Lúc này, trên tường thành có rất nhiều Linh Kiếm sư cũng không thể chấp nhận được loại sự tình này, nhất thời ngây người tại chỗ, cục diện bỗng chốc rơi vào im lặng.
“Không nghe thấy lão phu nói gì sao? Nửa khắc đồng hồ! Lão phu chỉ chờ nửa khắc đồng hồ!”
Độ Biên Chính nói xong, trực tiếp ngồi lên mặt ghế phía trên boong thuyền, nhắm mắt dưỡng thần.
Trên tường thành, hơn một ngàn Linh Kiếm sư đột nhiên tỉnh ngộ. Một phần Linh Kiếm sư của Lưu Ly đảo cùng Tam đại Kiếm môn của Phục Long đảo còn đỡ, những Linh Kiếm sư chạy nạn từ các Linh đảo khác tới đây thì đã hoàn toàn luống cuống. Một vài thủ lĩnh của các thế lực nhỏ đã suy nghĩ đến chuyện quy hàng.
“Vội cái gì? Trời còn chưa sập xuống! Có Mạc tiền bối cùng Lưu tiền bối ở đây, ai có thể làm gì được Phục Long thành hả?” Thích Uy tức giận quát to một tiếng.
Nghe thấy những lời này, trên tường thành lập tức yên tĩnh lại, những nhóm Linh Kiếm sư vốn đang hoảng loạn kia cũng thu lại vẻ sợ hãi. Đúng rồi, Phục Long thành của bọn hắn còn có hai vị tiền bối thần bí khó lường kia cơ mà! Lại nghĩ đến một kiếm kinh thiên động địa đêm qua, còn có lúc ban ngày Lưu tiền bối dùng cấm trận quỷ dị khó lường kia chuyển dời mấy ngàn Yêu thú đi chỉ trong nháy mắt, mọi người liền dần dần bình tâm lại.
“Hai vị tiền bối đâu? Tịch Phi Tuyết, ngươi còn chưa thông báo cho hai vị tiền bối sao?” Thích Uy nhìn về phía Tịch Phi Tuyết hỏi.
Tịch Phi Tuyết nhíu mày, thoáng chốc đã qua một khắc nửa chung rồi mà hai vị tiền bối vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng bất giác liếc nhìn về phía đệ tử đưa tin.
Thiếu nữ kia cuống quýt nói: “Ta đã thông báo cho Mạc tiền bối, có điều lại không nhìn thấy Lưu tiền bối đâu.”
“Mạc tiền bối nói như thế nào?”
“Tiền bối nói đã biết.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... Không có nói gì nữa.” Thiếu nữ trả lời yếu ớt.
Mọi người đối mặt nhìn nhau, một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ ngoại đảo hoảng loạn, hỏi: “Hai vị tiền bối sẽ không bỏ rơi chúng ta chứ?”
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đột nhiên trở nên hoang mang. Đúng vậy, dựa vào đâu mà hai vị tiền bối phải cứu giúp bọn hắn chứ? Người ta và Phục Long đảo không thân cũng chẳng quen, với bọn hắn lại càng không có chút quan hệ nào. Hôm qua đồng ý ra tay đã là rất độ lượng rồi, dựa vào cái gì mà vì bọn hắn chuốc lấy thù hằn với ba mươi chiếc Kiếm Thuyền đây?
“Không đâu! Hai vị tiền bối không phải là người như vậy!” Tiểu Phong lớn tiếng bác bỏ.
“Đêm qua ta thấy một đạo kiếm quang đã rời khỏi Phục Long thành, hình như là Lưu tiền bối.” Một tên đệ tử của Lưu Ly đảo yếu ớt nói.
“Lưu tiền bối đã rời đi! Nhất định Mạc tiền bối cũng đã đi rồi! Bọn họ đã bỏ rơi chúng ta rồi!” Một Linh Kiếm sư tuyệt vọng nói.
“Không phải chỉ là đầu hàng bọn chúng thôi sao? Tại sao không được? Lão tử muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này từ lâu rồi!”
