị. Hơn nữa còn thu khí Kim Tinh đang bay quanh cơ thể lại, khí tức của Đại Hôi vẫn tiếp tục tăng lên, cuối cùng đạt đến Nhị giai Siêu vị đỉnh phong!
Quái ngư cùng con rùa khổng lồ lập tức hoảng hốt, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, chúng liền quay đầu chạy về phía bờ biển.
Đại Hôi toàn thân xuất hiện vảy bạc mới tinh rung lên một cái, nó liếc mắt khinh thường nhìn qua hai con Yêu thú đang hoảng sợ mà chạy trốn kia. Đại Hôi giương đôi Ngân Dực cực đẹp lên, thân thể đột nhiên hóa thành một tia chớp màu bạc, tốc độ lập tức vượt qua tốc độ âm thanh, đạt đến tứ thuấn cực tốc! Đây đã là tốc độ kiếm độn của Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên rồi, cũng tương tự nếu chưa tu thành Kiếm Nguyên hay Yêu Nguyên thì tuyệt đối không thể đạt tới tốc độ nhanh như vậy, nhưng Đại Hôi lúc mới là Nhị giai Siêu vị đã có thể làm được rồi!
Gần như trong nháy mắt, Đại Hôi đã đuổi kịp con Yêu thú rùa khổng lồ có tốc độ chậm nhất. Đang lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, Đại Hôi lao đến bên trên sọ não của nó, trực tiếp dùng trảo chụp lấy đầu, óc con Yêu thú vỡ toang bắn tung tóe.
Con rùa gào thét một tiếng rồi ngã gục trên mặt đất, tứ chi run rẩy mà tử vong.
Tiếp đó Đại Hôi lại lao vút về phía trước một lần nữa. Trước khi con quái ngư hai chân kịp chạy tới bờ biển, Đại Hôi đã bắt kịp thoáng cái bổ nhào xuống sống lưng nó, một phát chụp vào cái cổ dài nhỏ của con quái ngư.
Răng rắc!
Cổ con quái ngư cứ thế bị cắt đứt hai phần ba, chỉ còn một phần nhỏ dính lại trên thân thể.
NGAO…OOO!
Quái ngư kêu lên một tiếng thống khổ, đỉnh đầu nó bỗng chuyển động, muốn bắt Đại Hôi xuống mặt đất. Nhưng bốn trảo của Đại Hôi đã khảm rất sâu vào trong sống lưng của nó, căn bản là không thể thoát khỏi, ngược lại chỉ tạo thành vết thương càng lớn và thống khổ nhiều hơn. Đại Hôi không khách khí nhắm ngay đoạn cổ còn lại của quái ngư mà cắn.
Tạch…!
Đầu quái ngư rất nhanh rời ra rơi xuống làn nước nông bên bờ biển, một cơn sóng biển đánh tới đẩy cái đầu sọ lên trên bờ. Thân thể quái ngư cũng mãnh liệt run rẩy vài cái rồi ầm ầm ngã quỵ, yêu lực tán đi, từng tia máu bắt đầu chảy ra từ chỗ cái cổ bị đứt.
Ngâm ――
Đại Hôi ngửa mặt lên trời ngâm một tiếng, giống như lời tuyên bố của người thắng cuộc, uy áp trên người nó còn bá liệt hơn lúc nãy mấy lần! Lúc này, không riêng gì đám tôm tép Nhất giai Trung Hạ vị nhãi nhép, ngay cả một vài con Yêu thú Nhất giai Thượng vị Siêu vị cũng bị dọa sợ ngã xuống đất, bọn chúng phát ra tiếng kêu gào như cầu xin tha thứ. Trong bầy thú, bảy tám con Yêu thú Nhị giai Trung Hạ vị đâu còn dũng khí chiến đấu nữa, toán loạn chạy trốn.
“Đã xong? Xong rồi sao?”
Dương Hoa cùng Tả Kỳ Thắng có hơi không thể tin được nhìn qua tình cảnh dưới thành, thú triều gần như bọn hắn không ngăn cản được, sắp phải mất thành, vậy mà cứ thế đã bị đánh lui rồi sao?
“Mạnh! Quá mạnh mẽ! Đây vẫn là Yêu thú Nhị giai hay sao? Yêu thú Tam giai Hạ vị cũng chẳng hơn gì thế này ah?” Tả Kỳ Thắng nhìn qua thân ảnh màu bạc uy phong lẫm liệt dưới thành kia, trên mặt gã hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ. Gã muốn được thử cái cảm giác có con Yêu thú cỡ này làm tọa kỵ.