“Tiền bối! Chúng ta chấp nhận đầu hàng!”
Trên tường thành rối loạn một chút, có hơn mười Linh Kiếm sư tán tu quỳ xuống dập đầu với lão tổ Kiếm Nguyên trên Tứ Dực Kiếm Thuyền.
“Chỉ cần tiền bối có thể đưa ta rời khỏi Huyết Hồn Hải, ta nguyện làm trâu làm ngựa phụng dưỡng tiền bối!”
“Mong tiền bối đồng ý!”
Trên Tứ Dực Kiếm Thuyền, Độ Biên Chính nhếch môi cười lạnh. Những tên Linh Kiếm sư này đối với gã mà nói cùng lắm cũng chỉ là tàn pháo chống cự Hải tộc, đó cũng chính là giá trị duy nhất của chúng! Chỉ cần nữ Linh Kiếm sư và vật tư tài nguyên còn nguyên vẹn là được. Mạng người ở Huyết Hồn Hải bây giờ không đáng một xu!
“Rời khỏi thành! Chúng ta rời thành! Mau mở kiếm trận, thả chúng ta ra ngoài!”
Càng ngày càng nhiều Linh Kiếm sư bạo động, cuối cùng quá nửa bị kích động, chĩa đầu mâu về phía Tịch Phi Tuyết, Tần Long cùng với ba gã Môn Chủ của Tam đại Kiếm môn Phục Long đảo. Kiếm trận phòng ngự thành cũng chính là bốn người bọn họ cùng nhau điều hành.
Thần sắc ba người Tần Long, Thích Uy cũng bớt nghiêm trọng phần nào. Đối với bọn họ thì dù có đổi chủ cũng không phải là vấn đề gì to tát, chỉ cần có thể rời khỏi phạm vi Huyết Hồn Hải là được.
“Tần huynh, Thích huynh, có vẻ như hai vị tiền bối sẽ không tới rồi, chúng ta cần phải sớm đưa ra quyết định.” Phòng Trí Dụng nhìn hai vị lão hữu của mình, trong lời nói chứa đầy ý tứ sâu xa.
Tần Long, Thích Uy liếc nhìn nhau, Thích Uy cắn răng nói: “Chỉ có thể cầu phú quý trong nguy hiểm! Ở nguyên một chỗ thế này cũng chính là chờ chết! Mạc tiền bối tuy rằng cường đại, nhưng cũng chỉ có một người, đây chính là một đội thuyền gồm ba mươi chiếc Kiếm Thuyền khổng lồ đấy, có bọn hắn che chở, tỷ lệ sống sót của chúng ta sẽ càng lớn!”
“Các ngươi quyết định như vậy?” Lời nói Tần Long tràn đầy vẻ nghiêm trọng.
Phòng Trí Dụng và Thích Uy lập tức nhẹ gật đầu, Tần Long thở dài: “Tam đại Kiếm môn chúng ta trước kia tuy có không ít những cuộc tranh đấu gay gắt, nhưng luôn hành động cùng nhau đối phó với bên ngoài, hai người các ngươi đã quyết định như vậy, ta cũng không có ý kiến gì khác, cứ quyết định như vậy đi.”
Ba người nhẹ gật đầu, mỗi người lấy một khối cấm bàn ra rồi xuất một đạo kiếm ấn, ba đạo linh quang bắn ra từ phía trên cấm bàn, cấm quang bao phủ thành trì tan rã nhanh chóng như băng tuyết vậy.
“Tần Long! Các ngươi làm gì vậy?”
Tịch Phi Tuyết sắc mặt đại biến.
Thích Uy vẻ mặt lạnh nhạt: “Tịch kiếm hữu, ngươi muốn chết cũng không nên kéo theo cả thành, chúng ta cũng không muốn tranh cãi với ngươi. Hôm nay được lên đội thuyền của vị tiền bối này đúng là một cơ hội tốt, chúng ta cùng họ hợp lực sẽ là một sức mạnh rất lớn, càng có cơ hội ra khỏi Huyết Hồn Hải hơn.”