“Lập tức phản công!” Âm thanh của Dương Hoa truyền khắp toàn thành. Mấy trăm tên Linh Kiếm sư đã ngoài Kiếm Mạch kỳ trên tường thành lập tức hoan hô lao xuống bên dưới.
Giờ phút này, dưới tường thành còn lại ít nhất ngàn con Yêu thú Nhất giai, nhưng những Yêu thú này đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu. Dưới khí tức uy hiếp của Đại Hôi, chúng thậm chí còn không dám cử động chút nào, mặc cho đám Linh Kiếm sư kia vung kiếm chém giết, chẳng khó hơn giết gà là bao.
Thấy đại cục dưới thành đã định, Dương Hoa hít sâu một hơi: “Đi, chúng ta đi tiếp quý nhân.”
Nói xong gã ngự một thanh phi kiếm bay xuống dưới thành. Tả Kỳ Thắng cũng lập tức tế ra phi kiếm bay theo.
Dừng lại ở chỗ cách Mạc Vấn mấy trăm trượng, Dương Hoa cùng Tả Kỳ Thắng khom người tạo thành một cái đại lễ: “Tại hạ là Cổ Mộng đảo Dương Hoa (Tả Kỳ Thắng), đại diện toàn bộ trăm vạn dân trong thành tạ ơn kiếm hữu viện thủ.”
Ánh mắt Mạc Vấn lóe lên: “Cổ Mộng đảo? Chỗ này không phải là Mộng Hoa đảo sao?”
Dương Hoa khẽ giật mình, nghi hoặc nhìn Mạc Vấn một cái. Nhưng gã vẫn kính cẩn đáp: “Chỗ này trước kia chính xác được gọi là Mộng Hoa đảo, nhưng nghe nói một ngàn năm trước trên đảo phát sinh một hồi địa chấn, có chừng hai phần ba hòn đảo bị chìm xuống đáy biển. Địa mạch Mộng Hoa đảo bị tổn hao nhiều, cũng bởi thế mà từ Linh đảo Tam giai bị hạ xuống Linh đảo Nhị giai, danh tự cũng bị đổi thành Cổ Mộng đảo, tiếp tục sử dụng cho đến nay.”
“Chìm xuống biển.” Trong lòng Mạc Vấn khẽ động, hắn nghĩ đến kiếm trận Truyền Tống kia liền hiểu ra tất cả.
“Kính mời tiền bối dời bước đến thành Lạc Hà, để chúng ta thể hiện đạo chủ nhà tiếp khách.” Dương Hoa tiếp tục nói.
Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đồng ý.
Chiến đấu bên ngoài thành đã kết thúc, mấy ngàn con yêu tôm yêu cua bị chém chết không còn. Với thành Lạc Hà Mộng Hoa đảo bây giờ mà nói, lúc này đây tuyệt đối là một mùa thu hoạch. Bình thường, muốn săn giết Yêu thú nhiều như vậy không biết cần tới bao lâu thời gian và hao phí nhân lực vật lực như nào mới được nữa.
“Mạc kiếm hữu, đây là nội đan của Bích Hải Ngư Long Thú cùng Huyền Thủy Thiết Bối Quy.”
Ở một tòa đại điện được trang trí theo phong cách cổ xưa trong thành Lạc Hà, Dương Hoa dâng hai cái hộp ngọc lên trước mặt Mạc Vấn: “Mặt khác, thi thể của hai con Yêu thú quá khổng lồ, không thể chuyên chở được, bởi vậy tạm thời được lưu giữ trong nhà kho Phủ Thành Chủ. Nếu kiếm hữu muốn dùng có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”
“Còn nữa, đây là Yêu đan thu hoạch được trong lần chống cự thú triều lần này. Bởi vì có kiếm hữu mà thành Lạc Hà không bị tổn thất quá lớn, chúng ta không nghĩ có thể báo đáp được, nguyện xuất ra năm thành đáp tạ kiếm hữu.” Dương Hoa đặt lên bàn ngọc san hô trước mặt Mạc Vấn mấy cái kiếm nang, trong ánh mắt gã mang theo một chút khẩn trương và bất an. Quyết định đưa cho Mạc Vấn năm thành thu hoạch với tư cách thù lao cũng chính là tự bản thân gã cưỡng ép chịu áp lực của hơn mười vị Thành Chủ trên Cổ Mộng đảo mà làm. Theo ý của mấy vị Thành Chủ kia thì đưa cho Mạc Vấn hai ba thành cũng đã là không tệ rồi, dù sao thi thể hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị khổng lồ đều đã để lại cho Mạc Vấn. Nhưng Dương Hoa hiểu rất rõ, thú triều lần này mà không có Mạc Vấn, thì cuối cùng bọn họ có vượt qua được cũng chỉ là thắng thảm mà thôi, mấy trăm tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ có thể bảo tồn được một nửa cũng là không tệ rồi, càng không dám nói tới có thể dễ dàng chém giết mấy ngàn con Yêu thú như chém dưa thái rau như vậy. Nếu là Mạc Vấn giở công phu sư tử ngoạm, muốn chiếm đoạt tất cả mang đi cũng là chuyện bình thường.
Có điều kết quả cuối cùng cũng là gã đã nghĩ quá nhiều rồi, Mạc Vấn chỉ gật đầu một cái rồi tiện tay thu hộp ngọc vào kiếm nang, hắn cũng chẳng có hứng thú mà liếc nhìn một cái.
“Mạc kiếm hữu là từ Thiên Phong đảo đến đây chăng?”
Trong yến hội, Dương Hoa bắt đầu thử hỏi thăm.
Mạc Vấn chỉ gật đầu một chút, từ chối cho ý kiến. Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng trong mắt mấy người Dương Hoa thì hành động đó lại trở thành chấp nhận.
Ánh mắt Dương Hoa hiện lên vẻ đã hiểu. Gã không nhìn thấu tu vi của Mạc Vấn, nhưng lại có thể xác định được Mạc Vấn tuyệt đối chưa ngưng tụ Kiếm Nguyên. Bởi vì không thể che giấu được loại hình thái năng lượng cấp cao linh áp phóng ra sau khi ngưng tụ Kiếm Nguyên, đương nhiên là trên người Mạc Vấn không có. Tất nhiên cũng có thể là do tu vi của Mạc Vấn đã vượt quá Kiếm Nguyên, nhưng một tồn tại mạnh hơn cả Kiếm Nguyên chẳng lẽ lại có hứng thú với hòn đảo nhỏ này của bọn họ sao? Bởi vậy Dương Hoa kết luận Mạc Vấn là một Linh Kiếm sư còn ở cảnh giới Kiếm Cương, có thể đã đạt tới Viên Mãn đỉnh phong, nếu không thì hắn sẽ không thể có tọa kỵ như Đại Hôi được.
Tình huống xung quanh Cổ Mộng đảo gã đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí có là Thủy Vân đảo Tông Chủ của Cổ Mộng đảo cũng tuyệt đối không có nhân vật nào như Mạc Vấn. Bởi vì Yêu thú có dị bẩm thiên phú cao như Đại Hôi không thể có việc gã chưa từng nghe nói qua. Lai lịch của Mạc Vấn có lẽ là ở thủy vực nào đó mà gã chưa biết tới, mà Linh đảo Tam giai cách Thủy Vân đảo gần nhất chính là Thiên Phong đảo.
Trên yến hội, Mạc Vấn đều ít nói, hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe nội dung nói chuyện của các Linh Kiếm sư, từ trong đó Mạc Vấn có thể thu được một chút tin tức quan trọng. Rốt cục sau khi yến hội chấm dứt, hắn đã có nhận thức đơn giản đối với nơi này.
Nơi này là hải ngoại, cũng tức là hải ngoại của đại lục Truyền Kiếm. Nơi đây được nhóm Linh Kiếm sư địa phương tự phong gọi là Cổ Linh Kiếm Vực, tương đương với tứ đại Kiếm Vực Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ của đại lục Truyền Kiếm. Mà lai lịch của đám Linh Kiếm sư tại Cổ Linh Kiếm Vực này, Mạc Vấn đã có suy đoán đại khái của mình, nhưng hắn còn cần thêm một bước nữa để chứng minh suy đoán đó là đúng.
“Dương huynh, tại hạ vì duyên cớ tu luyện, cần một ít Linh kiếm Nhất giai, phẩm cấp không giới hạn, số lượng càng nhiều càng tốt. Xin Hoa huynh tìm kiếm hộ ta một chút.”
Mạc Vấn trước khi quay trở về chỗ ở được an bài của mình, hắn đột nhiên nói với Dương Hoa một câu.