Nói xong gã liền quay lại quát đám Linh Kiếm sư khác: “Ta Thương Kiếm môn, Phục Kiếm môn, Long Kiếm môn nguyện ý đi theo vị tiền bối đó, lựa chọn của các ngươi thế nào?”
Trên tường thành hơn một ngàn tên Linh Kiếm sư trầm lặng một lát, sau đó như vỡ òa lên tiếng.
“Bích Đào Kiếm môn chúng ta nguyện ý!”
“Trục Kiếm môn bọn ta cũng nguyện ý!”
“Còn có Vân Lãng Kiếm môn bọn ta!”
“Ta...”
Thấy một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh bày tỏ thái độ, thoáng chốc hơn trăm tên Kiếm Cương cảnh khác cũng dứt khoát quyết định hàng phục, ngoại trừ hơn hai mươi đệ tử cảnh giới Kiếm Cương của Lưu Ly đảo, chỉ còn rải rác hơn mười người đang đắn đo suy nghĩ chưa dám quyết.
Trong mắt Thích Uy lóe lên một tia tàn khốc: “Hiện tại là cơ hội cho chúng ta thể hiện lòng trung thành với Độ tiền bối, mọi người còn chờ gì nữa? Nhanh chóng bắt hết những yêu nữ của Lưu Ly đảo dâng lên tiền bối!”
“Đúng vậy! Bắt lấy các nàng!”
“Ta đã sớm thấy chướng mắt với mấy con đàn bà này! Lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, chỉ trỏ sai khiến!”
Thoáng chốc trên tường thành náo loạn, một gã Linh Kiếm sư tế ra Linh kiếm rồi đánh về phía đám đệ tử của Lưu Ly đảo.
Hơn mười nữ đệ tử trẻ tuổi của Lưu Ly đảo không kịp đề phòng, phơi thây tại chỗ! Có vài nữ đệ tử trúng hơn chục nhát kiếm, toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn. Bị máu tươi phun trào kích thích, cả đám người trở nên điên cuồng, mang theo sự bất mãn trong lòng bộc phát ra ngoài, kiếm thức càng lúc càng tàn nhẫn, đánh về phía những nữ Linh Kiếm sư còn lại.
“Tiểu Lam!”
Hai mắt Tiểu Phong đỏ ngầu, một nữ Linh Kiếm sư cách nàng không xa, cái cổ trắng nõn bị một kiếm chém đứt, máu tươi nóng hổi bắn tung tóe toàn thân. Tận mắt nhìn thấy những tỷ muội thân thiết bị người ta phanh thây, ngọn lửa giận dữ trong nàng bùng lên.
“Thích Uy! Ta giết Ngươi!” Tiểu Phong điên cuồng lao tới đám người Thích Uy.
Tịch Phi Tuyết sợ hãi đến ngây người, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến kết quả này. Kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu mấy tháng trời, vậy mà hiện tại đám người này không chút do dự hướng mũi kiếm công kích những chiến hữu ngày xưa!
Trên tường thành kiếm khí tung hoành, tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc tràn ngập mọi ngóc ngách, hơn ba trăm đệ tử Lưu Ly đảo như con thuyền nhỏ trôi nổi giữa biển, bị đoàn người như thủy triều điên cuồng công kích, lúc nào cũng có thể chìm nghỉm dưới sóng biển hung hãn kia!
Trên Tứ Dực Kiếm Thuyền, sắc mặt Độ Biên Chính lại vô cùng khó coi, cứ như bị người ta đổ oan vậy. Mục đích của lão khi thu phục đám Linh Kiếm sư này là để chế phục những nữ Linh Kiếm sư của Lưu Ly đảo, giờ đây đa phần nữ Linh Kiếm sư này đã biến thành xác chết, lão không dám tưởng tượng chủ nhân sẽ giận dữ như thế nào!
“Phế vật! Dừng tay! Chết tiệt! Tất cả dừng tay lại cho ta!”
Độ Biên Chính tức giận gào to, toàn bộ kiếm áp của Kiếm Nguyên sơ kỳ bộc phát ra, bao phủ mọi ngóc ngách trên tường thành.